• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, anh nhả môi của cô ra, hai tay vòng qua người bế cô lên giường. Quan Sơ Nguyệt thấy anh như vậy liền vùng vẫy muốn thoát ra

- Chú làm gì vậy? Thả cháu ra, cháu sẽ nói với cha cháu dám ăn hiếp cháu

Thuốc trong người cô một lần nữa lại bị khơi dậy, lý trí vô cùng hỗn loạn

Quan Sơ Nguyệt nhanh chóng đã bị Nam Hoài Cẩn đè xuống dưới thân, anh cúi đầu nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người phía dưới của mình trong lòng không khỏi dấy lên một tia vui vẻ. 13 năm nay, ngày ngày anh đều mong nhớ cô gái này.

Anh cho người quan sát bảo vệ cô, đồng thời họ thường gửi ảnh của cô cho anh xem, phải nói quá trình lớn lên của cô đều được anh quan sát tỉ mỉ. Nhưng khi anh trở về, cô gái nhỏ này đã không còn nhớ ra anh nữa

Tất cả đều có nguyên do của nó, 10 năm trước, lúc đó Nam Hoài Cẩn đang trong tình thế điều chỉnh là hắc đạo vô cùng khó khăn. Rất nhiều người đứng ra ngán đường anh, một trong số đó biết được Quan Sơ Nguyệt chính là điểm yếu duy nhất của anh liền ra tay với cô

Ngày hôm ấy trời mưa rất to, khi xe đưa Quan Sơ Nguyệt từ trường về nhà thì bỗng dưng đến ngã tư liền bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông trúng. Cô bé của anh được người gần đó lôi ra kịp thời nếu không cũng bị thiêu chết cùng với 2 chiếc xe đó

Sau vụ tai nạn ấy, Quan Sơ Nguyệt mất toàn bộ trí nhớ, cô cũng không còn nhớ ra anh là ai nữa. Lúc ấy, anh đang ở Italia, anh muốn lập tức về nước để ở bên cạnh cô nhưng đã bị lão đại ngăn lại. Ông nói

- Sơ Nguyệt hiện đã qua nguy kịch, cậu cứ tập trung vào việc của mình, sao này gặp lại con bé cũng không muộn. Con bé có tôi bảo vệ là đủ rồi

Lúc đó, anh thấy lão đại nói cũng đúng. Bởi anh vừa lên nắm quyền, hắc đạo cũng đang rất rối ren không thể rời đi được, huống hồ vẫn còn Quan Viễn bên cạnh cô, chắc chắn ông ấy sẽ đảm bảo sự an toàn của con gái mình

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, Quan Viễn lão đại chắc chắn cũng đã cho con gái cưng luyện tập võ nghệ không ít, mọi thân thủ của ông ấy đều truyền lại cho đứa con độc nhất này

- Sơ Nguyệt à, không nhớ anh thật sao?

Phía dưới của anh đã căng cứng cứ như muốn nổ tung, anh cúi đầu hôn môi rồi hôn dọc xuống cổ của cô. Một bàn bên dưới thăm dò trong động nhỏ

- Ưm… đau…

- Sơ Nguyệt à, giúp anh được không?

Nam Hoài Cẩn cạ cạ thứ đó trước cửa động của cô. Lúc bấy giờ, tinh thần lý trí của Sơ Nguyệt cũng chẳng còn tỉnh táo nữa, cô liền gật đầu đồng ý với anh. Anh thấy vậy đâm thẳng vào trong

- A a đau… a ưm…

Bên dưới của cô vì đau mà siết chặt người anh em, Nam Hoài Cẩn bị cô làm cho tê tê cả đầu óc:”A Sơ Nguyệt à, đừng chặt như vậy”

- Đau

Cô nhỏ giọng lên tiếng, hai mắt cứ ứa nước mắt ra. Nam Hoài Cẩn nhìn cô như vậy liền đau lòng, anh nâng bàn tay lau đi nước ở khóe mắt của cô:” Baby à, thả lỏng ra một chút “

…….

- A a …. Ưm…. Đừng …..dừng lại…. a a

- Bảo bối, thoải mái không?

Trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của hai người cùng với tiếng da thịt va chạm với nhau phát ra tiếng “ bạch bạch”


……


Sáng hôm sau


Lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu thì Quan Sơ Nguyệt mới mở mắt tỉnh dậy. Cô liền nhíu mày, suýt xoa vì cơn đau phía bên dưới, sau đó cô liền nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua mà không khỏi đỏ mặt


Bỗng có giọng nói trầm trầm phát ra từ phía trên đầu của cô:” Cục cưng, tỉnh dậy rồi sao?”


- A a a a a a chú…. Chú…..


Quan Sơ Nguyệt quấn chăn kín người, tay chỉ vào người đàn ông kia không nói nên lời. Hai mắt của cô không hiểu sao lại nóng lên, nước mắt lại bắt đầu chảy ra. Nam Hoài Cẩn thấy cô khóc liền cuống cuồng lên


Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK