Chương 85 Chiến trường Tu La 1
Ông bà Thẩm thấy Tô Manh nghệch mặt ra, còn tưởng cô bị dọa nên dịu dàng nói: “Cô Tô, cô đừng nghĩ nhiều.
Chúng tôi chỉ lấy tư cách là cha mẹ của Thẩm Dục An tới thăm cô một chút. Không có ý gì khác”
Tô Manh nghe thấy câu này, nhịn không được gào thét trong lòng.
Chính bởi vì các người là cha mẹ của Thẩm Dục An, tôi mới phản ứng kịch liệt như vậy đó!
Cô đã xử xong Thẩm Dục An rồi, không tiếp xúc với hắn nữa. Tại sao bọn họ còn đến nhà tìm cô chứ.
Cô nghĩ tới việc Tiểu Khải có tới tám chín phần giống Thẩm Dục An, cả nhà họ Triệu thì cứ khăng khăng Tiểu Khải là con cháu nhà mình, còn cả bà mẹ ruột Hồ Dương chỉ biết đến lợi ích, đang nóng lòng hối cô tái hôn trong phòng, bây giờ còn có cha bà Thẩm Dục An trước mặt, đầu cô sắp nổ tung tới nơi.
Cô đã đủ phiền phức rồi, tuyệt đối không thể để hai người này tiếp tục gây rắc rối nữa.
Cô đứng chặn ngay cửa, nghiêm mặt, nhấn mạnh lần nữa: “Chú Thẩm, cô Thẩm. Hôm nay nhà con thật sự có khách, không tiện để mọi người vào nhà. Thật ngại quá.
Hay là vài hôm nữa con tới thăm cô chú có được không?”
Cón mấy ngày nữa có tới hay không là chuyện của sau này, cô phải xử lý chuyện hôm nay trước đã.
Nhưng đôi vợ chồng trước mặt vốn không làm việc theo.
lế thường.
Bà Thẩm cười hiền từ: “Có khách cũng không sao. Chủ yếu là chúng tôi lần đầu tới thăm cô nên mua chút quà đến. Cô để chúng tôi vào trong trước đi. Nếu không đứng giữa hành lang sẽ chắn đường mọi người lắm”
Tô Manh nhón chân nhìn ra phía sau hai người. Có mấy chục người trẻ bận áo sơ mi trắng vest đen, không biết cầm cái gì trong tay mà đứng chản hết hành lang.
Nhân lúc Tô Manh còn nhìn ra phía sau, vợ chồng hai người đã nhẹ nhàng lách người vào trong nhà.
Tô Manh căn bản không kịp chặn lại, chỉ có thể nhìn bọn họ và mười mấy người đẳng sau tự nhiên như ruồi đi ngang qua cô vào nhà.
Tiểu Khải còn ở trong phòng khách!
Tô Manh tá hỏa, nhưng lại bị dòng người chặn lại ở cửa không cách nào di chuyển, chỉ có thể trân mắt nhìn vợ chồng hai người họ Thẩm ngồi lên ghế sofa.
Bốn người vốn đang ngồi trong phòng cũng bị tiếng động bên ngoài làm giật mình.
Bọn họ nhìn thấy mười mấy người trẻ tuổi mặc đồng phục giống nhau lần lượt chất quà thành từng đống trong phòng khách. Chỉ trong chớp mắt, chỗ quà đã choán hết nửa căn phòng.
Vợ chồng họ Thẩm ngồi lên ghế sofa một cách tự nhiên, ngược lại có chút giống như chủ nhà.
Ông Thẩm im lặng không nói, tính cách của bà Thẩm lại trái ngược với ông ta, thủ đoạn giao tiếp hơn người.
Bà ngồi trên ghế sofa, cười nói: “Chúng tôi là cha mẹ của Thẩm Dục An, đến để thăm Tô Manh. Các người là khách mà Tô Manh nói sao. Xin hỏi ba người là gì của Tô Manh vậy…
Ba chữ Thẩm Dục An là giấy thông hành hữu dụng nhất ở nước Hoa.
Ai mà không biết Thẩm Dục An, tỷ phú nước Hoa, chủ tịch của công ty khoa học kỹ thuật Hướng Dương. Nghe nói anh trẻ tuổi tài cao, gia tài hàng chục tỷ.
Hồ Dương và Triệu Trí Tuấn vừa nghe đến ba chữ Thẩm Dục An liền lập tức kích động, nóng lòng giới thiệt lôi là mẹ của Tô Manh, Hồ Dương”
“Tôi là chồng của Tô Manh, Triệu Trí Tuấn”
Hai người vừa nghe Hồ Dương giới thiệu còn rất lịch sự cười với Hồ Dương. Ngay cả ông Thẩm vẫn không có biểu cảm gì từ sau khi vào phòng, khóe miệng cũng cong lên. Đây là mẹ của Tô Manh, xem ra chính là thông gia tương lai rồi.
Nhưng nghe đến lời Triệu Trí Tuấn giới thiệu, nụ cười trên mặt của hai người trong phút chốc liền biến mất.
Bà Thẩm nói thẳng: “Tô Manh không phải đang yêu Dục An nhà chúng tôi sao? Sao cháu nó lại có chồng được!”
Bà lại chỉ về phía Tiểu Khải đang cúi đầu trước bàn, ngón tay run rẩy: “Đây là… lẽ nào là con của Tô Manh và cậu sao?”