• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Dương Tư thành tâm muốn nói, không có ý định chọc tức ai đâu. Vậy mà Cố Mặc lại nói thế, hắn đâu phải kiểu người như Cố Mặc.

Dương Tư phớt lờ lời nói của Cố Mặc nói tiếp: “Sau khi chúng ta rời đi, ông Lý lên cơn đau tim, chết rồi!”

Bạch Nhược không quá ngạc nhiên, đối với một người trùng sinh như cô, cái chết là mở đầu. Biết đâu được người vừa chết đi lại tỉnh dậy ở một chiều không gian khác.

“Còn nữa, hình ba mẹ Lý Thanh Diệp cùng chung huyết thống với nhau.” Dương Tư gắp cho Bạch Nhược một miếng thịt.

Cố Mặc dùng dao và nĩa thuần thục, đang bận lột vỏ của tôm, hắn cũng tham gia: “Cậu mới biết à? Chuyện này cũng không lạ.”

Bạch Nhược loáng thoáng nhớ lại cảnh tượng sau khi tòa án kết thúc: “Tôi lúc đó nghĩ Lý Thanh Diệp gọi nhầm. Trong cô ta bình thường, chắc là… không việc gì đâu.”

Cố Mặc lột xong thì đưa nó cho Bạch Nhược, tiếp lời: “Bên ngoài không sao nhưng từng ra vào bệnh viện thần kinh trong quá khứ.”

Bất lực thiệt sự, Dương Tư biết một Cố Mặc biết hai muốn hòa bình như lời của Bạch Nhược vừa nói cũng khó. Dương Tư không thể đứng đắn cho đến hết buổi ăn liền nói: “Anh rình nhà người ta à?”

Cố Mặc nhướng mày nhìn Dương Tư nhẹ nhàng đáp: “Đúng thế! Chuyện nhà cậu tôi biết cũng không ít.”

Nhưng tiếc một điều Cố Mặc lại bất lực với quá khứ của Bạch Nhược, hắn không phải chưa từng cố gắng hay lơ là. Thực sự có người không muốn cho Cố Mặc biết, chỉ còn cách chờ đến lúc nào đó Bạch Gia buông bỏ cảnh giác mà chớp thời cơ.


“Nói thử xem?”

“Dương phu nhân mở thêm…” Cố Mặc bình tĩnh nói.

Dương Tư hoảng loạn, vội ngắt lời: “Dừng! Dừng! Dừng! Tôi sai rồi, trẻ người non dạ anh là người lớn không nên chấp nhất.”

Không phải Cố Mặc cố ý đâu, mà Dương Tư quên đi việc bản thân là một thiếu gia. Tự tạo cơ hội cho Cố Mặc vạch trần thân phận trước mặt của Bạch Nhược.

Dương Tư mà chậm thêm một chút, chắc là không dám nhìn mặt của Bạch Nhược, dù sao cũng lừa gạt được một thời gian rồi. Đùng một cái từ tên nhà nghèo ở một nơi như ổ chuột thành một đại thiếu gia, ai mà không có phản ứng khác lạ.

Bạch Nhược chỉ muốn hai người thoải mái khi nói chuyện với nhau, cô không muốn vì cái gọi là tình yêu làm cho mối quan hệ của mọi người xấu đi. Còn một điều cô biết rất rõ, đối với cả hai cô chưa cảm nhận được tình yêu tồn tại. Bởi vì mối tình đầu của cô trao cho Cố Mặc đời trước, thành quả đem lại một vết thương nghiêm trọng.

Tình yêu? Đáng sợ thật.

Cô cần có thêm thời gian, cô biết rõ giới hạn cũng biết rõ đứng về bên nào thì bên kia sẽ sụp đổ và một chân không thể bước lên hai thuyền. Một điều cuối cùng và quan trọng nhất đó là họ chưa thừa nhận tình cảm của mình. Bạch Nhược ăn quả đắng, sao dám vọng tưởng có người sẽ thích cô.

Ngẩn đầu lên, Bạch Nhược nhìn Cố Mặc: “Là bí mật gì lớn lắm sao?”

Cố Mặc nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Dương Tư cũng xem như đánh thắng một trận, hắn nói: “Cậu ta có bí mật, không phải tôi.”

Dương Tư nhìn Bạch Nhược gắng nặn ra một nụ cười méo mó: “Không có gì, nên tập trung ăn đi. Mà tôi thấy hai người về Cố Gia mà lại để bụng đói đi ăn, chuyện này không phải lạ lắm sao?”

Đương nhiên phải nói sang một chuyện khác không thì ngày này năm sau, là ngày cưới của hai họ Cố - Bạch mà đến cái thiệp cưới Dương Tư cũng không có phần.

Những ý nghĩ của Dương Tư có phần thiên về hướng tiêu cực, có lẽ là quá để ý đến Bạch Nhược nên cái nhìn của người kia của rất quan trọng. Hắn là một người lạc quan yêu đời, chẳng lo chẳng nghĩ, cơn giận của hắn qua đi trong phút chốc. Nói là ba mẹ từng không quan tâm mình nhưng thực chất đã ngừng thương họ đâu, hắn chưa một giây chút nào hận đấng sinh thành của mình cả, chỉ là tính tình trẻ con hờn dỗi một chút.

“Có người đến ăn trực, bọn tôi ăn không nhanh bằng bọn họ!” Cố Mặc vậy mà lại dùng từ ‘ăn trực’ để nói về Thẩm Gia.1

Nói đến đây thì Dương Tư cũng hiểu qua loa.

Một lát sau, cả ba đã dùng bữa xong

Cố Mặc rút ví của mình ra, Dương Tư cũng trong tư thế sẵn sàng. Bạch Nhược chớp mắt nhìn hai người đó, cô đã nói là mời mà?

“Hai người các anh, dẹp vào đi!” Bạch Nhược đưa cho người phục vụ chiếc thẻ đen.

Cố Mặc và Dương Tư điều trố mắt nhìn, một cô gái chân yếu tay mềm ở một nơi xuống cấp, có thời gian còn vay mượn tiền khắp nơi. Vậy mà trong tay là chiếc thẻ quyền lực, nói ra ai mà tin.

Không còn nghèo nữa là ý này sao? Dương Tư được Bạch Nhược thông báo trước một tiếng nhưng hắn có ngờ là không nghèo ở mức độ này đâu. Đây là lần đầu tiên chứng kiến cái cảnh tượng này.

Cố Mặc thì thảm hơn, lần trước nghe cô nói mua nhà. Nhưng đâu ngờ Bạch Nhược giàu đến mức độ này.

Đến khi người phục vụ rời đi, Dương Tư mới dám nhỏ giọng hỏi: “Cô, không phải là làm chuyện bất chính đó chứ? Tôi nuôi nổi mà sao lại cực khổ như vậy?”

Bạch Nhược cầm hóa đơn, xếp ngay ngắn đưa cho Dương Tư: “Tôi chỉ cần ngồi thôi, cực khổ gì đâu?”

Bên kia Cố Mặc sốc đến nghẹn lời: “Em buôn bán chất cấm sao?”

Cô lại quay sang ngơ ngác nhìn Cố Mặc, thận trọng nói: “Tôi chưa muốn ở tù!”

Hai người này làm sao vậy?

Cả ba di chuyển ra bãi đỗ xe, tâm thế của Cố Mặc và Dương Tư vẫn chưa ổn, hai người còn sốc nặng lắm. Người hai bọn theo đuổi từ khi nào lại giàu như thế, có chút mất tự tin nữa rồi.

Cố Mặc còn nói sẽ tạo dựng cơ nghiệp rồi bài tỏ với người ta, hắn xem ra phải nỗ lực gấp mười. Dương Tư năm lần bảy lượt đòi nuôi người ta mà người ta thật chất có cần đâu! Thảm hết cả đám!

Bạch Nhược sợ lại gặp cảnh khó nói nên mở lời trước: “Tôi bắt taxi về!”

Cả hai người đều đồng thanh nói: “Không được!”

“Tôi về nhà mới, không phải phòng trọ. Nó xa lắm!” Bạch Nhược xoay người rời đi, nhanh chóng đưa tay bắt một chiếc taxi đang chạy đến.

Cố Mặc và Dương Tư có ngăn cũng ngăn không kịp.

Ngày hôm sau, ngày sau đó nữa Bạch Nhược giành thời gian cho ngôi nhà mới của mình. Đại khái là mua vài vật dụng cần thiết, những món đồ tự cô chọn lựa tự sắp xếp chúng. Trôi qua thêm vài ngày nữa hầu như là hoàn tất, chỉ còn trang trí thêm một vài món đồ nhỏ nhỏ.

Ngôi nhà thoáng đảng, cộng với việc Bạch Nhược đặt một vài cây cảnh, chậu cây không lớn nhìn rất vui mắt.

Cô thư thả cầm cốc trà mới pha, đi đến ban công. Ngắm nhìn hoàng hôn về chiều, làn gió nhè nhẹ thổi qua khiến cho tâm trạng của cô vô cùng dễ chịu.

Một cô gái thích cảnh trời khi mưa, muốn nhìn thấy hoàng hôn hơn là bình minh.

Mục đích cuối cùng mà Bạch Nhược nhắm đến là tài sản Bạch Gia, gần đây vài chuyện xung quanh làm ảnh hưởng, nhất thời không để mắt cái gia đình kia nữa. Cô có thời gian, không gấp cứ để họ vui vẻ một lúc.

Là nhầm lẫn sao? Cứ có cảm giác ai đang nhìn mình vậy? Bạch Nhược đưa mắt cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

“Bạch Nhược!” Tiếng gọi lớn phát ra từ hướng bên cạnh, bên cạnh là một ngôi nhà khác.

Cô quay sang hướng phát ra tiếng gọi, một thân hình cao lớn của một nam nhân, gương mặt không thể nào thân thuộc hơn nữa.

Miệng lẩm nhẩm cái tên: “Dương Tư?” Bạch Nhược hoàn toàn không biết hắn đang làm gì trên ban công nhà người ta.

Không đợi cho Bạch Nhược tự mình hiểu ra, Dương Tư đã vắt chân sang chạy qua trước cửa nhà điên cuồng nhấn chuông. Cô mà chậm một chút chắc là phải sửa cái nút nhấn, lòng thì xót muốn đi nhanh, bên ngoài Dương Tư không chịu ngừng.

Bạch Nhược mở cửa mà mặt không lấy một cảm xúc vui mừng: “Anh làm gì ở đây?”

“Tôi chuyển nhà trong đêm khuya, tạo bất ngờ cho cô.” Dương Tư bước vào trong không cần Bạch Nhược phải mời. “Cô sống tách biệt như vậy thì cũng thôi đi, ngay cả điện thoại cũng không dùng luôn sao? Đó là quà tôi tặng cô không dùng thì trả đây.”

Bạch Nhược đi theo sau, bất lực mà nói: “Tôi có dùng, anh thiếu tiền hay sao mà đòi lại? Tôi không trả đâu, đã cho rồi còn gì?”

“Cập nhật tin tức một chút, cả đất nước bây giờ không ai là không biết tên cô, như sao hạng A!” Dương Tư ngồi xuống ghế sofa, miệng nói không ngừng giọng điệu nghe sao mà không tốt lành gì hết, có chút châm chọc người khác.

Tay hắn đưa ra chạm vào chậu hoa mà Bạch Nhược đặt ở giữa bàn. Con người Dương Tư nấu ăn thì giỏi mà sao lại không thể khống chế sức mạnh của mình, vừa đụng là cánh hoa đã lìa khỏi chậu.

Ngước nhìn Bạch Nhược đang khoanh tay biểu tình, Dương Tư vội cầm bình xịt nước loại nhỏ trong suốt, xịt liên tiếp mấy cái.

Cô cạn lời, muốn thổ huyết: “Anh có biết nó là gì không?”

“Đợi tôi lên mạng tra!” Dương Tư cầm lấy điện thoại.

“Tra cái đầu anh, là hoa sen đá! Tôi mới tưới nước cách đây không lâu, anh lại xịt cho nó mấy phát. Muốn giết nó hay gì?” Bạch Nhược đem giấu cái bình xịt đi, không thì Dương Tư lại ngứa tay ngứa chân đi tìm nó xịt thêm mấy phát.

Tâm hồn Dương Tư đơn thuần, đơn thuần đến mức làm cho nó lìa đời lúc nào không hay.

Cô pha cho hắn ly hồng trà, ngồi xuống cách đó không xa: “Nhà bên cạnh có người đang ở, sao anh lên ban công được.”

“Tôi mua lại nó rồi!”

“À!”

Dương Tư gật đầu vì Bạch Nhược hiểu.


“Cái gì?” Cô bây giờ mới phản ứng lại “Anh mới đi trấn lột của ai à?”


Dương Tư bĩu môi, đã là lúc nào rồi mà Bạch Nhược vẫn còn nghĩ hắn như thế, ấn tượng ban đầu quan trọng như thế sao?


“Cái đầu cô á! Phản ứng như vậy là sao, tôi không có trấn lột ai hết.”


Bạch Nhược chỉ đang nói đùa, cô sao lại không biết Dương Tư thật chất là một người giàu có, vẫn là đang đợi hắn một ngày nào đó thành thật khai báo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK