Tề Thiên hoàn toàn không để ý tới, chen qua đám đông, đi tới phía trước, ôm Thẩm Thu Thủy vào lòng.
Thẩm Thu Thủy giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Tề Thiên, cô theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Tề Thiên, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại và để Tê Thiên ôm mình.
Đây là sự ăn ý giữa hai người, khi chỉ có hai người, họ sẽ nói thẳng ra, khi ở trước mặt người ngoài, thì vẫn giữ hình ảnh yêu đương.
Đường Tử Tấn cau mày, nhưng vẫn dùng một tay chặn trước mặt Thẩm Thu Thủy, một tay cầm hoa: “Thu Thủy, em biết tình cảm của anh đối với em.”
Tê Thiên không kiên nhẫn liếc nhìn Đường Tử Tấn: “Anh có thể bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra rồi.”
Ánh mắt Đường Tử Tấn dần dần di chuyển về phía 'Tê Thiên: “Anh đang nói chuyện với tôi à?”
'Tê Thiên cảm thấy buồn cười, hỏi lại: "Chứ còn ai nữa? Còn có tay của ai bẩn thỉu như tay anh sao?"
"Ha ha." Đường Tử Tấn khẽ cười một tiếng, "Nể mặt Thu Thủy, tôi cho anh một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ, nói lại lần nữa."
Tề Thiên dùng lại lời Đường Tử Tấn vừa nói: "Anh đang nói chuyện với tôi sao?"
"Đúng vậy." Đường Tử Tấn gật đầu, "Đang nói với anh đó, suy nghĩ cho kỹ, anh chỉ có một cơ hội, tôi sẽ không tha thứ cho người nào chọc giận tôi lần thứ hai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thật đó."
'Tề Thiên nhún vai: “Vậy xin lỗi, để tôi đổi cách nói.”
Đường Tử Tấn mỉm cười.
'Tề Thiên nhìn chằm chằm Đường Tử Tấn, găn từng chữ một: "Bây giờ anh có thể cút rồi!"
Đường Tử Tấn sửng sốt một lát: “Anh nói cái gì?” 'Tề Thiên ngoáy tai nói: "Anh có thể cút rồi."
“Ha ha.” Khóe miệng cười của Đường Tử Tấn càng nhếch lên, “Anh đang tìm đường chết à?”
"Anh mới là người tìm đường chết, cút đi!" Tê Thiên đột nhiên đá ra, trực tiếp đá Đường Tử Tấn văng vào trong đám người.
Đường Tử Tấn khó khăn lắm mới đứng vững nhờ sự giúp đỡ của những người khác, anh ta dùng một đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Tề Thiên.
'Tê Thiên cũng không thèm nhìn Đường Tử Tấn, nói với bảo vệ gác cổng của tập đoàn Thẩm thị phía sau, nói: "Làm ăn cái gì không biết, sao không biết xử lý. những thứ rác rưởi ở trước cửa này đi, nhanh tới dọn dẹp đi"
Đám bảo vệ nhìn thấy chồng chưa cưới của Thẩm đổng lên tiếng cũng không dám chần chừ, nhanh chóng cầm công cụ tiến lên.
Hoa hồng rải rác trên mặt đất được Đường Tử Tấn chuẩn bị kỹ lưỡng đã được dọn sạch chỉ trong mười mấy giây.
"Như vậy thoải mái hơn nhiêu." Tê Thiên mỉm cười với Thẩm Thu Thủy: "Vợ yêu à, trưa nay em muốn ăn gì?"
'Tề Thiên cười lớn: "Ha ha! Em vẫn luôn như vậy, vậy cứ theo ý anh như cũ đi." 'Tề Thiên nói xong, ôm Thẩm Thu Thủy bước ra khỏi đám người.
Trong đám người, có người vỗ tay sau khi xem xong cảnh tượng này: "Mẹ kiếp, người ta có chồng chưa cưới rồi mà còn làm như vậy, bị đánh mới thấy dễ chịu sao!"
Cũng có người bất mãn: "Người đàn ông kia có ý gì, sao lại tự nhiên đánh người ta, không phải chỉ thổ lộ tình cảm với vợ anh ta thôi sao, vậy cũng không được đánh người ta chứ!"
"ĐÐ*t, tôi nghĩ đâu óc cậu không bình thường đúng không!"
Trong đám đông đột nhiên trở nên ồn ào. Hai vệ sĩ tiến tới hỗ trợ Đường Tử Tấn.
Ánh mắt Đường Tử Tấn u ám liếc nhìn về hướng Tê Thiên và Thẩm Thu Thủy rời đi.
Một vệ sĩ thấp giọng hỏi: "Sếp Đường, bây giờ chúng tôi đi qua cho anh ta một bài học nhớ đời!"
"Không cần." Đường Tử Tấn lắc đầu, chỉnh lại quần áo: "Loại người này thì bất cứ lúc nào cũng có thể dạy dỗ anh ta, đây là phương pháp đơn giản nhất, tôi không cần, tôi muốn xem khi Thẩm Thu Thủy chủ động nhào vào trong lòng tôi, anh ta sẽ có biểu cảm như thế nào, không phải sư muội Thu Thủy của tôi sáng nay đã hẹn tôi đi ăn trưa sao, vậy tôi sẽ tham gia vào buổi hẹn hò của họ."
'Trong một nhà hàng Trung Quốc khá ngon. Thẩm Thu Thủy chọn một phòng riêng.
Tê Thiên và Thẩm Thu Thủy ngồi đối diện nhau trong phòng riêng.
Tề Thiên rót một ly nước: “Tâm trạng của cô tựa hồ không được tốt lắm.”
'Thẩm Thu Thủy nhìn Tê Thiên đổ đầy nước vào cốc, lúc này mới nói: “Phương pháp làm việc của anh có nhất thiết phải cực đoan như vậy không?”
Thẩm Thu Thủy giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Tề Thiên, cô theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Tề Thiên, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại và để Tê Thiên ôm mình.
Đây là sự ăn ý giữa hai người, khi chỉ có hai người, họ sẽ nói thẳng ra, khi ở trước mặt người ngoài, thì vẫn giữ hình ảnh yêu đương.
Đường Tử Tấn cau mày, nhưng vẫn dùng một tay chặn trước mặt Thẩm Thu Thủy, một tay cầm hoa: “Thu Thủy, em biết tình cảm của anh đối với em.”
Tê Thiên không kiên nhẫn liếc nhìn Đường Tử Tấn: “Anh có thể bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra rồi.”
Ánh mắt Đường Tử Tấn dần dần di chuyển về phía 'Tê Thiên: “Anh đang nói chuyện với tôi à?”
'Tê Thiên cảm thấy buồn cười, hỏi lại: "Chứ còn ai nữa? Còn có tay của ai bẩn thỉu như tay anh sao?"
"Ha ha." Đường Tử Tấn khẽ cười một tiếng, "Nể mặt Thu Thủy, tôi cho anh một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ, nói lại lần nữa."
Tề Thiên dùng lại lời Đường Tử Tấn vừa nói: "Anh đang nói chuyện với tôi sao?"
"Đúng vậy." Đường Tử Tấn gật đầu, "Đang nói với anh đó, suy nghĩ cho kỹ, anh chỉ có một cơ hội, tôi sẽ không tha thứ cho người nào chọc giận tôi lần thứ hai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thật đó."
'Tề Thiên nhún vai: “Vậy xin lỗi, để tôi đổi cách nói.”
Đường Tử Tấn mỉm cười.
'Tề Thiên nhìn chằm chằm Đường Tử Tấn, găn từng chữ một: "Bây giờ anh có thể cút rồi!"
Đường Tử Tấn sửng sốt một lát: “Anh nói cái gì?” 'Tề Thiên ngoáy tai nói: "Anh có thể cút rồi."
“Ha ha.” Khóe miệng cười của Đường Tử Tấn càng nhếch lên, “Anh đang tìm đường chết à?”
"Anh mới là người tìm đường chết, cút đi!" Tê Thiên đột nhiên đá ra, trực tiếp đá Đường Tử Tấn văng vào trong đám người.
Đường Tử Tấn khó khăn lắm mới đứng vững nhờ sự giúp đỡ của những người khác, anh ta dùng một đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Tề Thiên.
'Tê Thiên cũng không thèm nhìn Đường Tử Tấn, nói với bảo vệ gác cổng của tập đoàn Thẩm thị phía sau, nói: "Làm ăn cái gì không biết, sao không biết xử lý. những thứ rác rưởi ở trước cửa này đi, nhanh tới dọn dẹp đi"
Đám bảo vệ nhìn thấy chồng chưa cưới của Thẩm đổng lên tiếng cũng không dám chần chừ, nhanh chóng cầm công cụ tiến lên.
Hoa hồng rải rác trên mặt đất được Đường Tử Tấn chuẩn bị kỹ lưỡng đã được dọn sạch chỉ trong mười mấy giây.
"Như vậy thoải mái hơn nhiêu." Tê Thiên mỉm cười với Thẩm Thu Thủy: "Vợ yêu à, trưa nay em muốn ăn gì?"
'Tề Thiên cười lớn: "Ha ha! Em vẫn luôn như vậy, vậy cứ theo ý anh như cũ đi." 'Tề Thiên nói xong, ôm Thẩm Thu Thủy bước ra khỏi đám người.
Trong đám người, có người vỗ tay sau khi xem xong cảnh tượng này: "Mẹ kiếp, người ta có chồng chưa cưới rồi mà còn làm như vậy, bị đánh mới thấy dễ chịu sao!"
Cũng có người bất mãn: "Người đàn ông kia có ý gì, sao lại tự nhiên đánh người ta, không phải chỉ thổ lộ tình cảm với vợ anh ta thôi sao, vậy cũng không được đánh người ta chứ!"
"ĐÐ*t, tôi nghĩ đâu óc cậu không bình thường đúng không!"
Trong đám đông đột nhiên trở nên ồn ào. Hai vệ sĩ tiến tới hỗ trợ Đường Tử Tấn.
Ánh mắt Đường Tử Tấn u ám liếc nhìn về hướng Tê Thiên và Thẩm Thu Thủy rời đi.
Một vệ sĩ thấp giọng hỏi: "Sếp Đường, bây giờ chúng tôi đi qua cho anh ta một bài học nhớ đời!"
"Không cần." Đường Tử Tấn lắc đầu, chỉnh lại quần áo: "Loại người này thì bất cứ lúc nào cũng có thể dạy dỗ anh ta, đây là phương pháp đơn giản nhất, tôi không cần, tôi muốn xem khi Thẩm Thu Thủy chủ động nhào vào trong lòng tôi, anh ta sẽ có biểu cảm như thế nào, không phải sư muội Thu Thủy của tôi sáng nay đã hẹn tôi đi ăn trưa sao, vậy tôi sẽ tham gia vào buổi hẹn hò của họ."
'Trong một nhà hàng Trung Quốc khá ngon. Thẩm Thu Thủy chọn một phòng riêng.
Tê Thiên và Thẩm Thu Thủy ngồi đối diện nhau trong phòng riêng.
Tề Thiên rót một ly nước: “Tâm trạng của cô tựa hồ không được tốt lắm.”
'Thẩm Thu Thủy nhìn Tê Thiên đổ đầy nước vào cốc, lúc này mới nói: “Phương pháp làm việc của anh có nhất thiết phải cực đoan như vậy không?”