Mục lục
Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm - Cố Hiểu Khê - Uất Trì Ảnh Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọc theo con đường dẫn đến trung tâm của thành phố cổ là ánh đèn tỏa ra từ những chiếc đèn lồng được treo bên trên đường đi. Không khí buổi tối ở nơi này mát mẽ, dễ chịu cùng với vẻ đẹp nguy nga, thơ mộng giúp Cố Khuynh Nhược cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh Di Hòa. Sau một đoạn đường dài phải dè dặt, thận trọng thì bây giờ Khuynh Nhược mới lấy đủ can đảm để nói chuyện Di Hòa, mà chuyện cô hỏi lại không liên quan đến hai người họ, cô hỏi: " Di lão đại, chị tôi và Uất Trì lão đại thật sự đang yêu nhau sao? " Cố Khuynh Nhược hỏi xong thì ánh mắt mơ màng nhớ đến chuyện lúc sáng. Khi ấy cô ngây thơ cứ nghĩ là Uất Trì Ảnh Quân đang quấy rối Cố Hiểu Khê, cho đến khi cô tận mắt thấy bàn tay chị gái mình ôm lấy cổ anh ta. Dù rằng trước khi hỏi câu hỏi này, trong lòng Khuynh Nhược đã tự có câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn xác nhận một lần nữa.

" Như những gì cô đã thấy. " Di Hòa vẫn giữ bình tĩnh, thái độ có phần lạnh nhạt khi nghe Cố Khuynh Nhược hỏi đến vấn đề này. Anh tự hỏi trong lúc cả hai đang ở một nơi thơ mộng thế này, sao cô ấy chỉ nghĩ đến chuyện của chị gái mình vậy chứ?

" Anh ta sẽ đối xử tốt với chị tôi chứ? " Cố Khuynh Nhược lén nhìn Di Hòa, quan sát thái độ của anh thế nào. Khi ấy anh đột ngột dừng lại, nghiêm mặt và lạnh giọng đáp: " Ít nhất bên cạnh cậu ấy, chị cô sẽ được an toàn. "

Cố Khuynh Nhược nghe được lời này thì không thể đi nỗi, sắc mặt cô ấy thoáng chốc đã tái nhợt: " Ý anh là sao? Có người muốn hại chị tôi? " Cô không ngừng hỏi Di Hòa, nhưng đáp lại là sự ngập ngừng của anh ta. Sẽ ra sao nếu Cố Khuynh Nhược biết được người muốn hại chị cô chính là người đang đi cùng mình? Phải đến một vài giây sau, Di Hòa mới lên tiếng giải thích cho những lời vừa rồi: " Ý tôi là Ảnh Quân nâng niu chị cô trên tay còn sợ tan, cô không thấy đáy mắt cậu ta chỉ có mỗi chị cô thôi sao? Khiến cậu ấy yêu thương như bảo bối thì có mấy người dám làm hại cô ta chứ? "

" Vậy tôi yên tâm rồi. " Cố Khuynh Nhược nghe vậy thì mới yên tâm đi tiếp.

Cả hai tiếp tục trên con đường đến trung tâm phố cổ. Càng đi sâu vào bên trong, nơi đây càng nhộn nhịp, mọi người đi lại tấp nập, hai bên đường là những sạp hàng bán đồ ăn đường phố hay những món quà lưu niệm xinh xắn. Nơi này có già, trẻ, và nhiều nhất là những cặp đôi khoác tay nhau, thỉnh thoảng lại rộ lên những tiếng cười nói khúc khích.

Vì sợ dòng người ồ ạt qua lại sẽ đụng trúng Cố Khuynh Nhược, Di Hòa đã kéo tay cô đi sát bên trong mình, sau đó thì hỏi tiếp chuyện khi nãy: " Cô lo gì chứ? Dù cho không có Ảnh Quân thì chị cô trước giờ cũng chưa từng để bản thân chịu thiệt thòi. "

" Tôi biết chứ! Nhưng nữ nhân bên ngoài có tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì bên trong cũng mong sẽ có người che chở bấy nhiêu. " Trước câu trả lời của Cố Khuynh Nhược, Di Hòa không khỏi bất ngờ mà lén nhìn cô bằng đôi mắt khác. Lúc này Di Hòa phát hiện, hóa ra chuyện gì Cố Khuynh Nhược cũng biết, chỉ là cô ấy không nói ra.

" Tôi biết Cố Hiểu Khê đối với cô rất tốt, nhưng nếu có một ngày cô phát hiện ra những chuyện đó đều là cô ta giả vờ để lừa gạt cô, khi đó cô sẽ làm gì? " Cố Khuynh Nhược không trực tiếp trả lời, phản ứng cực kì quyết liệt hỏi ngược lại Di Hòa: " Di lão đại, anh có thành kiến với chị tôi đúng không? Tôi cảm thấy những lời của anh đều có ý nhắm vào chị tôi. "

Dù rằng Di Hòa thực sự không thích Cố Hiểu Khê, nhưng khi thấy Cố Khuynh Nhược tức giận vì chuyện này thì anh lại bối rối không biết phải trả lời thế nào. Và không đợi anh lên tiếng, cô không chút né tránh nhìn vào mắt anh, thẳng thắn nói: " Nếu anh thật sự có thành kiến với chị tôi, tôi hy vọng hai người sớm sẽ giải quyết vì chị ấy là một người bạn tốt nếu anh trở thành bạn của chị ấy. "

Cùng lúc này tại một quán cocktail bar, James và Trần Điềm Điềm ngồi cạnh nhau. Mặt cả hai đối diện làm James nhận ra gương mặt Điềm Điềm đã ửng hồng vì say rượu. Bartender pha chế xong rượu, vừa đổ đầy ly cho Điềm Điềm thì cô nghe giọng James vang bên tai: " Hóa ra cô vì chuyện của Cố gia mà canh cánh trong lòng. "

" Nếu hôm đó tôi chú ý một chút, có lẽ cô ấy đã không bị trúng thuốc. " Điềm Điềm nói xong thì nâng ly rượu lên. Nhưng vừa nhấc lên thì bị James ngăn lại. " Đừng uống nữa, tối nay cô uống nhiều rồi. " Ánh mắt James vô cùng lo lắng, anh nói tiếp: " Cô có muốn nghe ý kiến của tôi không? "

" Anh nói đi. " Trần Điềm Điềm chóng tay, ánh mắt mơ màng nhìn James đang nghiêm túc nói: " Chuyện đó không phải lỗi của cô, cô không cần tự trách, hơn nữa đó cũng là điều không ai mong muốn, cô đã rất cố gắng để bảo vệ Cố gia rồi. Tôi tin là cô ấy cũng không trách cô. "

" Anh nói thật chứ? "

" Đương nhiên. "

Nhìn đôi mắt toát lên vẻ yếu đuối của Trần Điềm Điềm, trong lòng James không ngừng bị khuấy động. Cả hai bất động nhìn nhau rất lâu, James cuối cùng không kiểm soát được mà lấy tay nâng niu gương mặt sắc sảo của Điềm Điềm và tiến gần hơn. Khi đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau 1cm, cô đột nhiên lấy lại ý thức, nhẹ nhàng đẩy người anh ra, gương mặt và ánh mắt bắt đầu né tránh, ngượng ngùng nói: " Chúng ta về thôi, tôi có chút mệt. "

Ở một nơi khác, Uất Trì Ảnh Quân sau một lúc trầm luân dưới tà váy của Cố Hiểu Khê, cả hai đã ngồi lại trên bãi biển. Được anh ôm vào lòng, còn được anh dùng áo khoác ngoài để che phần phía trước, Cố Hiểu Khê chui rút đầu vào ngực Ảnh Quân. Cô giờ đây chẳng còn chút sức lực nào, giọng yếu ớt hỏi: " Ảnh Quân, chúng ta ra ngoài bao lâu rồi? "

" Hình như là hơn một tiếng. "

" Bây giờ là mấy giờ? " Ảnh Quân đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ từ Thụy Sỹ của mình, không nhanh không chậm đáp: " 11 giờ 30 phút. "

Hai mắt Cố Hiểu Khê nhíu lại như thể bị thôi miên, nhỏ giọng trách: " Vừa mệt vừa buồn ngủ, lỗi của anh hết đó. "

" Được rồi, là anh sai. Để em nghỉ ngơi một lúc rồi chúng ta về lại khách sạn. "

Tầm mười lăm phút sau, Cố Hiểu Khê được Uất Trì Ảnh Quân bế trên tay trở về khách sạn. Nhân viên đều nhìn thấy hai người họ tình cảm với nhau,trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Cho đến lúc cửa thang máy mở ra, Ảnh Quân vẫn không nở để ai kia trở về phòng.

" Anh đưa em về. "

Cố Hiểu Khê nhìn anh nhưng chỉ có thể nhịn cười. Dù biết từ cửa thang máy đến phòng của cô chỉ cách có vài bước chân nhưng anh vẫn muốn tận mắt thấy cô vào trong. Nhưng một điều mà cả hai đều không ngờ là khi vừa bước ra khỏi thang máy, Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê nhìn thấy Di Hòa vừa hay cũng đang đưa Cố Khuynh Nhược trở về phòng.

" Chị. " Cố Khuynh Nhược nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân đi cùng Cố Hiểu Khê, ánh mắt cô cũng trở nên bình thản hơn trước.

" Em vừa đi đâu vậy? "

" Em không ngủ được nên đi dạo cùng Di lão đại. "

" Điềm Điềm đâu? Sao cô ấy không đi cùng em? " Cố Khuynh Nhược còn chưa kịp trả lời, Di Hòa đã lên tiếng thay cô: " Cô ấy đi cùng James rồi. " Anh vừa nói dứt, lập tức nhận ra Ảnh Quân đang nhìn mình, đáy mắt còn hiện lên ý cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK