Thời điểm phi cơ của Cố Hiểu Khê đáp xuống sân thượng tòa chung cư cũng đã hơn ba giờ trưa. Vừa bước xuống phi cơ, cô lệnh cho thuộc hạ đưa Hoàng Mễ và Trần Điềm Điềm về nghỉ ngơi. Đặc biệt là Trần Điềm Điềm, Hiểu Khê cho cô ấy hai tuần ở nhà để nghỉ ngơi, đến khi vết thương hồi phục hẳn mới được quay về Cố thị làm việc.
Vừa vào đến nhà, Cố Hiểu Khê tuy đã mệt sau chuyến bay dài nhưng vẫn cố gắng sắp xếp mọi thứ rồi mới lên giường nghỉ ngơi. Có lẽ vì quá mệt, vừa đặt lưng xuống là cô ngủ liền một mạch. Không biết qua bao lâu, báo thức điện thoại cô vang lên, Cố Hiểu Khê vươn tay tắt đi và lồm cồm ngồi dậy. Mặt trời đã lặn từ lúc nào, cả thành phố càng thêm nét phồn hoa khi được chiếu sáng rực rỡ. Từ phòng tắm bước ra, Cố Hiểu Khê khoác lên người bộ trang phục manswear đầy cá tính, trở lại với dáng vẻ tươi tỉnh chuyên nghiệp dù rằng cả ngày hôm nay mệt rã rời.
Khi mặt trời lặn, các quán bar bắt đầu mở cửa, trung tâm thương mại trở nên đông đúc, những tuyến đường cũng đông nghẹt xe qua lại.
Tối hôm đó, Cố Hiểu Khê ăn mặc chỉn chu đến quán bar, kiểm tra tình hình những tháng vừa qua. Sau khi nghe quản lý báo cáo, cô định trở về nghỉ ngơi sớm thì nhìn thấy Chấn Phong đang đứng trước mặt mình. Cậu ta kính cẩn cúi đầu chào Cố Hiểu Khê, cô cũng lịch sự mỉm cười lại. Biết rằng Nhạc Thiếu Siêu cũng đang có mặt trong quán nên đảo mắt nhìn một lượt.
" Lão đại cậu đâu? " Cô nhẹ nhàng và điềm tĩnh, hỏi Chấn Phong.
" Lão đại ngồi ở bên kia. Ngài ấy lệnh thuộc hạ mời Cố gia đến. " Cậu ta đưa tay ra mời Hiểu Khê.
" Được. "
Khi Cố Hiểu Khê đến, Chấn Phong biết điều nên tránh mặt, để hai người họ có không gian riêng tư. Cậu ta cúi gập người chào cả hai rồi lui đi.
" Hai tuần qua không gặp em, vừa từ Anh Quốc trở về sao? " Nhạc Thiếu Siêu rót rượu vào ly cho Cố Hiểu Khê và bắt chuyện.
" Ừm. " Cô lãnh đạm nhận ly rượu, đáp lời. " Lão đại của em vẫn khỏe chứ? "
" Vẫn khỏe. " Cô nhấp một ngụm rượu rồi đáp.