Khi trong phòng chỉ còn Uất Trì Ảnh Quân, anh cầm ly rượu và chuẩn bị đưa lên môi. Ly rượu vừa chạm vào môi, trong đầu Ảnh Quân đột ngột hiện lên cảnh Nhạc Thiếu Siêu ôm lấy Cố Hiểu Khê. Nhớ lại lúc định bước vào biệt thự, vì lưu luyến nên Ảnh Quân sang đầu nhìn Cố Hiểu Khê trước khi cô rời đi cùng Nhạc Thiếu Siêu, nào ngờ đập vào mắt anh là cảnh bọn họ ôm nhau đầy tình cảm. Trong phút chốc, một sức mạnh từ sự phẫn nộ làm cho chiếc ly trên tay anh vỡ ra thành nhiều mảnh.
Về Tống Phù Ngọc, sau khi bị trói trên cây hình thánh giá và đánh bằng roi liên tục lên cơ thể, cô ta chẳng còn chút sức lực mà ngã khuỵu xuống. Hắc Lang thấy vậy cũng chẳng màng dìu cô ả, cứ thế bình thản rời nhà lao. Mà ở đây, cô ta vừa đau đớn vừa thêm căm hận Cố Hiểu Khê. Tống Phù Ngọc thật sự không phục, tại sao xung quanh Cố Hiểu Khê luôn có những người yêu thương và bảo vệ cô. Ngay cả người mà Tống Phù Ngọc yêu nhất đời này là Uất Trì Ảnh Quân cũng vì Cố Hiểu Khê mà hết lần này đến lần khác phạt cô ta. Tống Phù Ngọc càng nghĩ lại càng không phục.
" Cố Hiểu Khê, nếu tôi không hủy hoại được cô, vậy tôi sẽ hủy hoại những người bên cạnh cô. "
Ngay sau khi được trả lại sự trong sạch và tự do, Cố Hiểu Khê quay trở về cuộc sống thường ngày của mình. Chín giờ sáng tại Cố thị, Hiểu Khê vừa xem tập tài liệu được một nửa liền bỏ xuống, dứt khoác đóng lại rồi vứt lên bàn. Cô chẳng thể nào tập trung khi trong đầu chỉ có lời nhắn nhủ của Nhạc Thiếu Siêu.
Cô còn nhớ trước khi Nhạc Thiếu Siêu cho thuộc hạ đưa mình và Trần Điềm Điềm về, anh ta đã nói một câu với gương mặt đầy nghiêm túc: " Hiểu Khê, em nên tránh xa Uất Trì Ảnh Quân. " Cố Hiểu Khê liên tục nghĩ đến nó. Nếu như Nhạc Thiếu Siêu sợ chuyện tương tự sẽ xảy ra thì cô có thể hiểu, nhưng cô cảm nhận có điều gì đó nghiêm trọng hơn trong câu nói ấy. Cố Hiểu Khê thở dài đầy não nề, vì không muốn nghĩ tiếp nên ngã đầu vào sau ghế. Trần Điềm Điềm đứng bên cạnh quan sát thấy tất cả, cũng biết Hiểu Khê đang phiền lòng nên nhanh nhạy hỏi: " Cố gia, Người không sao chứ? Có cần thuộc hạ gọi điện cho Hoàng Mễ không? " Cố Hiểu Khê lắc đầu, đáp lời: " Không cần đâu. "
" Điềm Điềm, bao lâu rồi tôi và Uất Trì Ảnh Quân không liên lạc? "
" Đã gần hai tháng rồi. “
" Nhanh thật. " Cố Hiểu Khê nghe xong cũng không khỏi cảm thán trước tốc độ của thời gian. Lúc này, đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn về một hướng xa xăm.
Cứ như vậy, cả ngày hôm đó Hiểu Khê luôn ở trong trạng thái trầm tư, không cách nào loại bỏ lời của Nhạc Thiếu Siêu ra khỏi tâm trí mình. Cùng lúc đó, giọng nói của Trần Điềm Điềm như kéo cô trở về thực tại: " Cố gia, mọi người đã có mặt đầy đủ. "
*" Được. " *Vừa dứt lời, Cố Hiểu Khê đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo của mình rồi cùng Trần Điềm Điềm đến phòng họp. Như thường lệ, trước mỗi buổi họp, Cố Hiểu Khê sẽ tắt chuông điện thoại và giao cho Điềm Điềm giữ.
Tại nhà họ Cố.
Chiếc xe sang trọng dừng trước nhà họ Cố. Cánh cổng vừa mở ra, chiếc xe chạy thẳng vào trong. Đến nơi, tài xế chạy ra mở cửa cho Cố Sâm. Ông vừa bước xuống xe, Thái Tuyết Anh cũng vừa hay từ trong nhà chạy ra đón. Thấy ông ta, bà hớn hở: " Anh về rồi. " Cố Sâm không đáp lời, thái độ thờ ơ, lạnh nhạt với bà ấy.
" Anh có mệt không? Chuyến đi Pháp có thuận lợi không? " Cố Sâm vừa đi, Thái Tuyết Anh cũng lẽo đẽo theo ông, hơn nữa bà không ngừng hỏi chuyện khiến ông ta cảm thấy thật phiền phức. Hành lý của Cố Sâm được người làm mang vào nhà, nhưng duy nhất ông ôm khư khư một chiếc hộp trong lòng mình.
" Mọi chuyện đều thuận lợi. " Cố Sâm trả lời cho qua chuyện. Khi dứt lời, ông đột ngột đứng lại, quay sang hỏi Thái Tuyết Anh:* " Khuynh Nhược ở trong phòng đúng không? "*
" Dạ. "
Cố Sâm nghe xong, trong lòng có chút hài lòng. Chân ông vừa bước lên được vài bậc thang thì sững lại lần nữa. Lần này là ông nói với Thái Tuyết Anh nhưng lại không quay sang nhìn bà ấy dù chỉ một lần: " Qùa của em anh để trong hành lý. " Trước thái độ thờ ơ Cố Sâm dành cho mình, Thái Tuyết Anh cũng không để tâm. Chỉ cần hai người vẫn là vợ chồng thì Thái Tuyết Anh không có gì phải lo lắng.
Đứng trước cửa phòng của Cố Khuynh Nhược, Cố Sâm nhẹ nhàng gõ cửa và cưng chiều gọi:" Khuynh Nhược. "
Cố Khuynh Nhược vừa nghe được giọng của Cố Sâm, cô tức tốc chạy ra mở cửa.
" Ba về rồi. "
" Ừm. Ba có mang quà cho con đây. " Nói rồi, Cố Khuynh Nhược để Có Sâm vào phòng của mình. Ông vừa bước vào, cô liền cẩn thận khóa cửa lại.
Cố Khuynh Nhược nhận lấy hộp quà của Cố Sâm. Khi cô mở ra, bên trong có rất nhiều postcards của nước Pháp. Cố Khuynh Nhược thấy vậy, đôi mắt lập tức không giấu được vẻ vui mừng và yêu thích. Cố Sâm thấy con gái thích món quà của mình, ông ta đương nhiên vui trong lòng, nhưng cũng thận trọng nhắc nhở cô: " Đừng để mẹ con biết. "
Đối với Cố Khuynh Nhược, nước Pháp chính là ước mơ của cô. Vốn dĩ Cố Khuynh Nhược muốn sang Pháp học nghành thời trang, nhưng dưới sức ép của Thái Tuyết Anh, bà muốn cô phải học đại học ở trong nước sau đó làm ở Cố thị. Vậy nên từ lúc bắt đầu bước chân vào đại học, cuộc sống ở đây đối với Cố Khuynh Nhược chẳng khác nào là tạm bợ.
Sau khi Cố Sâm rời khỏi phòng của Cố Khuynh Nhược, không lâu sau đến lượt Thái Tuyết Anh vào. Nhưng lần này bà lại có thái độ tức giận với cô, lớn tiếng ra lệnh: " Giao ra đây. "
" Mẹ nói gì con không hiểu. " Ánh mắt Cố Khuynh Nhược hốt hoảng, cô đứng quay lưng và che đi món quà mà Cố Sâm vừa tặng cho mình.
" Đừng có giả ngốc với mẹ. Mau đưa quà ba tặng con cho mẹ. " Thái Tuyết Anh hung dữ nói.
Cố Khuynh Nhược vẫn giả vờ không hiểu, ngơ ngác nhìn bà. Thái Tuyết Anh lần nữa cảnh cáo: " Hoặc là con giao ra, mẹ mà tìm được thì con biết hậu quả rồi đó. " Vừa nói dứt, Thái Tuyết Anh hùng hổ kéo Cố Khuynh Nhược khỏi bàn học. Bà lục trong ngăn kéo của cô thì phát hiện có rất nhiều thứ có liên quan đến nước Pháp. Bà lôi ra hết một lần và lớn giọng quát con gái mình.
" Cố Khuynh Nhược, mẹ nói với con thế nào? Hãy dẹp bỏ ước mơ đó của con đi. " Nghe trong giọng Thái Tuyết Anh là sự chế giễu ước mơ kia của cô.
" Tại sao chứ? Tại sao mẹ lại có thể làm vậy với con chứ? " Một cảm giác cay ở sóng mũi không ngừng lan tỏa cùng với khóe mắt bỗng rưng rưng khiến Cố Khuynh Nhược không cầm được nước mắt. Cô thấy khó chịu và đau lòng khi bị chính mẹ ruột chế giễu.
" Tại sao? Vì mẹ muốn tốt cho con, vì khi con vào làm ở Cố thị thì cuộc sống của con sẽ tốt hơn. Đó là mẹ sai sao? " Thái Tuyết Anh không khống chế được, giọng bà ấy cùng với cơn giận mỗi lúc lại lớn khiến những người làm ở bên dưới nhà cũng nghe thấy nhưng không dám lên khuyên ngăn.
" Mẹ muốn tốt cho con? " Cố Khuynh Nhược tự hỏi rồi cười một cách tự giễu. Ngón tay xinh đẹp lướt ngang mặt tự lau đi giọt nước mắt: " Mẹ muốn tốt cho con, hay muốn tốt cho mẹ? " Cố Khuynh Nhược vừa dứt lời, một tiếng " Chát " vang lên. Một bên mặt của Khuynh Nhược ửng đỏ và nóng lên. Thái Tuyết Anh ra tay đầy dứt khoác, không hề suy nghĩ.
" Mẹ, người thật sự rất ích kỷ. " Cố Khuynh Nhược nói dứt, cô lao ra khỏi phòng và rời khỏi nhà họ Cố trong màn đêm tịch mịch.
Vừa nhìn thấy Cố Khuynh Nhược chạy ào ra ngoài, lại thấy Thái Tuyết Anh ung dung bước xuống, Cố Sâm vốn không hay biết chuyện gì, lạnh nhạt hỏi bà: " Có chuyện gì vậy? "
" Con bé cãi nhau với em. "
" Mau cho người đuổi theo đi, trời tối như vậy rất nguy hiểm. " Cố Sâm vừa nói, ánh mắt ông hướng về phía con đường đang ngày càng tối kia.
" Mặc kệ nó. Nó đi được thì tự về được. " Giọng Thái Tuyết Anh vẫn còn giận con gái nên nói một cách tuyệt tình.