• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là loại thuyền được trang bị đề phòng bất trắc, người này muốn cô rời du thuyền, là ý gì?

Bắt cóc tống tiền?

Bạch Nhược điềm nhiên đi theo, biết sao được? Thân thể của cô ra gió cũng có thể thổi bay, nói về phản kháng tất cả chỉ vô ít, còn làm cho người kia tức giận, lụi cho cô thêm vài phát để cảnh cáo.

Tốt nhất Bạch Nhược chọn cách ngoan ngoãn đi theo, bắt cóc cũng được, tống tiền cũng được chí ít không làm hại đến người vô tội, không động đến Dương Tư. Những điều này cô điều suy nghĩ cẩn thận.

Đợi một lát nữa khi di chuyển ra chỗ thoáng đãng, chỗ mà ánh trăng đang chiếu sáng, cô tranh thủ nhìn rõ khuôn mặt kia. Cô nghĩ người uy hiếp là một trong những đối thủ của Dương Gia.

Đến khi chiếc thuyền cứu hộ chạm xuống mặt nước, người kia bắt ép cô xuống đó, lúc ánh trăng soi rọi, Bạch Nhược kinh hoàng một phen.

“Bạch Sang Sang?”

“Tao đây, lâu lắm rồi mới gặp.”

Cô ta không còn giả vờ nữa, trở về cách xưng hô như lúc xưa, chất giọng trở nên bình thường, không ép bản thân hạ giọng xuống nữa, Bạch Sang Sang trên tay cầm một con dao sáng chói, được ánh sáng của ánh trăng phản chiếu, nó càng sắt lạnh hơn bao giờ hết.

Cứ như cô ta mong chờ được gặp lại Bạch Nhược lắm vậy.

“Chị muốn ý gì?”

“Cưỡng hiếp mày!”

Bạch Nhược không biết bơi, giờ phút này đây cô muốn nhảy xuống biển lớn thật sự.


Cái gì vừa mới lướt qua tai vậy? Là do sống biển quá lớn, làm cho câu nói trở nên như vậy sao?

Bạch Sang Sang mở miệng cười lớn, niềm vui sướng như tìm kiếm lại vật vừa đánh rơi, đôi mắt mở to khiến Bạch Nhược chết lặng. Người chị bằng tuổi mà cô biết không giống, chị ta bạo lực rất nặng, tâm lý không thể nói giống người bình thường, về chuyện biến thái Bạch Nhược có thể cam đoan, kiếp trước không hề có.

“Mày nghĩ tao để ý đến cái cái thân thể dơ bẩn của mày à? Ha ha chỉ là ngứa mắt muốn dạy dỗ mày một chút.” Bạch Sang giữ một khoảng cách, điệu ngồi phóng khoáng, không còn giả tạo như thường ngày.

“Tôi và chị, có…”

“Mày đã ngủ với bao nhiêu người rồi?”

Câu hỏi khiến Bạch Nhược sởn gay ốc.

Chị ta hỏi chuyện này để làm gì?

Bạch Nhược im lặng không trả lời, càng khiến Bạch Sang Sang điên tiết cười thay cho sự tức giận.

Cảm giác con người ở trước mặt cô, không chân thật một chút nào cả.

Không giống!

“Không trả lời cũng được, để tao tặng mày món quà gặp mặt, xem thử có vừa ý không?”

Bạch Sang Sang đưa cái công tắc đến trước mặt, vừa cười đùa vừa xem biểu hiện của cô: “Pháo hoa thì thế nào?”

“Là sao?” Bạch Nhược nhìn về hướng du thuyền ngày càng cách xa mình, rồi câu nói của Bạch Sang Sang làm cho cô hơn cả sởn gay ốc, là chết lặng!

“Đừng!”

Cô quát lên, Bạch Sang Sang theo phản ứng đừng thật!

“Mày không thích?”

“Không thích! Chị muốn làm gì tôi cũng được, nhưng đừng làm chuyện dại dột.”

“Chuyện dại dột? Mày đang lo tao giết người phải vào tù hay là lo cho bọn rác rưởi kia?”

Cả hai ý Bạch Nhược điều có cả, nhưng đặt lên bàn cân phía của Bạch Sang Sang sẽ nhẹ hơn, muốn cô công bằng cho quả cân không bị lệch, thật sự là rất khó. Nếu Bạch Nhược tuổi mười tám trải qua loại chuyện này, cô nhất định sẽ không đặt lên bàn cân mà suy xét, có thể đưa ra câu trả lời ngay tức khắc.

Nhưng bây giờ Bạch Nhược đã ở cái tuổi đủ để hiểu chuyện nào là đáng hay không đáng, dù sao cô ta và cô chung một mái nhà mười mấy năm trời, cho dù có ghét nhưng cũng đã từng rất có hảo cảm.

Là lúc nhỏ, đôi mắt long lanh của Bạch Nhược luôn nhìn về phía Bạch Sang Sang, vẫn luôn mong Bạch Sang Sang có thể vượt qua ranh giới chạy về phía cô, gọi một tiếng “Em gái!”

Đợi đến lúc mất kiên nhẫn cũng không thấy chị ta nhìn về phía Bạch Nhược, cô đánh liều vượt ranh giới trước, khi trở về trên người là những chiến tích của chị ta, đau khổ, khóc lóc nhưng chưa từng hối hận.

Là bọn họ chèn ép cô phải nghĩ đến chuyện bào thù, phải nghĩ đến chuyện trả lại những chuyện đã từng gây ra, nhưng cô chưa từng nghĩ chuyện riêng của bản thân lại ảnh hưởng đến người không liên can.

“Món quà tao cất công chuẩn bị mày nói không thích là không thích, không đứng trên phương diện của tao mà nghĩ, mày làm tao buồn rồi.” Bạch Sang Sang nhíu mày, phun ra một câu.

Bạch Nhược rối rắm trong đầu, không biết phải làm gì để Bạch Sang Sang ném cái điều khiển đi, cô trước hết lây chuyển sự chú ý của cô ta trước.

“Vụ mất mất điện là chị, chị làm sao?”

Bạch Sang Sang thừa biết cô đang muốn gì, muốn trò chuyện cũng tốt, đã lâu rồi cô ta mới danh chính ngôn thuận mà đứng trước mặt Bạch Nhược, trước đây toàn lén lút theo sao. Chỉ có thể nhìn bóng lưng lấy đâu ra loại trò chuyện.

Cả hai có thể vô tình chạm mặt, những lần vô tình đó là do Bạch Sang Sang cố ý làm ra, làm gì có chuyện vô tình hay trùng hợp.

“Tao làm mày sợ lắm à? Xin lỗi nhé!"

“Không không có!”

“Chứng nói lắp những khi sợ hãi đã bán đứng mày rồi, vụ mất điện là tao làm, ngay cả Tiểu Uyển của mày, bị vấp ngã cũng là do tao ép Lý Thanh Diệp làm như vậy.”

Gió biển thổi qua cô có chút lạnh, nhưng không lạnh bằng câu nói của Bạch Sang Sang, cái con người đụng chút là bạo lực, gương mặt giả tạo chứ không phải thẳng thắng như bây giờ.

“Chị làm sao ép cô ta?”

“Tò mò lắm à?”

Bạch Nhược chớp mắt gật nhẹ đầu, cô ta khẽ cười.

Cô còn tưởng đó là sự hòa hoãn nào ngờ, Bạch Sang Sang nắm lấy chân cô bẻ một cái thật mạnh, sức lực còn hơn những thanh niên mới lớn.

“Á!”

Bạch Nhược ứa nước mắt kêu đau, bàn tay trắng bệch.

Trật khớp luôn rồi, con điên này!

Bạch Nhược kìm nén lại cơn đau, nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra không ngừng.

“Đừng làm dáng vẻ lấy lòng đàn ông ra nói chuyện với tao.” Bạch Sang Sang thấp giọng “Tao điên lên mất!”

Khoảng cách kéo gần một chút, Bạch Nhược tranh thủ lúc cô ta lơ là giật lấy cái điều khiển.

“Đoán trúng rồi!”

Một tràng cười điên dại của Bạch Sang Sang giữa biển lớn, trước mặt Bạch Nhược diễm lệ đến đau lòng, ngọn lửa nổ tung ở đuôi thuyền. Giọt nước mắt chưa khô lại tiếp tục chảy ra không ngừng.

Cô vừa tiếp nhận tình cảm của Dương Tư.

Bạch Sang Sang lại giúp cô một tay, cắt đứt nó!

“Phải rồi, cái tao muốn xem là cảnh mày khóc như này, khóc tiếp đi!”

“Chị điên rồi!”

Giọng nói chứa đầy sự bất lực của Bạch Nhược, vừa rồi là cô chọc cho Bạch Sang Sang nổi cơn khùng, có phải sai cách rồi không?

“Tao điên? Có sao?”

Cô ta nói tiếp: “Không ai đến cứu bọn họ đâu, mày yên tâm! Tao không đi tù vì những chuyện nhỏ nhặt như này đâu.”

