• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Bạch Nhược trong lúc tức giận bà ta còn có thể mắng vài câu, động tay động chân một chút. Người giúp việc mới thì chuyện này không khả thi, nếu Dung Chỉ đánh đập, bà ta chẳng phải bôi đen mặt của mình sao?

Bạch Tùng Anh có chút kinh ngạc, cái tin tức này cũng quá đột ngột rồi. Dạo này không thấy Cố gia đánh tiếng một thời gian, ông ta còn tưởng các tạp chí về kinh tế sẽ yên ắng một chút.

“Lý gia vậy mà phá sản rồi, giàu sang chưa kịp hưởng đã bỏ mạng rồi.”

Nói ra câu này nhất định ông ta sẽ không thương tâm cho cái chết của ông Lý, cái mà ông nuối tiếc là khối tài sản phút chốc tiêu tan kia. Con người vốn đã định sẽ không mang theo cảm xúc mà đối nhân xử thế như ông ta, việc này không lấy làm lạ.

Một điều bất di bất dịch, truyền thông nói ông ta lên cơn đau tim. Thủ phạm? Làm gì có thủ phạm, đương nhiên Bạch Tùng Anh cũng sẽ không màn đến vấn đề này, nhà ông ta còn chưa đủ loạn hay sao?

Người giúp việc đem nước lên cho Bạch Tùng Anh, tay run đến lợi hại. Một hào môn thế gia mà không có nỗi một người quản gia, chỉ dám bỏ tiền còn rất keo kiệt thuê một người giúp việc.

Tiền thuê người giúp việc vẫn rẻ hơn quản gia.

Dung Chỉ ngồi thẳng lưng, tư thế nghiêm túc của bà càng làm người giúp việc áp lực.

Đặt ly nước xuống, người giúp việc nhanh chóng rời đi. Vận may cũng tốt, ly nước đến chỗ cần đến mà không có vỡ nức miếng nào.

Bạch Tùng Anh ngán ngẫm, tặc lưỡi mấy cái xong rồi trố mắt ra nhìn, nói là ngạc nhiên thì vượt xa. Ông ta cứng họng, lời nói nghẹn ở cổ, mắt đăm đăm nhìn vào điện thoại. Như muốn để lại một lổ thủng trên đó, trong lòng nổi lên một cổ cảm xúc bất an.


Nhìn vào tin tức tiếp theo ông ta như nhìn vào sự thất bại của mình.

Dung Chỉ thấy biểu hiện khác lạ liền lên tiếng: “Ông ngạc nhiên cái gì? Cũng là một người xa lạ chết chứ có phải con gái Bạch Nhược của ông chết đâu?”

Bạch Tùng Anh đối xử lạnh nhạt với Bạch Nhược như vậy cũng không có lòng tin với Dung Chỉ, bà ta luôn đem chuyện này ra làm thành bài tủ của mình hát lên những lúc nóng giận.

“Bạch Nhược từ khi nào lại có quan hệ với Cố gia rồi?” Ông ta vẫn để ánh mắt tại chỗ bức hình trên điện thoại.

Dung Chỉ cố gắng giữ hơi thở của mình ổn định, đáp: “Ôm chân Cố Mặc, thằng đấy cũng đi vào con đường cùng, bất quá sống tạm bợ qua ngày.”

Dung Chỉ hẳn là chưa xem hết tất cả tin tức của ngày hôm nay.

“Nó ngồi trên xe của Tạ Tiễn Như!” Bạch Tùng Anh ánh mắt trầm ngân, nói chuyện nhưng không nhìn mặt Dung Chỉ.

Tình cảm vợ chồng của hai người tưởng chừng bền vững như keo sơn, phía sau lại u ám đến lối đi cũng không nhìn rõ.

Trong đầu của Dung Chỉ đang cố gắng nhớ ra cái tên Tạ Tiễn Như, bà ta sao dám ngờ đến cái trường hợp này.

“Phu nhân của Cố Vũ.” Không nặng không nhẹ, Bạch Tùng Anh phun ra một câu. Làm cho Dung Chỉ làm rơi cả ly nước trên tay.

Nghe tiếng động người giúp việc chạy lên, thấy tình cảnh trước mắt chỉ đành im lặng, thu lại sự tồn tại của mình mà dọn dẹp cái ly bị vỡ kia.

Dung Chỉ đưa tay lên che mặt, đôi bàn tay cũng vì thế run nhẹ.

