....
Ở phía bệnh viện
Sau khi Nam Hoài Cẩn rời đi, Quan Sơ Nguyệt vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ
" Cạch"
Cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra. Người bước vào chính là Ôn Đình Ngọc, cô ấy nhìn cô bạn thân đang ngồi trên giường bệnh mà bất giác thở dài, người đàn ông bên cạnh đặt tay lên vai cô nhẹ nhàng xoa xoa an ủi
Ôn Đình Ngọc khẽ lên tiếng trêu chọc Sơ Nguyệt:" Này, đang mong nhớ anh nào thế?"
Nghe tiếng của Đình Ngọc, cô liền nhanh chóng giấu đi những nỗi buồn trên mặt, quay lại với gương mặt vui vẻ:" Làm gì có, chỉ tại mình chán quá thôi"
Nói rồi cô nhìn sang người đàn ông đi cùng Ôn Đình Ngọc, sau đó nở một nụ cười gian xảo:" Hai người?"
" Hai người định khi nào đây?"
Ôn Đình Ngọc nghe Sơ Nguyệt hỏi thì nhớ đến chuyện bọn họ vừa làm liền đỏ mặt. Cô cúi đầu đem bó hoa vừa mang đến cắm vào lọ:" Cậu... cậu đừng để ý đến chuyện của mình. Cậu lo tịnh dưỡng cho khoẻ trước đi"
- Ây da, Đình Ngọc sao mặt cậu đỏ vậy? Cậu bị bệnh sao? Ha ha ha ha
Quan Sơ Nguyệt đem cô làm thú vui mà trêu chọc không ngừng, mãi cho đến lúc Bạch Hàn - người đàn ông cùng cô bước vào lúc nãy lên tiếng:" Được rồi, đừng chọc cô ấy nữa"
- Hơi, chưa gì đã bênh nhau rồi
Sơ Nguyệt bĩu môi, lưng tựa vào thành giường trông rất lười biến. Cùng lúc đó, cánh cửa lại được mở ra. Lần này là hai người đàn ông, một người là Ôn Tư Thành, một người là Bạch Thần
Bạch Thần vừa bước vào thì chạm phải người em trai của mình không ai khác chính là Bạch Hàn. Anh nhíu mày nhìn anh ta:" Đến đây làm gì?"
Bất giác anh lại nhìn sang người con gái bên cạnh em trai mình thì đã muốn rút lại câu hỏi vừa mới nói ra. Ờ thì ai kia của người ta ở đây mà. Nghĩ thì anh lại phát chán, em trai anh đã sắp có gia đình còn anh thì vẫn còn độc thân như thế này
Ôn Tư Thành thấy người anh em ủ rủ như vậy liền tiến đến vỗ vai an ủi:" Có gì đâu mà buồn chứ. Chẳng phải còn tôi độc thân với cậu sao"
Nghe hai người họ trò chuyện mà Quan Sơ Nguyệt không khỏi buồn cười:" Này này, hai người cũng nên tìm vợ nhanh đi. Chuyện em của hai người cũng sắp thành rồi đấy. Hai anh mà không tìm được một mối thì đến đó lại khổ rán chịu"
- Khổ chuyện gì chứ?
- Là cha mẹ hai anh sẽ bắt hai người đi xem mắt đó
Bạch Thần nghe cô trêu chọc tức giận đến đỏ cả mặt nhưng mà người em gái anh yêu thương từ nhỏ đến lớn sao mà nỡ mắng đây. Anh chỉ tự mình ngập ngùi cơn tức giận trong lòng thôi. Cả Ôn Tư Thành cũng chẳng khác anh là bao.
- Em thấy thế nào rồi?
Để xua tan ngượng ngùng, Bạch Thần liền lên tiếng chuyển chủ đề xoay sang hỏi tình hình sức khỏe của cô. Thấy anh hỏi mình như vậy, Sơ Nguyệt mỉm cười trả lời:" Em khoẻ rồi, ngày mốt có thể xuất viện"
- Được, đợi bữa đó tụi anh đến đón em
- Không cần đâu
Quan Sơ Nguyệt dứt khoát từ chối lời đề nghị của anh. Không phải cô không nhận ý tốt của anh mà là hiện tại cô chỉ muốn ở một mình để suy nghĩ về một số chuyện
Thấy cô từ chối như vậy, Bạch Thần cũng không miễn cưỡng nhiều. Anh là người hiểu cô, nếu những thứ cô không muốn thì có ép thế nào cũng như vậy thôi
Họ ở đó trò chuyện cùng với cô đến tối thì mới ra về. Sau khi họ rời đi, tiếng ồn ào trong phòng cũng hoàn toàn biến mất, không gian trở nên ảm đạm hơn. Tiếng chuông điện thoại trên bàn bất ngờ reo lên đánh tan sự im lặng đến đáng sợ đó
Là mẹ cô gọi
- Alo, mẹ ạ?
Chân Khanh bên kia nghe cô bắt máy liền nhanh chóng mở lời:" Bé cưng ở đó một mình có ổn không? Hay mẹ vào đó với con"
- Không cần đâu mẹ. Con muốn ở một mình, mẹ yên tâm ở đây có bác sĩ mà
Mẹ là vậy, luôn luôn quan tâm lo lắng cho con của mình