Bạch Sang Sang thở dài như có một tiếc nuối.

“Cố Mặc không lên thuyền, may cho hắn! Nhưng cũng không tồi, hắn không phải bỏ rơi mày rồi sao?”

“Tôi đã nói chị muốn tôi làm gì cũng được rồi sao?” Giọng của cô yếu ớt dần “Tại sao chứ?”

“Tao thay mày trả lại những thứ mà họ đã gây ra cho mày, mày đang trách tao?”

“Không lẽ tôi trách bản thân mình? Nên trách sao?”

“Tần Nhị Cửu chĩa súng về phía mày, lũ chó đã nói cái gì mày có biết không? Là đáng đời đấy ha ha đáng phải chết đấy. Người chết phải là chúng nó, lũ chó đó đáng đền tội.”

Là do Bạch Sang Sang điện hay do cô điên đây?

Lời cô ta nói Bạch Nhược nghe vậy mà có thể hiểu được, nực cười làm sao?

“Giờ thì sao? Tôi chết được chưa?” Bạch Nhược chẳng mấy luyến tiếc, như muốn nhảy xuống biển cho rồi.

Cái gì mà ý chí sống, quý trọng tính mạng? Sự thật quá tàn nhẫn, lôi đâu ra mục tiêu để sống nữa, còn có thể tiếp tục cười nói vui vẻ mới chính không phải là người.

Bạch Nhược không làm được điều đó, cô có lẽ sẽ đem theo sự dày vò mà xuống quan tài.

Có phải là quan tài hay không? Hay là cùng thể xác chìm xuống đáy biển lạnh lẽo này?

Bạch Nhược khóc đến thảm thương so ra với Lý Thanh Diệp khóc, chân thật hơn rất nhiều: “Chị là quỷ sao? Cuộc sống của tôi vốn rất đẹp!”

“Bây giờ mày đã đẹp rồi!” Bạch Sang Sang nhìn cô với ánh mắt vui sướng, con dao cầm trên tay cũng trở nên đẹp, rất hợp với mái tóc màu đỏ cắt ngắn của cô ta.

Mặc cho Bạch Nhược đang đau khổ dằn vặt.

“Dương Tư!” Cô yếu ớt nói ra khỏi miệng.

Khuôn mặt hưởng thụ cảnh đẹp bỗng chốc khựng lại, Bạch Sang Sang nghiến răng hỏi lại: “Mày đang gọi tên của ai?”

“Là Dương Tư!” Cô lấy chốc hơi sức cuối cùng gào lên “Là Dương Tư, chị nghe rõ chưa?”

Bạch Sang Sang cười đến vặn vẹo: “Tao nên giết nó trước mặt mày thì tốt hơn nhỉ? Hahaha đau khổ sao? Tiếp tục khóc đi, mày biết con thuyền phát nổ là ở đâu không?”

Bạch Nhược ngất rồi! Yên tỉnh nằm đó, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết.

“Mới thế đã ngất rồi? Đến khi tỉnh lại em sẽ bất ngờ lắm, Bạch Nhược!”

Bạch Sang Sang áp sát hôn lên môi cô, vị mặn của những giọt nước mắt như chiến lợi phẩm mà cô ta có được, nếu có thể Bạch Sang Sang chỉ muốn ở tại thời điểm này, mãi mãi!

Nhưng từ mãi mãi có khi lại rất đáng sợ, cô ta muốn nhìn thấy một Bạch Nhược còn sống, có thể khóc trước mặt, trong mắt chỉ có cô ta, chỉ biết mỗi Bạch Sang Sang.

Cái ý nghĩ này bắt đầu mãnh liệt từ khi Bạch Nhược bước ra khỏi Bạch Gia, cô ta đã lên kế hoạch từ lúc đó.


Mọi chuyện xung quanh có biến cố gì đi chẳng nữa điều không liên quan, Bạch Gia rối loạn cũng phải là chuyện của Bạch Sang Sang. Điều quan trọng là bắt Bạch Nhược trở về trong tay.


Ngày đầu tiên Bạch Nhược rời đi, cô ta cảm giác cái nhà này rốt cuộc cũng sạch sẽ.


Một tuần sau, cô ta có chút tẻ nhạt chỉ là thiếu mất đi một bao cát.


Một tháng sau lại không có chỗ phát tiết, loại cảm giác nhớ lại bị Bạch Sang Sang chối bỏ một cách tàn nhẫn nhất. Cô ta có chết cũng không thừa nhận bản thân lại nhớ một đứa như Bạch Nhược, luôn tự lừa bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK