Bóng dáng quen thuộc của thiếu niên nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Ngôn Án. Cô hướng về phía đó cười một cái thật tươi.
Thời Khanh cũng an tĩnh gật đầu đáp lại nụ cười của cô.
Đám học sinh nam phía bên đó thấy Ngôn Án nhìn về phía mình thì liền tưởng bở.
"Con m* nó, chị Án cười với tao"
Thời Khanh nghe vậy thì lườm sang bên đó một cái.
Nam sinh bỗng nhiên phát hiện mình bị Thời Khanh lườm thì có chút khó hiểu, nhìn ánh mắt muốn đánh người của anh nên liền quyết định ngậm miệng lại hết.
"Ừm, xin chào tất cả các thầy cô và các bạn có mặt tại đây. Tôi là Ngôn Án của 11A10 khoa Văn."
Ngôn Án đang chậm rãi mở tờ kiểm điểm của mình ra nhìn nhìn.
Đám học sinh bên dưới nghe thấy lời mở đầu như vậy thì có chút chán nản, đây là ngoan ngoãn thành tâm nhận lỗi rồi.
Thầy giám thị nghe được lời phát biểu đầu tiên của Ngôn Án trên bục thì tim dần thả lỏng.
"Sắp tới là kì thi cuối kì, Ngôn Án tôi thấy dường như có chút yếu kém về môn Lý nên muốn chuyển sang lớp 11A12 khoa Tự nhiên để học hỏi bạn học Thời Khanh nhiều hơn."
"Còn nữa, về chuyện đánh nhau đó. Tôi thấy mình không làm sai. Tôi còn hận không thể một phát ném họ ra khỏi trường kia kìa."
"Nhưng mà nếu trường hợp đó xảy ra với mọi người thì trước nên báo với thầy Lâm một tiếng, nếu không sẽ bị đình chỉ học giống tôi đấy"
Lời nói của Ngôn Án tuôn trào ra khiến đám học sinh bên dưới đang hóng chuyện nhảy dựng lên vì sự to gan của cô.
Một tràn vỗ tay rần rần vang lên dưới sân kéo theo đó là tiếng hò hét vang dội, cả đám học sinh đứng lên la hét ồn ào.
Thời Khanh bất lực lắc đầu, nhanh chóng rời đi.
Ngôn Án quả thực chưa bao giờ chịu yên phận.
Thầy giám thị tức muốn bể phổi, thôi được rồi. Ông không nói tới nữa.
Ngôn Án phát biểu xong thì vui vẻ đi xuống.
Đến xuống sau khán đài liền chạm vào ánh mắt muốn giết người của Thầy giám thị, Ngôn Án liền quay người chạy trốn.
"Thầy Lâm, em hứa lần này nữa thôi. Sẽ không có lần sau"
Cô gái nhỏ vừa chạy đi vừa la lên cầu tha thứ.
"Con m* nó, mày định sẽ chuyển qua khoa Tự Nhiên thật sao?"
Nguỵ An Nhiên thấy Ngôn Án về dọn dẹp tập vở thì cất giọng hỏi.
"Thật nha, tao đi tìm Khanh Khanh yêu dấu của tao"
Ngôn Án cười cười nhìn Nguỵ An Nhiên.
"Được thôi, năm 12 tao sẽ chuyển qua với mày"
Nguỵ An Nhiên thấy Ngôn Án chuyển đi thì có chút ũ rũ nằm dài ra bàn.
"Tạm biệt, tao đi đây"
Ngôn Án mang balo lên vai rồi vẫy tay với Nguỵ An Nhiên.
Khi đi ngang Khương Vũ Ninh, cô đánh mắt sang nhìn cô ta một cái.
Khương Vũ Ninh cũng nâng mắt lên nhìn Ngôn Án, khi chạm phải mắt của Ngôn Án, cô liền lúng túng dời mắt đi.
Hiên ngang bước vào cánh cửa của 11A12, Ngôn Án đứng trước lớp giới thiệu một chút.
"Xin chào 11A12, từ hôm nay, Ngôn Án mình sẽ là bạn cùng lớp của các cậu"
Nói xong, Ngôn Án nhấc chân đi thẳng xuống ngồi cùng bàn với Thời Khanh.
Ánh mắt của đám học sinh trong lớp nhanh chóng dồn về phía Ngôn Án và Thời Khanh.
"Lúc trước Ngôn Án nói chuyển đến khoa Tự Nhiên là vì Thời Khanh. Hằng ngày đều đến đem sữa cho cậu ta. Chắc chắn là đang theo đuổi cậu ấy rồi"
Một vài người trong lớp xúm lại bàn tán.
Châu Dĩnh cũng nhìn Ngôn Án bằng một ánh mắt vô cùng khác thường.
"Chào bạn học Thời Khanh, mình ngồi đây nha"
Ngôn Án đặt balo xuống rồi kéo ghế ngồi cạnh Thời Khanh.
Thời Khanh đưa mắt sang nhìn cô, vươn ta gõ nhẹ lên trán cô nàng một cái cảnh cáo.
"Chuyện gì cũng làm ra được"
Ngôn Án cong cong môi cười, cô lấy sách Lý ra để trước mặt.
"Ai bảo em thích anh như vậy chứ?"
Thời Khanh nghe vậy thì khoé miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười.
Tất cả hành động của cả hai đều nhanh chóng lọt vào mắt Châu Dĩnh. Cô ta nắm thật chặt tay đang cầm bút.
Tiết tiếp theo là đến môn Lý, Ngôn Án vô cùng chăm chú nghe giảng để tiếp thu bài.
Thời gian thi lên lớp 12 cũng không còn dài, không thể buông lỏng học tập như trước.
"Bài này, có em nào biết làm không?"
Thầy Lâm giảng bài xong sau đó viết đề bài lên bảng rồi quay xuống hỏi lớp.
Cả lớp không ai nói chuyện, không khí im lặng bất thường.
"Không có vậy tôi gọi nhé"
Thầy Lâm lướt mắt một vòng xung quanh lớp sau đó ánh mắt dừng lại trên người Ngôn Án.
Thời Khanh nhanh chóng phát hiện thầy dự định chọn Ngôn Án thì liền đưa tay lên giải cứu cô.
"Được rồi, Thời Khanh, em làm bài này"
Thầy Lâm dự định gọi Ngôn Án thì thấy Thời Khanh bên cạnh xung phong làm bài thì gọi anh lên.
Thời Khanh buồn sách xuống, thẳng tắp đứng dậy đi lên bục giảng.
Nhận lấy phấn từ thầy Lâm, ngón tay thon dài của cậu nhanh chóng viết bảng cách giải và đáp án vô cùng rõ ràng, sạch sẽ.
"Tốt, các em sửa bài"
Thầy Lâm kiểm tra đáp án rồi gật đầu nói.
"Anh giảng lại cho em đi. Chổ này á, không hiểu lắm"
Ngôn Án thấy Thời Khanh về liền chỉ chỉ tay vào bài giải của mình muốn anh giảng lại.
Thời Khanh ngồi xuống thong thả chỉ bài cho cô gái nhỏ.
Thầy Lâm đứng bên trên nhìn xuống thấy một màn này thì cũng không nói gì.
Ông biết Ngôn Án môn nào cũng đều đạt được điểm tối đa, chỉ trừ Vật Lý của ông. Giờ này có Thời Khanh bên cạnh chỉ bảo, ông cũng coi như nhẹ một phần.
"Dễ vậy sao? Vậy mà em giải chẳng ra"
Sau khi được Thời Khanh giảng xong, Ngôn Án liền cau mài nhìn bài Lý trước mặt.
Rõ ràng cô cũng làm theo các bước giống trên bảng nhưng lại ra kết quả chẳng giống.
"Từ từ mà làm, không gấp"
Thời Khanh vò đầu Ngôn Án rồi đáp.