• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Án đắm chìm trong suy nghĩ của mình tại đó vài giây, lúc này cô quay đầu lại thì anh đã đi xa.

Cô nhanh chóng đuổi theo, chạy thật nhanh theo sau anh.

Thời Khanh đang đi về hướng một con ngõ nhỏ.

Ngôn Án chạy theo phía sau, nhưng đuổi được tới nơi thì anh biến mất, như bốc hơi khỏi Trái đất.

Ngôn Án mệt mõi ngồi xuống nhìn một cách vô định.

Tình huống gì đây chứ?

Một lát sau, đằng sau có tiếng bước chân, Ngôn Án đứng dậy quay đầu lại xem.

Một lực kéo mạnh đè cả người Ngôn Án vào tường.

Cô chỉ kịp nhìn thấy mái tóc nổi bật lướt qua rồi đôi môi mình nhanh chóng bị khoá chặt.

Thời Khanh đưa tay vòng qua cô anh đáp lại nụ hôn.

Nụ hôn kéo dài thật lâu, Ngôn Án nâng đôi mắt rưng rưng lên nhìn Thời Khanh.

“Anh làm sao vậy chứ? Em cứ tưởng là anh quên mất em rồi”

Ngôn Án buông lời trách móc vì hành động lúc nảy của Thời Khanh.

Thời Khanh lúc này đang im lặng ngắm nhìn dáng vẻ hiện tại của Ngôn Án.

Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Tóc cô hiện tại đã dài rất nhiều, đến tận gần cuối lưng và được uốn sóng lơi rất trẻ trung.

Lúc nảy anh vừa đảo mắt một phát đã nhận ra cô, nhìn thấy cô lúc đó anh hận không thể hôn cô ngay tại chổ. Vì để kìm chế mà Thời Khanh phải giả vờ lướt qua cô như vậy.



“Xán Xán, nhớ em thật đấy”

Thời Khanh ôm chặt Ngôn Án vào lòng, nâng niu cô như bảo bối của mình.

Ngôn Án tựa đầu vào lồng ngực của anh, tham lam hít lấy mùi thơm quen thuộc ngày trước.

“Hôn một chút nữa”

Thời Khanh thả Ngôn Án ra, một tay ôm eo, tay còn lại nâng cằm cô lên hạ môi xuống phủ lấy môi Ngôn Án một lần nữa.

Lúc cả hai đang hôn nồng say thì điện thoại Thời Khanh vang lên.

Anh phải ngừng lại để lấy điện thoại trong túi ra nghe.

“Nói”

Giọng điệu Thời Khanh có chút bất mãn vì bị làm phiền.

“Tới đường 12 đi, tôi đang ở đó”

Thời Khanh liếc nhìn bảng tên đường rồi trả lời sau đó cúp máy.

“Anh phải đi rồi sao?”

Ngôn Án nhỏ giọng hỏi.

“Anh đưa em về nhà trước nhé”

Thời Khanh gật đầu rồi đưa tay vuốt nhẹ má Ngôn Án hỏi ý kiến cô.

“Ừm”

Ngôn Án mím môi rồi gật đầu đáp.

Xe đến, Thời Khanh và Ngôn Án liền nhanh chóng vào xe.

“Về đường X ở gần trường Tam Thất.”

Thời Khanh vừa vào xe liền nói ra địa chỉ quen thuộc sau đó quay sang kéo kéo Ngôn Án ôm vào lòng.

Ôm hôn bao nhiêu cũng không đủ, không thể nào đủ cho khoảng thời gian 3 năm qua.

Cả hai cứ ôm nhau như vậy trong khoảng thời gian trở về nhà, không ai nói với ai bất kì câu nào.





“Ở nhà đợi anh nhé, một lát anh sẽ về”

Ngôn Án đứng trước cửa nhìn Thời Khanh đang ngồi trong xe, anh mỉm cười nhìn cô.

“Tam biệt”

Cô gái nhỏ trắng như tuyết đứng trước cửa vẫy vẫy tay tạm biệt.

Thời Khanh không nhịn được yết hầu trượt lên xuống nhiều lần.

Sau khi Thời Khanh đi, Ngôn Án vào trong nhà tiếp tục chạy dealine của mình. Cô muốn trong khoảng thời gian này hoàn thành tác phẩm còn dang dở.



Tối đó, Thời Khanh trở về, trên người có chút mùi rượu. Chắc là do công ty tụ tập ăn mừng.

“Có say không anh?”

Ngôn Án ra mở cửa cho Thời Khanh, thấy nét mặt anh vẫn bình thường chỉ là trên người có mùi rượu.

“Không có”

Thời Khanh lắc tay, bắt đầu nới lỏng cà vạt ra rồi đóng cửa nhà lại.

“Em ăn tối chưa?”

Anh đưa tay vuốt má Ngôn Án rồi ôn nhu hỏi.

“Em chưa”

Ngôn Án cả chiều giờ chỉ làm việc với máy tính, hiện tại bụng vẫn chưa có gì.

“Đi, anh đưa em đi ăn no”

Thời Khanh quăng cà vạt đi, hiện tại chỉ còn sơ mi trắng đóng thùng trông rất thư sinh.

“Bác gái có bảo với em tối nay chúng ta đến nhà ăn cơm”

Ngôn Án chợt nhớ đến cuộc gọi của mẹ Thời lúc chiều.

“Vậy thì đi thôi”

Thời Khanh mỉm cười kéo tay cô rời đi.



“Mẹ”

Thời Khanh đứng trước cửa nhìn bà An Cẩn rồi gọi một tiếng.

“Con chim màu vàng này là ai vậy?”

Bà An Cẩn nhìn tóc của Thời Khanh rồi cất giọng hỏi.

Con chim màu vàng Thời Khanh:???

Ngôn Án bị lời nói của bà chọc cho cười.

“Vào nhà thôi”

Bà An Cẩn sợ Ngôn Án đứng bên ngoài lâu sẽ lạnh nên liền kéo cả hai vào trong.


“Tóc chói mắt chết đi được”


Lúc trên bàn ăn, bà An Cẩn lại lần nữa nói về tóc của Thời Khanh.


Thời Khanh nghe vậy thì vuốt vuốt tóc mình.


“Con thấy cũng đâu đến nỗi, handsome mà”


“Án Án, con mau lôi nó đi nhuộm đầu lại, cứ để thể này bác gái con sớm ngày mù mắt”


An Cẩn nhìn sang Ngôn Án rồi nói.


Ngôn Án lại nhìn sang Thời Khanh đưa mắt ra hiệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK