- Biết là rất nguy hiểm nhưng mà anh chị cũng đành phải chịu thôi. Con bé cần phải được rèn luyện một chút
Chân Khanh thở dài. Thực sự bà không nỡ chút nào, từ bé đến lớn con gái cưng của bà không phải chịu thiệt thứ gì. Nhưng mà con gái lớn rồi cũng nên trải sự đời một chút
Bà nhìn Nam Hoài Cẩn rồi đưa ra ý kiến:" Lần này phải để con bé chịu thiệt một chút. Chắc chắn phải kiến nó thất vọng mà tìm đến Lý gia gây chuyện"
Ngưng một chút bà nhìn anh hơi chần chừ:" Nếu cậu giải quyết được chuyện này, khiến Sơ Nguyệt chấp nhận cậu thì chúng tôi sẽ không ngăn cản hai người "
Như vậy cũng tốt, có thể tìm được một người để con bé gởi gắm cả cuộc đời. Nếu không thể thì chứng tỏ cậu ta không đủ năng lực khiến con gái bà động lòng
Câu chuyện của họ kết thúc ở đó. Mọi chuyện đều xảy ra như kế hoạch của họ bài ra nhưng bây giờ mọi chuyện thật sự đã đi qua giới hạn ban đầu của nó. Đáng lẽ anh không nên ngu ngốc như vậy
Giá như ngày đó anh không thực hiện kế hoạch đó. Giá như hôm đó anh chuyển nó theo một hướng khác. Giá như anh thời khắc đó anh mềm lòng mà chịu nghe ý cô. Tất cả là do anh ngu ngốc. Thông minh tính toán một đường dài nhưng quên rằng sẽ khiến cho cô gái của mình đau khổ
Nếu có thể như vậy, thì đám người Xà Bang không thể làm hại cô. Nhưng tất cả đều là "giá như " chuyện mà không thể làm lại được
Tất cả đều vì đám người đó mà ra, anh phải khiến họ gánh chịu tất cả mọi hậu quả mà bản thân họ gây ra cũng như chuyện làm hại đến cô
Khi Nam Hoài Cẩn trở về đứng trước phòng bệnh. Anh nhìn xiên qua tấm kính vào bên trong, cô gái mà anh yêu thương đã nhắm mắt đi ngủ. Gương mặt hiện rõ sự xanh xao, trông cô như vậy trong lòng anh cảm thấy nhói đau
Anh phải làm gì đây?
Anh nên giải thích mọi chuyện cho cô nghe không?
Nhưng mà hiện tại cả nhìn mặt anh cô cũng chẳng muốn, huống chi là chuyện anh đứng giải thích với cô
Trong đêm tối, không gian chứa đầy bóng tối. Nam Hoài Cẩn vẫn ngồi ở hành lang trước cửa phòng bệnh. Anh nhìn đăm đăm vào cánh cửa không biết nghĩ gì lại lấy điện thoại gọi cho ai đó
Người bên kia nhanh chóng bắt máy. Là giọng của một người phụ nữ:" Alo? Có chuyện gì sao lại gọi cho chị khuya như vậy?"
- Sơ Nguyệt đang nằm trong bệnh viện. Em không về chị nói cho mẹ khỏi chờ em
Nam Yên Nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Thằng nhóc này có bị gì không vậy? Tự dưng 2 3 giờ sáng gọi về nói là kêu mẹ khỏi đợi. Ai mà rảnh đợi chứ, với lại bình thường đi đâu về đâu có chịu nói đâu sao hôm nay rảnh rỗi gọi về thế1
À mà lúc nãy nó có nói là Sơ Nguyệt đang nằm bệnh viện sao? Ha thì ra là ý này
Nam Hoài Cẩn chừng chừ một lúc, cuối cùng cũng đẩy cửa đi vào phòng bệnh. Nhìn cô gái nhắm mắt hít thở đều đều trên giường trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhàng đi hẳn. Anh bước gần lại bên giường cô, ánh mắt nhìn quá đỗi dịu dàng, bàn tay của anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mịn màng của cô
- Sơ Nguyệt, anh sai rồi. Tha lỗi cho anh được không?
Anh biết là cô không trả lời nhưng vẫn hỏi. Lưng anh tựa vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ:” Chuyện này vốn dĩ anh không nên kéo theo em vào. Anh hối hận rồi, đáng lẽ anh nên thay đổi kế hoạch. Đáng lẽ anh nên giải quyết bọn họ mà không cần lý lẽ mới đúng”
- Sơ Nguyệt, có phải em thấy anh rất ngốc không? Biết rõ đám người kia giết cha mình nhưng bây giờ phải tạo ra một lý do để xử lý bọn họ
Sau đó anh lại bật cười, chính xác là tiếng cười tự chế giễu bản thân mình:” Ha bây giờ thì sao? Cả em cũng chẳng còn chịu nghe anh giải thích. Còn đám người kia anh vẫn chưa giải quyết xong. Em nghĩ anh tệ lắm đúng không?”