" Hả?"
Lâm Viên ngẩn đầu ngơ ngác liền chạm phải ánh mắt đầy dục vọng của Ôn Tư Thành. Cô tiêu đời rồi, vừa né tránh được một lần nhưng làm sao có thể né được lần hai chứ. Gương mặt của cô dần chuyển sang trạng thái sợ hãi
Ôn Tư Thành cũng không chừa thời gian cho cô trốn thoát, anh nhanh chóng đè cô xuống giường rồi hành động
A Lực và người anh em của mình cũng rất may mắn, đến gần 1 giờ sáng thì nhận được cuộc điện thoại của Ôn Tư Thành. Anh bảo bọn họ trở về nhà trước, không cần ở lại chờ đợi anh. Nhờ cuộc điện thoại này, hai người bọn họ đã tránh khỏi một đêm ngủ trong chiếc xe, họ không ngờ lên tiếng cảm ơn trời đất
" Cốc cốc cốc"
" Mời vào, chị Nam"
Một người đàn ông bước ra mở cửa phòng bệnh mời Nam Yên Nhiên bước vào. Nhìn người đàn ông điềm tĩnh ngồi trên giường, cô có hơi nhướng mày
" Các cậu ra ngoài trước đi. Tôi cần kiểm tra cho Triệu lão đại"
Nam Yên Nhiên cúi đầu xem sổ bệnh nhân rồi lên tiếng không có mấy cảm xúc. Những người thuộc hạ của Triệu Cảnh theo lời cô cũng lần lượt đi ra ngoài. Trong căn phòng hiện tại chỉ còn Triệu Cảnh đối mặt với Nam Yên Nhiên
" Triệu lão đại, cậu cảm thấy trong người bây giờ thế nào?"
Cô nhanh chóng bắt tay vào việc, không chừa một chút thời gian nói chuyện phiếm. Nam Yên Nhiên nhanh chóng bước đến kiểm tra nhiệt độ thân thể, kiểm tra vết thương cho anh, cô không hề bận tâm đến chuyện gì khác
Điều này làm cho Triệu Cảnh khá ngạc nhiên. Anh biết đây là chị của Nam Hoài Cẩn, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Cô ấy thực sự không thèm để ý đến nhan sắc của anh sao? Bình thường, nếu anh được bác sĩ nữ nào đó điều trị, người đó cũng sẽ dành chút ít thời gian trò chuyện hay ngắm nhìn nhan sắc của anh
Thật sự người này không nhận ra vẻ đẹp của anh sao? Thật bất ngờ đó nha, lần đầu tiên anh gặp người như vậy. Kể cả Quan Sơ Nguyệt hay Ôn Đình Ngọc, người lớn lên cùng anh cũng không ít lần cảm thán về cái nhan sắc này
" Chị Nam, em xấu lắm sao?"
Thấy vậy, Triệu Cảnh liền lên tiếng hỏi. Nam Yên Nhiên bị câu hỏi của cậu làm cho bật cười
Đây là lần đầu tiên có người bệnh nhân hỏi cô như vậy đó
" Hả? Cậu xấu? Tôi thấy cậu cũng đẹp mà"
Nam Yên Nhiên mặc nhiên lên tiếng, cô vẫn chăm chú vào công việc của mình không hề quan tâm đến anh. Triệu Cảnh thì khác, anh cảm thấy người phụ nữ này thật sự có gì đó khiến anh rất hứng thú
" Chị Nam…"
" Tôi không có thời gian trò chuyện với cậu. Bệnh nhân của tôi rất nhiều, không phải chỉ có một mình cậu. Đừng làm mất thời gian của cả hai, mong cậu hợp tác để chúng tôi tìm biện pháp tốt nhất để điều trị "
Nam Yên Nhiên lạnh nhạt nhìn anh lên tiếng, cô kéo ghế ngồi xuống trước mặt kiểm tra huyết áp cho anh:" Triệu lão đại, vết thương của cậu có cảm thấy nhức không?"
" À không, chỉ hơi đau"
Triệu Cảnh thấy cô như vậy cũng không nói gì thêm, anh đành lên tiếng trả lời theo những câu hỏi mà cô đặt ra
Kiểm tra xong, Nam Yên Nhiên đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài bỗng dưng cô ngừng lại, xoay người nhìn anh lên tiếng:" Chút nữa sẽ có y tá đến giúp anh lau người và thay quần áo"
Lau người? Thay quần áo? Nghe đến đây Triệu Cảnh liền nhíu mày. Anh mà cần người khác làm giúp sao? Bản thân anh cũng tự làm được mà
" Không cần đâu, em có thể tự làm mà"
" Không được, với vết thương hiện tại của cậu nếu bước xuống giường hoạt động sẽ làm vết thương nứt ra. Tình trạng của cậu sẽ trở nên nghiêm trọng hơn"
Nam Yên Nhiên lạnh nhạt khoanh tay trước ngực lên tiếng:" Nên là, cậu nên nghe lời đi"
" Nhưng mà, phải là y tá làm sao?"
Triệu Cảnh nhìn cô nhíu mày lên tiếng:" Còn có người khác không?"
" Cậu còn đòi hỏi sao? Đây là bệnh viện chứ không phải là nhà của cậu. Cậu muốn đòi cái gì cũng được đó là chuyện không thể nào xảy ra, hiểu chưa?"
" Nhưng mà, thân thể của em. Những người đó…"
Anh nhìn cô đen mặt lên tiếng
" Tôi không cần biết. Với lại, cậu bao nhiêu tuổi rồi còn sợ người ta nhìn thấy thân thể, mà cậu là đàn ông chứ có phải phụ nữ đâu mà làm như thế "
Nam Yên Nhiên bất lực trước sự coi trọng thân thể của Triệu Cảnh. Không ngờ trên đời này vẫn có người yêu bề ngoài của mình như Nam Hoài Cẩn em trai cô
" Tôi nói rồi đấy, chút nữa sẽ có người đến "
Không đợi anh lên tiếng kháng cự, Nam Yên Nhiên đã xoay người rời đi không còn thấy bóng dáng đâu nữa
Triệu Cảnh nhìn cánh cửa được đóng lại mà đen mặt. Cho y tá đến lao người cho anh sao? Cái gì vậy trời? Thân thể ngọc ngà này của anh chẳng phải sẽ bị người khác nhìn thấy sao? Vốn chỉ để vợ tương lai xem, nào ngờ chuyện này đã xảy ra làm anh chẳng trở tay kịp. Mặt anh cứ lầm lầm lì lì đến khi những cô y tá kia xuất hiện
Họ nhìn thấy anh, hai mắt liền sáng rỡ lên. Điều này khiến cho Triệu Cảnh càng chán ghét họ hơn
" Triệu lão đại, chúng tôi xin phép"
" Tôi cho các người đụng vào tôi sao? Hửm?"
Giọng anh cất lên lạnh lùng đến đáng sợ. Khiến cho những người kia đứng hình, gương mặt thoáng lên tia sợ hãi
" Ra ngoài, không làm gì hết"
" Triệu lão đại, nhưng mà bác sĩ Nam đã dặn chúng tôi…"
Cô y tá ngập ngừng lên tiếng, nhưng khi đụng phải ánh mắt sắc lạnh của anh liền im bặt lại không dám hó hé nửa lời
" Ra ngoài"
" Triệu lão đại…"
" Ra ngoài"
Triệu Cảnh nói một là một hai là hai nhất quyết không chịu nhường nhịn trước sự nũng nịu hay cầu xin của bất kì ai. Cả đám y tá kia buộc phải bước ra ngoài trong sự bất lực
Bọn họ không rời đi, vẫn đứng trước cửa phòng bất lực mà thở dài. Bỗng dưng vị cứu tinh của họ đột ngột xuất hiện, người đó chính là Nam Yên Nhiên. Bác sĩ Nam thần thánh của bệnh viện này, nói vậy không phải vì cô có năng lực thần tiên gì, mà là cô có thể khiến những vị có máu mặt phải nghe theo
" Bác sĩ Nam, bác sĩ Nam"
Thấy cô bước đến, bọn họ thay nhau lên tiếng mong được sự cứu giúp của cô
" Có chuyện gì?"
Nam Yên Nhiên ngừng bước chân lại, mắt liếc nhìn đám y tá sau đó lại nhìn lên số phòng, ánh mắt tự động đen lại
Một trong những cô y tá ở đó lên tiếng:“Bác sĩ Nam, vị lão đại trong kia không cho chúng tôi …”
" Được rồi, tôi biết rồi. Các cô đi trước đi"
Cô giơ tay ra hiệu cho cô y tá kia ngừng lại, rồi đẩy cửa bước vào bên trong. Người đàn ông trong đó thấy cô bước vào liền lên tiếng
" Bác sĩ Nam, chẳng phải tôi đã nói là không cần những người đó lau người giúp sao? Cô còn cho họ đến đây làm gì?"
" Vậy cậu muốn để dơ bẩn như vậy cũng được thôi. Nếu có một ngày cậu khó chịu vì đó thì đừng trách móc tôi"
Nam Yên Nhiên nhếch môi cười lạnh ngồi xuống ghế đối diện với anh
" Triệu lão đại, đừng nói là tôi không nhắc cậu. Thời tiết như thế này rất dễ chảy mồ hôi, dễ gây khó chịu, nếu cậu chịu đựng được thì tôi cũng không ép"
Triệu Cảnh nghe cô nói liền thay đổi sắc mặt:" Chị Nam, chị nói vậy có ý gì?"
" Tôi có thể có ý gì chứ? Đối với cậu, nếu tôi làm gì cậu thì tôi được sống yên chắc"
Nam Yên Nhiên bĩu môi lên tiếng:" Nếu cậu không chấp nhận ý tốt của tôi thì thôi vậy. Tôi cố gắng sắp xếp những người đàng hoàng nhất ở đây đến mà cậu không biết quý trọng, đáng tiếc “. Cô chậc lưỡi lắc đầu
" Vậy em đồng ý là được chứ gì?”
Triệu Cảnh nghe lời cô nói cuối cùng cũng bị thuyết phục, anh nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ
" Nhưng mà chị làm đi"
" Tôi?"
Nam Yên Nhiên nhướng mày, cô không thể tin vào tai mình nghe mà. Anh ta kêu cô lau người giúp sao? Nghĩ mình là ai thế? Y tá đến thì không chịu, đuổi đi. Bây giờ lại chỉ định cho cô làm. Ý gì đây trời ơi
" Đúng vậy, là chị đó"
Triệu Cảnh cong môi mỉm cười. Trông Nam Yên Nhiên cũng rất xinh đẹp, nếu thân thể của anh bị người đẹp như vậy nhìn thấy cũng không có gì là quá lỗ. Nghĩ đến đây, anh không khỏi cong môi cười cười
" Được rồi chị Nam. Bây giờ chúng ta làm luôn đi"
" Làm… làm cái gì?"
Nam Yên Nhiên lấp bắp lên tiếng
" Thì lau người cho em chứ làm gì? Chị Nam chị nghĩ gì vậy?"
Triệu Cảnh chẳng những hiểu được tâm lý của cô mà còn không biết ngượng ngùng hỏi lại
Nam Yên Nhiên khẽ ho một tiếng, cô hắng giọng nói:" Không có gì, chỉ là cậu nói bất chợt như vậy ai mà biết chứ. Được rồi, cởi quần áo ra"
Theo lời của cô, anh liền cởi áo ra trước. Bên trong lớp áo là làn da mịn màng, cơ bụng sáu múi săn chắc. Triệu Cảnh thản nhiên nẩn đầu nhìn cô khẽ lên tiếng:”Được rồi”
Sự điềm tĩnh của Nam Yên Nhiên đâu dễ dàng bị những thứ đó phá vỡ được. Cô cúi đầu lấy khăn thấm nước rồi nhẹ nhàng lau người cho anh. Chiếc khăn được thấm nước mát lạnh chạm vào làn da, mỗi vết đi của chiếc khăn đều để lại những vệt nước ươm ướt. Sau một thời gian, cuối cùng Nam Yên Nhiên cũng hoàn thành công việc của mình
Cô vứt chiếc khăn vào thau nước, cởi bao tay y tế bên ngoài cho váo sọt:”Được rồi, cậu có thể mặc quần áo vào”
…….
“Bé cưng nhìn ba này”
Bạch Hàn ngồi trên sofa chơi cùng bé cưng nhà mình, thoáng chốc anh lại nhìn sang cô vợ đang tựa lưng vào ghế ngẫm nghĩ thứ gì:”Đình Ngọc, có chuyện gì sao?”
“Chậc, em đang suy nghĩ về chuyện của anh hai em”
Cô nhíu mày, tay chống càm thở dài:”Anh ấy quên sư phụ Lâm Viên thế nào nhỉ? A a a tò mò quá đi”. Ôn Đình Ngọc vò đầu than thở:”Không được, em phải đi tìm hiểu mới được”
Nói xong, Ôn Đình Ngọc liền chạy vọt ra khỏi nhà để lại hai cha con anh nhìn theo ngơ ngác. Bạch Hàn cúi đầu nhìn bé con:”Con có cảm thấy cha con mình đang bị bỏ rơi không?”