Buổi sáng hôm ấy, nắng không quá gắt và có gió nhẹ, Cố Khuynh Nhược đóng cửa xe đầy dứt khoát, nhất quyết đi bộ đến công ty. Thời tiết dễ chịu thế này, nếu cô không vừa đi vừa ngắm cảnh thành phố thì thật lãng phí. Vừa đi, Cố Khuynh Nhược vừa nhớ đến lời Thái Tuyết Anh đã nói mấy ngày trước rồi đứng sững lại, ngước mắt nhìn bầu trời xanh ngắt ở trên đầu. Câu nói của Thái Tuyết Anh cứ như máy phát đĩa, không ngừng phát đi phát lại trong đầu Cố Khuynh Nhược: " Mẹ không mong con tài giỏi như Hiểu Khê, mẹ chỉ cần con có thể bước chân vào Cố thị. " Hai hàng lông mày cau lại với nhau, đôi mắt Cố Khuynh Nhược lúc này chỉ có mệt mỏi và buồn bã. Nhưng rồi Cố Khuynh Nhược nhớ đến chuyện mình đến thăm Cố Hiểu Khê, vậy nên không thể để Cố Hiểu Khê thấy gương mặt buồn bã này của mình.
" Chị đã rất bận chuyện công ty rồi, không thể để chị ấy vì chuyện của mình mà thêm phiền muộn. " Cố Khuynh Nhược tự nhủ với bản thân, sau đó cố gắng để lấy lại tinh thần.
Đang đi như vậy, Cố Khuynh Nhược bất ngờ bị một sức lực lớn kéo vào con hẻm. Cố Khuynh Nhược còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì trước mặt cô là ba tên côn đồ. Tên cầm đầu là kẻ đứng ở giữ, hắn chĩa mũi dao sắt nhọn vào Cố Khuynh Nhược, hung hãn nói: " Có bao nhiêu tiền, giao ra đây. "
Lúc này Cố Khuynh Nhược mới ý thức được bản thân đang bị cướp giữa ban ngày. Cô không thể kêu cứu vì chỉ có mỗi cô và bọn chúng, trong phút chốc Cố Khuynh Nhược không biết nên làm gì cho phải, nhưng an toàn là trên hết. Cố Khuynh Nhược vừa sợ hãi, hai mắt nhắm chặt mà chẳng dám nhìn, bàn tay run rẩy đưa túi xách của mình cho chúng.
Chúng lấy hết tất cả tiền trong ví của Cố Khuynh Nhược, những thứ còn lại đều bị vứt xuống đất. Tuy rằng đã lấy được tiền như ý muốn, nhưng với vẻ thuần khiết của Cố Khuynh Nhược thì làm sao chúng có thể bỏ qua dễ dàng được. Hơn nữa kẻ cầm đầu thấy cô xinh đẹp nên mới ra tay với cô, vừa cướp được tiền lại cướp được thân thể của người đẹp thế này thì còn gì bằng.
" Cô gái, hay là vào trong " chơi " với chúng tôi một chút. " Kẻ cầm đầu vừa nói xong, hai tên kia hiểu ý liền cười to lên một tiếng đầy nham nhở, sau đó ra sức đưa Cố Khuynh Nhược vào bên trong. Lúc này, dù rất hoảng sợ nhưng Cố Khuynh Nhược cũng đã liều mạng hét lên thật to, hy vọng những người bên ngoài sẽ phát hiện ra cô bị cướp và đến cứu. Cô dùng hết sức rồi hét lớn: " Cứu tôi... " Còn chưa nói hết đã bị chúng bịt miệng rồi kéo đi. Cho dù cô vùng vẫy thì với sức lực đó cũng chẳng gây tổn thương gì với ba tên côn đồ. Mà ngược lại, chúng lại càng thấy phấn khích khi Cố Khuynh Nhược ra sức tự cứu nhưng không thành.
Nước mắt Cố Khuynh Nhược đầm đìa vì sợ hãi. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng dù có chết cô cũng không thể chết trong sự nhục nhã. Cố Khuynh Nhược hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí cắn vào tay kẻ đã bịt miệng mình, hắn la lên một tiếng đau đớn, đẩy Cố Khuynh Nhược ngã xuống đất. Hai kẻ bên cạnh chạy đến xem kẻ cầm đầu, lại nhìn vết cắn rướm máu mà Cố Khuynh Nhược đã gây ra. " Chát ", một bên mặt Cố Khuynh Nhược đã đỏ lên, cùng với đó nghe tiếng mắng chửi: " Con khốn, mày dám cắn tao. "
Kẻ cầm đầu vừa tiến đến định ra tay với Cố Khuynh Nhược, cô lúc này đã thật sự bất lực. Không thể tự cứu bản thân chỉ có thể là cô vô dụng, con đường này vốn cũng chẳng có ai nên không còn hy vọng sẽ có người nhìn thấy những chuyện này. Trong lúc Cố Khuynh Nhược nhắm mắt buông xuôi mọi chuyện, lại nghe thấy tiếng hét lên chứa đựng đau đớn của kẻ cầm đầu. Hắn hét một tiếng " Aaa " thật lớn khiến cô cũng giật mình. Cả bọn nép mình sang một bên, nhìn xem là kẻ nào. Cố Khuynh Nhược cũng đưa mắt nhìn xem là ai đến cứu mình.