Hôm sau đến lớp, Ngôn Án vẫn tiếp tục làm cái đuôi nhỏ của Thời Khanh đòi anh giảng bài.
Thấy mối quan hệ của cả hai đã trở về bình thường, đám Nguỵ An Nhiên và Cao Thần cũng dễ chịu hơn chút.
Về tấm hình mà Châu Dĩnh gửi tới, Thời Khanh không nhắc tới với Ngôn Án dù chỉ một câu....
Sau cuộc nói chuyện hôm qua, anh đã lựa chọn tin tưởng Ngôn Án.
"Án Án, cậu..."
Thiệu Huy đi đến trước mặt Ngôn Án, trên tay vẫn là sấp bài tập.
"Cậu đến, kêu lớp trưởng giảng bài cho cậu đi"
Ngôn Án xua xua tay đuổi khéo Thiệu Huy đi.
Thiệu Huy cau mài nhìn sang Thời Khanh ngồi bên cạnh Ngôn Án một cái rồi mới chịu rời đi.
Thời Khanh cũng nâng mắt lên nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, nhìn đến nổi Thiệu Huy muốn chột dạ.
"Khanh Khanh, điện thoại em để quên ở nhà rồi, anh cho em mượn điện thoại gọi về nhà một lát nhé"
Ngôn Án nghiêng đầu nhìn Thời Khanh cất giọng nhờ vả.
Anh lấy trong balo ra một chiếc điện thoại rồi ném nó sang cho Ngôn Án.
Cùng lúc đó, Cao Thần cùng Giang Triết cũng tới kéo anh xuống căn tin mua đồ.
Ngôn Án ở đây bấm số gọi về cho bà Lam Linh một cuộc rồi buồn chán ấn vào weibo của anh lướt lướt.
Một lát sau, tính khí tò mò nổi lên, Ngôn Án liền ấn vào wechat tìm hiểu.
Một dãy số lạ đập vào mắt Ngôn Án kích thích sự tò mò của cô lần nữa.
Ngôn Án bấm vào liền thấy được tấm hình mà Châu Dĩnh đã gửi đến.
Cô nhìn tấm hình một lát rồi ấn vào trang cá nhân của người gửi.
Châu Dĩnh.....
Ngôn Án nhanh chóng thoát ra khỏi wechat, thuận tay xoá luôn cuộc trò chuyện của Châu Dĩnh rồi trả điện thoại Thời Khanh về chổ cũ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Châu Dĩnh đang ngồi ở bàn đầu cười nói vui vẻ với đám bạn của cô ta.
.....
"Sắp tới sinh nhật Khanh Khanh nhà tao rồi"
Ngôn Án vừa hút trà sữa vừa nhìn Nguỵ An Nhiên nói.
"Hả? Chừng nào tới?"
Nguỵ An Nhiên nghe Ngôn Án nói vậy thì buông ly trà sữa trên tay mình xuống, nghiêng đầu nhìn cô hỏi"
"29 tháng 1 đó. Lúc đó chắc cũng sắp được nghỉ Tết"
Ngôn Án gõ gõ tay xuống bàn.
"Hôm nay đã là 20 rồi nhỉ? Đã chuẩn bị quà chưa?"
"Tất nhiên là rồi"
"Tỉ mỉ vậy sao? Hôm đó chúng ta cùng đi KTV quậy phá một bữa"
Nguỵ An Nhiên cười lớn nói, cô nàng thuộc dạng ham chơi nên vô cùng thích thú những hoạt động này.
Ngày 29 tháng 1 năm 200X
"Chúc mừng sinh nhật Khanh ca nhá"
Cao Thần khoác tay lên vai Thời Khanh cười nói.
Bạn bè trong lớp đều có mặt rất đông đủ, có cả Châu Dĩnh.....
Ngôn Án cùng Nguỵ An Nhiên đi lấy bánh kem nên đến sau mọi người một bước.
"Nào, chúng ta cùng nhau lên hát một bài"
Cao Thần cầm mic lên quăng qua cho Thời Khanh, tay lướt lướt trên màn hình chọn bài hát cho anh.
Thời Khanh ngồi vắt chéo chân, lười biếng nâng mắt quan sát xung quanh.
"A Dĩnh, hay cậu cùng Thời Khanh song ca một bài đi"
Đám con gái chơi cùng Châu Dĩnh bỗng nhiên cất giọng đề nghị.
Châu Dĩnh cười cười nhìn về phía Thời Khanh.
Cao Thần nghe vậy thì nâng nâng mắt lên nhìn Thời Khanh một cái.
Thời Khanh vẫn ung dung như không phải chuyện của mình.
"Nào chọn bài "Có chút ngọt ngào đi" bài đó thích hợp để song ca"
Đám con gái thấy Thời Khanh không trả lời thì lại tiếp tục tuỳ hứng.
Cao Thần nhìn lấy Thời Khanh cầu cứu nhưng thấy anh không quan tâm đến mình nên liền chọn bài hát theo yêu cầu của bọn họ.
Thời Khanh nâng tay lên nhìn đồng hồ, Ngôn Án cũng sắp đến rồi.
Lời bài hát vừa vang lên, Ngôn Án một tay xách bánh kem, một tay mở cửa tiến vào.
Tiểu Án hôm nay mặc một chiếc áo croptop màu trắng và quần jean ngắn lưng cao, chân đi giày bata trắng.
Ngôn Án tiến vào liền thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh.
"Quào, chị Án đây sao?"
Một vài nam sinh nhỏ giọng bàn tán.
Châu Dĩnh cầm mic trong tay vừa định cất giọng hát thì Ngôn Án tiến vào liền chiếm trọn spotlight.
"Xin lỗi mấy anh em, đi lấy bánh nên đến hơi trễ"
Ngôn Án vừa vào liền cất giọng tạ lỗi với bạn bè trong phòng.
Bên ngoài trời có chút lạnh nên Ngôn Án trở về liền lạnh đến run run cả người.
Thời Khanh thấy vậy thì cởi áo khoác ngoài của mình ra nhanh chân đi đến chổ Ngôn Án khoác áo lên cho cô đỡ lạnh.
Áo của Thời Khanh vô cùng rộng và dài nên Ngôn Án khoác vào liền giống như mặc đầm vậy, che khuất cả quần của cô.
Tất cả mọi người thấy được một màn này thì oà lên trầm trồ.
Ngôn Án cũng đưa mắt nhìn Thời Khanh, trong mắt chỉ toàn xúc động và hạnh phúc.
"Đến, mau tắt đèn. Chúng ta cùng đốt nến"
Nguỵ An Nhiên lúc này từ ngoài cửa đi vào cất giọng, trên tay là một vài ly nước trái cây nồng độ thấp.
Cao Thần nhìn thấy Nguỵ An Nhiên hôm nay vô cùng nữ tính thì nhìn sắp rơi mắt ra ngoài.
"Happy birthday to you...."
Xung quanh liền vang lên tiếng hát chúc mừng sinh nhật.
Thời Khanh một tay đút túi quần, một tay nắm lấy tay Ngôn Án đứng bên cạnh chiếc bánh kem.
Hôm nay vô cùng vui vẻ.
"Mau ước đi rồi thổi nến nào"
Nguỵ An Nhiên nói lớn sau khi tiếng hát chúc mừng kết thúc.
Thời Khanh nhắm mắt lại ước một hồi sau đó mở mắt ra cúi người thổi ngọn nến đang cháy sáng được cắm trên bánh kem.
Nến đã được thổi tắt, một màn vỗ tay lại ùa lên vui vẻ.
"Mọi người cứ chơi, hôm nay tôi lo"
Thời Khanh nâng mắt thấp giọng nói.
"Nào, nói em nghe xem anh đã ước gì vậy?"
Ngôn Án nhón chân lên thỏ thẻ vào tai Thời Khanh.
Thời Khanh cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tò mò đến lấp lánh của Ngôn Án rồi bật cười.
"Đến đây, nói nhỏ với em"
Thời Khanh ngoắc ngoắc tay bảo Ngôn Án sát gần mình hơn.
Ngôn tò mò Án tất nhiên là lại dựa sát vào người anh hơn.
"Còn lâu mới nói"
Thời Khanh nói vào tai Ngôn Án rồi cố ý thở ra một hơi.
Hơi thở nóng rực truyền đến tai Ngôn Án khiến cô run hết cả người, cứ như bị điện giật vậy.
"Thiếu đòn, mau lăn chổ khác đi"
Ngôn Án đưa tay nhéo má Thời Khanh một cái rồi đuổi anh đi chổ khác.
Thời Khanh cười cười, cho tay vào túi quần rồi đi đến chổ Cao Thần chơi.
Ngôn Án quay lại vẻ mặt thường ngày, cô đánh mắt một vòng tìm kiếm Châu Dĩnh.
Một lát sau thấy Châu Dĩnh đứng dậy đi vào ra ngoài, Ngôn Án ngồi một lúc rồi đứng dậy theo sau.
Trong nhà vệ sinh, Ngôn Án đứng dựa vào tường khoanh tay chờ Châu Dĩnh.
Cô ta đi vệ sinh xong thì mở cửa bước ra, đến bồn rửa tay. Thấy Ngôn Án đứng đó, Châu Dĩnh nâng mắt lên nhìn cô một cái rồi dời mắt đi.
Ngôn Án vẫn thản nhiên đứng dựa vào tường nhìn Châu Dĩnh.
"Châu Dĩnh sao?"
Lúc Châu Dĩnh rửa tay xong định rời khỏi nhà vệ sinh thì Ngôn Án bỗng nhiên cất giọng.
"Có chuyện gì sao?"
Châu Dĩnh quay đầu qua nhìn Ngôn Án.
"Cậu thích Thời Khanh?"
Ngôn Án thẳng thắn hỏi trực tiếp vấn đề.
Châu Dĩnh nghe tới đây thì nhìn Ngôn Án một cách kì lạ.
"Tôi khuyên cậu một chút vậy. Thời Khanh nhà tôi không phải là người mà cậu với tới được. Trừ khi cậu đoạt được vị trí mà tôi đang đứng."
Ngôn Án nhếch môi, không nóng không lạnh nói.
"Cậu thì ghê gớm lắm sao?Cậu ỷ rằng mình là con hiệu trưởng liền phá phách, huỷ hết mọi quy tắc của trường học sao?"
Châu Dĩnh lớn giọng cãi cùn.
"Tôi đã làm gì quá mức sao? Tôi đánh cậu à?"
Ngôn Án cười lạnh hỏi ngược lại.
Châu Dĩnh nghĩ lại cũng thấy đúng, từ lúc vào trường đến giờ, Ngôn Án chưa từng làm gì quá mức, lại chưa từng đụng chạm đến cô ta.
"Tôi thấy là do tự cậu thấy đố kị với người khác nên liền bày trò rồi tự biên tự diễn"
Ngôn Án nhướng mày nói.
Châu Dĩnh nghe đến đây thì không còn lý đễ cãi tiếp nữa. Cô ta cúi đầu im lặng.
"Vậy nhé, sau này phiền cậu cách xa chúng tôi ra một chút. Đừng bày trò ly gián mối quan hệ của chúng tôi. Nếu để tôi biết được...cậu không yên đâu"
Nói xong Ngôn Án phủi vạt áo quay người rời đi để lại Châu Dĩnh với một vẻ mặt vô cùng khó coi ở lại nhà vệ sinh.