Trong đầu bà ta là chuỗi ngày hành hạ Bạch Nhược, tuy không trực tiếp ra tay nhưng im lặng để cho con bà ta tức Bạch Sang Sang muốn làm gì thì làm. Không khéo bà ta sẽ bị cắn trả, bị Bạch Nhược dựa hơi Cố gia quay về đây.

“Tạm gác chuyện này lại, chiều nay đi đến đám tang của ông Lý. Dù sao trước đây cũng có vài lần qua lại. Em có muốn đi cùng không?” Bạch Tùng Anh thở dài một hơi mà hỏi.

“Không, dạo gần đây hình ảnh không được tốt. Ra ngoài chỉ cung cấp thêm tư liệu cho đám nhà báo. Bạch Nhược, xem mà xử lý nó đi.”

Lời nói phát ra từ Dung Chỉ rất thuận miệng. Khiến cho Bạch Tùng Anh có chút khó xử, ông chừng chừ chưa muốn đáp lời.

Trong tình cảnh của ông làm gì có tư cách để chừng chừ, như thế còn chọc cho Dung Chỉ điên tiết.

Giết một người là sai lầm.

Cố ý lập lại sai lầm là sát nhân.

Lương tâm của Bạch Tùng Anh vì những năm qua mà không có giây phút nào thanh thản.

Mười tám năm trước.

Một cô gái có gương mặt phúc hậu, ngồi ở xích đu. Trên gương mặt xinh đẹp tựa như thiên thần kia lại mang một tia u buồn, đôi mắt xanh lam đáng lẽ phải đi cùng nụ cười lại vì điều gì mà phủ một lớp sương mờ.

Người nam nhân trong bộ tây trang, tay cầm một bó hoa. Khoảng trời lúc này cũng u tối vạn phận nhưng vì thương xót cho đôi tình nhân này mà không nỡ cho mưa xuống.

Đến ông trời nhìn cảnh tưởng này cũng thấy đẹp.

“Anh, hôm nay em thấy được cô gái nào đó ngồi cùng xe với anh.”

Cô gái xem ra rất tinh tưởng người chồng tương lai của mình, cho dù là khuất mắt nhỏ nhất cũng đem ra nói. Chỉ mong bản thân tinh đó là sự hiểu nhầm, là do đến không đúng lúc nhìn những thứ không nên nhìn nên nghĩ bậy bạ.

Sự tinh tưởng đó còn thể hiện qua đôi mắt, nó là thứ thu hút mà cô gái có.

Ngươi nam nhân cười nhẹ, vẻ mặt ẩn ẩn sự cưng chiều: “Là đối tác, em không nên nghi ngờ anh.”

Câu nói được nói ra một cách trơn tru, cô gái cũng vì thế mà tin tưởng.

Những ngày tháng điều trôi qua một cách êm đẹp, từng chút cưng chiều từng chút yêu thương người nam nhân điều thể hiện ra hết. Đối với người nam nhân thế giới có lẽ chỉ chứa mỗi cô gái.

Rồi một ngày hắn nói với cô hết thảy là giả đó.

Ngày cô sinh ra đứa con cho hắn, ngày cô lập di trúc truyền lại tất cả những gì bản thân mình có cho đứa con gái mới lọt lòng.

Khi đó mọi chuyện mới vỡ lẽ, cô gái là con của một thế hệ quý tộc, khác xa với mọi thứ mà người nam nhân biết về cô.

Thân thế của cô được vén màn cũng là lúc lòng tham của người nam nhân được bộc lộ. Nó quá bắt mắt, tiền bạc tỏa ra ánh hào quang không thể không nắm lấy nó. Khối tài sản mà đáng lí con gái của bọn họ được nhận, hắn vậy mà lại thèm khát nó.

Đến lúc người con gái chết đi vì cái hất tay mạnh bạo, làm đầu va đập mạnh chảy máu đến chết. Trong lòng cô gái luôn tồn tại trăm ngàn câu hỏi.

Anh là con của Bạch gia, còn thiếu tiền sao?

Tôi và anh không xứng với nhau sao?

Trước kia tôi là một người nghèo, anh vẫn cưng chiều tôi mà?

Thân thế cũng quan trọng đến vậy à? Tôi chưa từng hối hận khi yêu anh, chỉ là tôi chưa hiểu lắm những suy nghĩ tồn tại trong đầu anh.

Người nam nhân thật sự cũng không hiểu nổi tình cảnh lúc đó, người mà hắn thương yêu rõ ràng có thể cứu chữa, tại sao lại mặc sống chết.

Phải chăng câu hỏi lúc trước cô gái hỏi đã đúng với ý nghĩ đó.

Đúng thật!

Chưa cưới cô gái, người nam nhân đã đi ngoại tình rồi. Cả hai có với nhau một đứa con rồi còn đặt cho nó cái tên thật đẹp là Bạch Sang Sang.

Người đó chuốc rượu hắn, vốn dĩ còn định nói ra tất cả nhưng ai ngờ tiếp nối sóng gió lại là thân thế hoàn hảo của cô gái mà hắn đem lòng yêu thương.

Kết thúc hồi tưởng.

Tiếng nói khó nghe của Dung Chỉ lại văng vẳng bên tay: “Ngày anh giết cô ta, tôi cũng có mặt.” hừ lạnh một tiếng, bà ta nói tiếp “Muốn phút chốc phá sản giống như gia đình họ Lý thì cứ việc, dù sao khối tài sản của Bạch gia và cả cái di trúc mà người anh thương yêu để lại cũng sẽ thuộc về tôi.”

Lời nói như chứa độc từng chút từng chút gợi lên sự đau đớn: “Nuôi nó từng ấy năm để khỏi cắn rứt lương tâm à? Khi nó biết được sự thật cũng sẽ hận đến xương tủy, cần gì? Tại khoảng khắc nó nhìn thấy người ba của mình làm ngơ trước trận đòn roi cũng đã hận rồi. Ông còn không giết nó đợi ngày nó xách dao đến đòi mạnh cho mẹ nó à?”

Lời Dung Chỉ nói hoàn toàn đúng, Bạch Tùng Anh nhiều năm qua đối xử tốt với cái gia đình này cũng chỉ vì tội lỗi của năm ấy.

Muốn bù đắp những tội lỗi mà mình gây ra, muốn trốn trách tội ác mà từ bỏ luôn một đứa con. Khi nhìn thấy Bạch Nhược quá khứ lại ùa về, bởi vậy nhiều năm qua một ánh nhìn Bạch Tùng Anh cũng không muốn cho Bạch Nhược.

Cuộc trò chuyện của bọn họ dừng lại khi một người đã bỏ đi, là Dung Chỉ. Khi nhắc đến đến quá khứ liền cảm thấy không vui. Người nam nhân mà bà ta yêu quý có tình cảm thật với bà ta đâu. Cái gia đình này được hình thành bởi hai chữ ‘Tội lỗi’, cùng hiện hành với sự ‘Uy hiếp’, càng không có xuất hiện lấy chữ ‘Tự nguyện’.

Dung Chỉ là người cao ngạo, có lẽ cách nuôi dưỡng từ bé của bả ta đã sai cách. Nên những thứ bà ta có bây giờ hoàn toàn không phù hợp. Đáng lẽ sự rời đi của Bạch Nhược sẽ làm cho căn nhà này thoải mái hơn, vậy mà kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

Trong lối suy nghĩ ấu trĩ của bà ta cũng từ cái tên gọi Bạch Nhược mà ra, chưa bao giờ nhận lỗi sai về mình. Nói về lỗi sai có lẽ đã bắt đầu từ nhiều năm về trước, mất rất nhiều thời gian để đào bới.

Cách tham lam của Bạch Tùng Anh cũng nhờ một tay của Dung Chỉ gầy dựng. Ngày đó ai đã thì thầm bên tai như lời bùa chú, giúp Bạch Tùng Anh triệt để giết đi người con gái mình yêu thương.


Biệt thự Cố gia.


Người quản gia nghiêm chỉnh đứng ở cổng chờ tiếp đón phu nhân của mình trở về. Không khí vô cùng trong lành, bởi vì biệt thự Cố gia nằm trên một ngọn núi hùng vĩ. Cảnh sắc không thể dùng từ ngữ để diễn tả, vô cùng dễ thở như hòa mình vào thiên nhiên, cũng yên tĩnh bội phần.


Bạch Nhược nói thật lòng đây lại là lần đầu tiên.


Đời trước trong hôn lễ Cố Mặc lạnh lùng với cô bao nhiêu, xua đuổi cô bao nhiêu? Xác suất hắn đưa cô về nhà chính là không phần trăm. Cô có mở miệng để hỏi, đáp lại mà một màn trào phúng đi cùng với sỉ nhục. Còn Thẩm An Huyền thì sao? Xem nơi đây như nhà mình, cô biết được chuyện này cũng nhờ vào tính khoe mẽ của cô ta cùng với Cố Mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK