• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Ngôn Án không hỏi nữa, cô nâng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Thời Khanh.

Bỗng nhiên cô đưa tay chạm vào nốt ruồi dưới khoé mắt phải của anh.

Thời Khanh khẽ chớp nhẹ mắt một cái, vẫn chăm chú nhìn cô.

"Người ta nói, người có nốt ruồi lệ là kiếp trước đã khóc rất nhiều"

Ngôn Án chạm vào nốt ruồi của Thời Khanh xong thì đưa tay ôm lấy hai má của anh nói.

"Ông đây mới không khóc"

Thời Khanh cau mài làm ra vẻ ghét bỏ nhìn cô.

"Em nói, là kiếp trước"

Ngôn Án nhìn dáng vẻ thiếu đòn của Thời Khanh thì thấy có chút bất lực.

"Kiếp trước cũng không khóc"

Thời Khanh lại lấy cứng đối cứng, không chịu nhượng bộ.

"Được được, anh không khóc. Vậy bây giờ nói em nghe lý do anh hút thuốc được không?"

Ngôn Án buông đôi tay đang nâng lấy hai má của Thời Khanh xuống rồi nghiêm giọng nhìn anh hỏi.



"Ông đây nghiện thuốc, cả ngày nay liền học hành cùng em nên chưa đụng vào một góc của gói thuốc. Nhưng mà nhịn không được rồi"

Thời Khanh đa số đều ở một mình, những lúc buồn phiền liền tìm đến thuốc lá, lâu dần liền hình thành thói quen nghiện thuốc.

Trả lời câu hỏi của Ngôn Án xong, mắt anh ngừng lại vài giây trên mặt cô quan sát biểu cảm.

Ngôn Án vẫn im lặng không trả lời.

"Em không thích anh hút thuốc lá. Bỏ nó đi được không?"

Vài phút sau, cô ngẩng đầu lên nhìn anh nghiêm túc nói.

"Em...."

Anh biết trước được việc mình hút thuốc lá sẽ khiến Ngôn Án không thích nghi được nên cũng đã chuẩn bị tinh thần đối đáp.

"Được, chỉ là sẽ giảm lại từng ngày sau đó mới bỏ dứt đi luôn được. Án Án, em đừng chê anh là được"

Thời Khanh nhìn Ngôn Án bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu.

"Không phải em chê anh, mà là em lo lắng cho sức khoẻ của anh"

Ngôn Án lắc đầu trả lời.

Cô làm sao lại chê anh được, lúc trước khi theo đuổi anh, cô cũng đã từng nói. Anh tốt xấu gì cũng đều là người cô thích.

Nghe Ngôn Án nói vậy, Thời Khanh đưa tay vò đâu cô một cái rồi kéo tay cô vào phòng xem phim cùng bọn Nguỵ An Nhiên và Cao Thần.

Xem phim xong trời cũng không còn sớm nên cả đám liền tách nhau ra trở về nhà của mình.

.....

Ngày hôm sau là kì thi của toàn khối 11.

Ai cũng nao nức lo lắng, một vài người còn cầm tài liệu bài học trên tay vừa đi vừa học.

Tiếng chuông vang lên, toàn bộ học sinh nhanh chóng tụ về phòng thi của mình.



"Khanh Khanh, thi tốt"

Ngôn Án và Thời Khanh thi cách nhau hai phòngc đứng ở phòng Ngôn Án liền thấy được Thời Khanh. Cô thấy anh liền vẫy tay hét lên.

Thời Khanh nhìn thấy cô từ trước, chưa kịp mở miệng thì cô gái nhỏ đã hét lên trước. Anh gật đầu nhìn cô động viên.

.....

Một tuần lễ thi cử trôi qua, tất cả học sinh 11 đều thở phào nhẹ nhõm.

Thi xong liền là thời gian xã stress của bọn học sinh.

Thời Khanh và đám Cao Thần rất nhanh đã trở lại sân bóng của mình.

Chuyện của Ngôn Án và Thời Khanh ở trường cũng rất ít người biết vì anh và cô hiếm khi thể hiện tình cảm quá lố ở chốn học đường.

Những người biết đến mối quan hệ của cả hai đa số đều là những người chơi cùng và một vài người cùng lớp. Có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay Thời Khanh có một trận thi đấu bóng rổ so tài với lớp 11A9.

Ngôn Án và đám Nguỵ An Nhiên tất nhiên có mặt cỗ vũ.

Khi đến, cô cầm theo một hộp sữa chuối và một chai nước lọc. Trong balo thì đem theo bút chì và giấy trắng.

Cô muốn vẽ lại dáng vẻ khi chơi bóng rổ của Thời Khanh.

Thời Khanh nhìn lướt qua cô gái liền biết Ngôn Án muốn làm gì. Anh cúi đầu cười khẽ một cái.

Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.

Thời Khanh và Cao Thần vào thi đấu từ đầu trận. Anh và Cao Thần hết sức ăn ý khi chơi bóng.

Cao Thần truyền, Thời Khanh liền nhận được bóng, khi đó anh một phát ném thẳng vào rổ, ăn điểm.

Hiệp một kết thúc, đội Thời Khanh dẫn trước 3 điểm nên thắng.

Ngôn Án nhanh tay quăng cho anh một chai nước lọc trong tay mình.

Thời Khanh nhanh chóng nhận lấy mở ra uống một hơi.

Xung quanh có rất nhiều, nữ sinh vây quanh xem trận đấu, đa số đều là người thầm thương trộm nhớ Thời Khanh.

Lúc nảy khi thi đấu, mồ hôi đổ ra trên trán quá nhiều nên Thời Khanh liền kéo áo lên lau.

Cơ bụng săn chắc, trắng nõn nhanh chóng lộ ra trước mặt mọi người.

Tiếng oà xung quanh vang lên, đều là bọn nữ sinh trầm trồ khi thấy cơ bụng của anh.


Thời Khanh nhanh chóng buông áo xuống đưa mắt nhìn sang Ngôn Án đang yên tĩnh ngồi nhìn mình.


Mẹ ki*p, thói quen lâu ngày, quên mất bên cạnh đã có Ngôn Án.


Thời Khanh thầm chửi một câu rồi tiếp tục thi đấu.


"Tiểu thịt tươi nhà này cũng ngon phết"


Nguỵ An Nhiên đẩy Ngôn Án một cái nhìn cô cười đùa.


"Tao mới được sờ, còn mọi người đều đã được nhìn"


Ngôn Án phồng má tức giận, lúc trước cô chỉ sờ sờ anh một cái liền bị mắng, bây giờ anh liền vén áo cho tất cả cùng xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK