Không hổ là viện trưởng!
“Chị có chuyện không vui nhưng tâm trạng lại tốt như vậy?” Bạch Nhược khó hiểu, con người còn có thể lạc quan như vậy sao?
Hà Bạch vẫn giữ nét tươi cười như thể chuyện đó chẳng là gì, cô ta xua tay nói: “Bị gia đình ép buộc, tôi không có nhu cầu đó.” Cô nói tiếp “Có muốn đi làm vài ly cho tâm trạng tốt lên không?”
Cố Mặc và Dương Tư đồng loạt nói: “Không được!”
Cố Mặc trừng Dương Tư xong lại nói với Hà Bạch: “Cô tự mà đi một mình đi, đừng làm hư em ấy.”
Hà Bạch cười muốn ngất: “Đi với hai người, em ấy mới phiền não.”
Dương Tư đưa lại chiếc điện thoại cho Bạch Nhược. Nhận được món quà này chưa được bao lâu mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nào là vỡ màn hình rồi còn đổ cho tội ăn cắp.
Hà Bạch hỏi Bạch Nhược lại lần nữa: “Em đi không?”
Bây giờ về phòng trọ cũng chỉ nằm nhìn lên trần nhà, nghĩ thế Bạch Nhược gật đầu đồng ý.
Dương Tư không quen biết cái bà chị Hà Bạch này nhưng đối với hắn hòa nhập chưa bao giờ là chuyện khó.
Một màn khó xử lại diễn ra, bốn người ba xe. Bạch Nhược không thể chia ra làm ba để từng người chở một phần. Cổ tay của Bạch Nhược đều bị hai người Cố Mặc, Dương Tư nắm lấy. Một bên là oto sang trọng, một bên là moto ngầu hết chỗ nói.
Hà Bạch nhìn mà ngứa mắt hai cái con người ích kỉ này, cô đưa ra quyết định: “Bạch Nhược đi cùng tôi, được chưa?”
Bản thân đã không có, đối phương cũng đừng mơ. Cả Cố Mặc và Dương Tư điều đồng ý quyết định này, địa điểm dừng chân là một quán rượu nhỏ ven đường.
Bốn người ngồi hai bàn nhưng vẫn chật, chật là do trong tưởng tượng. Cố Mặc chọn cách ngồi bên cạnh Bạch Nhược, Dương Tư nhanh chân chạy qua phía đối diện.
Bạch Nhược bỏ mặc hai người, Hà Bạch nghiêng đầu bốn mươi lăm độ nhìn chằm chằm Cố Mặc. Dương Tư thì cô ta không rõ nhưng Cố Mặc thì lại khác, từ khi quen biết đến bây giờ Cố Mặc có làm ra những hành động ngu ngốc như này đâu.
Vị trí ngồi quan trọng đến thế sao?
Rượu thịt được ông chủ đem lên, Hà Bạch là người nhiệt tình nhất, cô ta rót đầy ly: “Uống! Ly này là vì tôi tâm trạng không tốt.”
Ba người kia rót đầy ly của mình cụng một cái.
Ly vừa chạm đến môi đã bị Cố Mặc ngăn lại, hắn giật lấy ly của cô một hơi uống cạn.
Bạch Nhược chớp mắt ngạc nhiên, tửu lượng của Cố Mặc cũng tốt nhưng như thế thì không ổn. Còn chưa đợi Bạch Nhược ngăn cản đôi mắt hình viên đạn của Dương Tư đã bắn sang. Giật luôn chai rượu của Bạch Nhược, Dương tư uống một hơi.
Hà Bạch ngồi một góc mà nuốt nước bọt, cô ta chỉ uống một ly mà ba người họ đã xong một chai.
Bạch Nhược bất lực nhìn sang Dương Tư: “Anh uống chẳng ra làm sao, đợt trước đi đứng còn không vững, uống ít thôi.”
Em vậy mà lo cho hắn hơn cả tôi, rốt cuộc tôi có điểm nào không tốt chứ? Cố Mặc đặt mạnh ly xuống.
Bạch Nhược thở dài một hơi, cố dằn xuống nói với Cố Mặc: “Cả anh nữa, uống say đến nhận nhầm người, ít một chút. Tôi không muốn anh nhận nhầm tôi thành Thẩm An Huyền!”
“Buông thả đi, chị lo! Về tận nhà.” Hà Bạch lại rót một ly nữa, cụng ly cùng Bạch Nhược.
Ngồi được một lúc, cả bốn vẫn còn tỉnh táo. Ông chủ nhìn đống chai rỗng mà ngao ngán. Hà Bạch, Cố Mặc, Dương Tư đã quen với tiệc tùng thế gia, loại rượu mạnh uống như nước, bao nhiêu đây có là gì.
Còn về phần Bạch Nhược do thể chất đặt biệt nên cũng không nhầm nhò gì.
“Cái con bé ngồi ở đằng kia, thân thể nhỏ con mà cũng dữ dằn mặt mày tỉnh bơ, đúng là lớp trẻ.” Ông chủ đứng tám chuyện cùng nhân viên quét dọn đường.
Người quét dọn đường đặt cầm lên cây chổi, đáp: “Tôi đoán là học sinh cấp ba, mà bây giờ bước vào giai đoạn thi cử sao có thể ung dung như vậy?” Bĩu môi, rồi nói tiếp “Mất hết tương lai.”
Ông chủ cười một cái nói: “Lầm to rồi!”
Người quét dọn khó hiểu hỏi: “Ông biết rõ lắm à?”
Ông chủ nhẹ nhàng đưa ngón trỏ của mình lên, lia qua lia lại vài vòng rồi dừng tại chỗ để ba chiếc xe.
Người quét dọn đưa ngon tay cái lên gật gật đầu.
Từ tối đến hai giờ sáng, ông chủ quán rượu ngáp lên ngáp xuống. Chỉ còn một cái bàn duy nhất của bốn người, đồ nhấm cứ liên tục, ngày hôm nay bốn người bọn họ dọn luôn cái quán của ông rồi.
Ngày hôm đó ông chủ quán rượu nhớ rất rõ, là bốn giờ hai mươi hai phút rạng sáng mới thôi.
“Gửi xe tạm ở đâu đó đi, tôi chở ba người về.” Hà Bạch đứng dậy nói.
Dương Tư kéo tay Bạch Nhược lại: “Tôi không có yếu đến mức đó, cô chở anh ta về thì hơn.” Dương Tư chỉ về phía Cố Mặc, đang nằm gục trên bàn.
Đi tranh gái mà tửu lượng chẳng ra làm sao, làm mất mặt quá. Hà Bạch đập một cái thật mạnh vào trán mình.
Bạch Nhược vẫn tỉnh táo chỉ là có chút buồn ngủ, cô uể oải nói: “Anh thử đứng lên đi hai bước cho tôi xem.”
Dương Tư muốn chứng tỏ mình không nói dối liền làm theo, vừa đứng lên kết quả phải chạy đi tìm một nơi để nôn ra.
Bạch Nhược lay Cố Mặc: “Tôi biết hết kế hoạch của anh rồi, là người tỉnh táo nhất thì lái xe đi.”
Cố Mặc bị lay đến tỉnh ngủ, miệng anh nhếch lên một chút.
Hà Bạch lại dụi mắt mình nhìn kĩ điệu bộ của Cố Mặc, xong một hồi vỗ tay tán thưởng: “Không hổ là Cố Tổng!”
Hai chữ Cố Tổng này cũng hơi quá rồi, công ty của hắn còn chưa có đi vào hoạt động.
Dương Tư đi một bước thẳng lại chuyển qua trái hai bước về phải ba bước, khó khăn lắm mới về được chỗ cũ. Thân thể dường như không còn là của mình nữa, Hà Bạch cũng yên tâm phần nào khi có thằng bạn khốn nạn như vậy.
“Tôi tôi tôi có cả một phòng chứa đầy gấu trắng, khi nào trời mưa tôi dẫn cô đi xem.” Dương Tư về chỗ ngồi liền nói.
Cô Mặc nhìn với ánh mắt khinh thường: “Giữ cho mình cậu đi!”
“Anh là cái thá gì chứ? Tôi đang nói với Bạch Nhược có phải hỏi anh đâu?” Dương Tư ngẩn mặt cười một cái.
Bạch Nhược thấy dáng vẻ khi say của Dương Tư trông cũng ngốc nghếch, không như lần trước. Cô bất giác cười ngu một cái, bị hai người Cố Mặc và Hà Bạch nhìn thấy.
Hà Bạch đập mạnh tay xuống bàn: “Ba người các người, tỉnh tảo phải đến bệnh viện. Cố Mặc gặp bác sĩ tâm lý xem có bị đa nhân cách không?” Chỉ về phía Dương Tư “Còn cậu ta vào vào vào… A vào xem xem có nhận thức về đồ uống chứa cồn không?” Cô ta lẩm nhẩm “Vừa nãy còn tỉnh táo, đứng lên lại như một kẻ say, bất thường.”
Bạch Nhược nhắm mắt thở ra một hơi, hình như Hà Bạch cũng thấm rượu rồi.
“Em dìu Hà Bạch ra xe tôi đi, tôi gửi xe của của cô ta và Dương Tư, sáng quay lại lấy.” Cố Mặc nghiêm túc nói.
Bạch Nhược gật đầu, đi đến dìu Hà Bạch. Cô mệt muốn tắt thở Hà Bạch mới ngồi vào được xe, định quay lại dìu Dương Tư thì bất chợt hắn đã xuất hiện từ phía sau. Đè thân người Bạch Nhược chạm vào cửa xe, hắn gục đầu lên vai cô nhỏ giọng: “Tôi chóng mặt!”
“Không biết lượng sức mình, tôi đã nhắc nhở trước rồi.” Bạch Nhược cau có nhìn hắn.
Bàn tay của Dương Tư áp vào hai má của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán. Mùi rượu thoang thoảng, làm cho nhiệt độ xung quanh của Bạch Nhược tăng cao. Mặt cô đỏ lên trong thấy rất rõ, chỗ đậu xe ngay phía dưới đèn đường.
Dương Tư có thể nắm bắt được mọi sắc thái của Bạch Nhược.
Cô lập tức đặt hai tay mình lên vai Dương Tư, dùng lực đẩy ra. Còn nghĩ là khó khăn ai ngờ lại ăn ngay phát đầu tiên, cả hai người kéo dãn một khoảng cách.
Bạch Nhược che miệng, mở cửa xe đẩy Dương Tư ngồi vào trong.
Đóng cửa xe lại, Bạch Nhược thở dài nói: “Anh say thật rồi! Đến khi tỉnh lại tốt nhất là quên đi chuyện này.”
Cô tức giận về hành động của Dương Tư nhưng giận nhất chính là bản thân cô.
Mình đang nhầm lẫn Dương Tư thành Cố Mặc sao? Bạch Nhược mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.
Cố Mặc khi quay lại đã thấy Dương Tư hôn lên trán Bạch Nhược, đứng dưới gốc của một cái cây, bóng đen nuốt lấy Cố Mặc, hòa mình vào ban đêm. Không ai nhận ra sự hiện diện của hắn.
Nhìn thấy hết rồi.
Dưới ánh đèn đường vừa sáng vừa lung linh, cảnh tượng hoàn mĩ.
Nắm đấm siết chặt, Cố Mặc trút giận lên thân cây, hắn đấm rất nhiều lần đến khi máu xuất hiện. Đứng ở chỗ đó, Cố Mặc lấy lại bình tĩnh hơi thở vì tức giận mà trở nên bất ổn.
Quay trở về xe Cố Mặc quyết định giữ im lặng.
Về đến nhà hắn cũng nhất quyết không nói câu nào.
Sắp đặt phòng cho Hà Bạch và Dương Tư ổn thỏa, hắn mới dở chứng. Trước cửa phòng Dương Tư, Cố Mặc đè ép Bạch Nhược như cái cách Dương Tư vừa làm ban nãy.
Bạch Nhược vừa trải qua một lần, lần thứ hai đương nhiên có kinh nghiệm. Biết bản thân sắp rơi vào tình thế khó đỡ cô liền kháng cự quyết liệt, quay mặt sang một phía khác, né tránh Cố Mặc.
“Cẩn thận Dương Tư lại nghe thấy.” Cố Mặc thì thầm vào tay cô, từng chữ từng chữ cô đều nghe rõ. Hơi thở ấm nóng của Cố Mặc, Bạch Nhược đều cảm nhận được.
“Anh!” Bạch Nhược sợ hãi nói.
“Yên tâm! Tôi không làm gì cả, để tôi ôm em một lát.”
Cố Mặc nói được làm được, hai tay hắn vòng qua chiếc eo nhỏ, đầu hắn gục lên vai cô.
Cố Mặc nhỏ giọng: “Có thể để tôi và Dương Tư cạnh tranh công bằng không? Quá khứ của em không có tôi, tôi không biết gì cả. Nhưng nếu em nói tôi sẽ sẵn sàng nghe nó.” Hắn như này nỉ nói tiếp “Vì thế đừng gạt bỏ tôi ra, tôi là tôi không phải ai khác.”
“Tôi buồn ngủ!” Bạch Nhược thay vì cho Cố Mặc câu trả lời thì cô lại hành xử như vậy.
Hắn đem cả tấm lòng ra để nói, cô dùng lý do để trốn chạy. Người thứ ba ở sau cánh cửa không biết nên khóc hay nên cười.