Tàn thuốc từ điếu thuốc trong tay Thẩm Bằng Bân bay khắp nơi, đầu mẩu thuốc rơi xuống chân.
Tề Thiên nắm lấy đầu Thẩm Bằng Bân nhấc lên, hỏi: “Tôi là đại diện của tập đoàn Văn Tôn, như vậy đã đủ chưa?”
Trán của Thẩm Bằng Bân đỏ bừng, sưng tấy thấy rõ, khóe miệng hắn ta nhếch lên, vết sẹo gớm ghiếc trên mặt vặn vẹo: “Chỉ là một người đại diện của tập đoàn Văn Tôn thôi thì chưa đủ.”
“Vậy sao?” Tề Thiên vẫn túm lấy tóc của Thẩm Bằng Bân, rồi đập về phía bàn hội nghị một lần nữa.
"Bùm!"
Lại một âm thanh trầm vang, ngay cả bàn hội nghị cũng khẽ rung chuyển.
Mọi người trong phòng họp đều vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy điều này.
Những người ở đây nếu có thể ngồi vào vị trí này thì cũng không phải thiện nam tín nữ gì, chuyện bạo lực hơn thế này họ cũng đã từng chứng kiến rất nhiều, nhưng chưa có lần nào họ lại cảm thấy sợ hãi như lần này!
Không vì điều gì khác, chỉ vì người đàn ông bị đập đầu vào bàn hội nghị kia tên là Thẩm Bằng Bân!
Bất cứ ai có địa vị ở Thiên Ngân đều biết đây là một nhân vật tàn nhẫn!
Hai năm trước hắn ta cũng đã là một kẻ tàn nhẫn khét tiếng ở Thiên Ngân, trong mấy năm này, càng dựa vào sự tàn nhẫn, mà tạo dựng được tên tuổi cho mình ở những nơi khác!
Tề Thiên lại túứm đầu Thẩm Bằng Bân lên lần nữa, hỏi: "Vậy thì thêm chức chồng chưa cưới của người đứng đầu Thẩm thị thì thế nào? Như vậy đủ chưa!"
Trên trán Thẩm Bằng Bân đã rỉ ra vết máu, nhưng nụ cười trên mặt Thẩm Bằng Bân càng đậm hơn: “Vẫn chưa đủ"
Tề Thiên nghiêng đầu qua, nói nhỏ vào tai Thẩm Bằng Bân: “Thẩm Bằng Bân, người khác sợ anh, nhưng Tề Thiên tôi thì không sợ anh, anh nổi tiếng hung ác, vậy thì đã sao? Hình như anh đã biết những gì tôi từng trải qua, không sai, tôi ở trong tủ ra, trong nhà tù Thiên Ngân, tôi đã thấy quá nhiều nhân vật tàn nhẫn hơn anh, anh biết đấy, trước mặt tôi anh chỉ đáng buồn cười như một con chó hoang mà thôi, nếu anh sử dụng những phương pháp bình thường trong kinh doanh để giành Thẩm thị, thì Tê Thiên tôi không có gì để nói, nhưng nếu muốn chơi những thủ đoạn hèn hạ này, ha ha, anh chơi không lại tôi đâu.”
Tề Thiên nói xong, đứng thẳng lên, giây tiếp theo, anh nắm lấy đầu Thẩm Bằng Bân điên cuồng đập về phía bàn hội nghị.
"Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!"
Lần này không còn là âm thanh trầm đục nữa mà là âm thanh giòn vang!
Bàn hội nghị không ngừng rung chuyển, đầu của Thẩm Bằng Bân bị đập vào bàn rồi lại nhấc lên, rồi lại đập xuống, mỗi lần đầu Thẩm Bằng Bân bị túm lên, mọi người đều có thể thấy trên bàn càng dính nhiều máu hơn, màu sắc càng đậm, cũng càng đặc sệt.
"Đủ rồi!" Thẩm Sơn hét lớn một tiếng: "Thẩm Thu Thủy! Coi chừng người của cô đi!"
'Thẩm Thu Thủy cũng bị sốc trước những biểu hiện của Tê Thiên.
Trạng thái tinh thần của Thẩm Bằng Bân sa sút với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tề Thiên tùy ý ném Thẩm Bằng Bân sang một bên, nhìn về phía Thẩm Sơn và nói: "Thẩm Sơn, hãy trông chừng đứa con trai đã bị trục xuất khỏi gia tộc của ông cho tốt đi, nếu không có ông, hắn ta sẽ không có tư cách ngồi ở đây đâu, quy tắc của Thẩm thị là do vợ chưa cưới của tôi đặt ra, trước khi vi phạm quy tắc, ông phải cân nhắc trước thử xem bản thân có thể gánh chịu hậu quả như vậy hay không!”
Sau khi nói xong, Tề Thiên nắm lấy chiếc ghế Thẩm Bằng Bân đang ngồi ném sang một bên, điều này có nghĩa là hôm nay Thẩm Bằng Bân không còn vị trí ở chỗ này nữa.
Lúc này, ý thức của Thẩm Bằng Bân đã bắt đầu mơ. hồ, trên trán hắn ta đã chảy ra rất nhiều máu, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, Thẩm Bảng Bân nhìn chằm chăm Tê Thiên, nụ cười đó có chút điên cuồng, đặc biệt rùng rợn.
Nhưng Tề Thiên căn bản không quan tâm, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ thứ gì Thẩm Bằng Bân biểu hiện ra trước mặt Tề Thiên đều là vô nghĩa.
'Tề Thiên liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Các vị, hình như sau khi đính hôn với Thu Thủy, tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân với mọi người, tôi tên là T Thiên, là chồng chưa của Thu Thủy, thủ đoạn của các vị, tôi đã nhìn thấy một ít, theo suy nghĩ cá nhân tôi thì thật sự không ra gì, tôi cho các người một lời khuyên, muốn tranh thủ lợi ích cho bản thân thì hãy làm công khai đi, nếu tài năng của Thu Thủy không bằng người khác, Tê Thiên tôi không có gì để nói, nhưng nếu để cho tôi biết ai dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với Thu Thủy... thì thật xin lỗi, Thẩm Bằng Bân mới chỉ là bắt đầu, nếu có ai không hài lòng với tôi, hoan nghênh các người đến tập đoàn Văn Tôn tìm tôi, cho dù là thủ đoạn gì, Tê Thiên tôi sẽ sẵn sàng tiếp chiêu!"
Tề Thiên nói xong liền xoay người ngồi trở lại bên cạnh Thẩm Thu Thủy.
"Được rồi, tiếp tục cuộc họp!”
Phòng họp vốn ồn ào lúc này trở nên im lặng không một tiếng động, không ai dám lên tiếng.
Tề Thiên dựa vào ghế: "Tiếp tục chủ đề, có người nói muốn buộc tội chủ tịch, nào, nói cho tôi nghe thử lý do của các người đi!"
Tề Thiên nắm lấy đầu Thẩm Bằng Bân nhấc lên, hỏi: “Tôi là đại diện của tập đoàn Văn Tôn, như vậy đã đủ chưa?”
Trán của Thẩm Bằng Bân đỏ bừng, sưng tấy thấy rõ, khóe miệng hắn ta nhếch lên, vết sẹo gớm ghiếc trên mặt vặn vẹo: “Chỉ là một người đại diện của tập đoàn Văn Tôn thôi thì chưa đủ.”
“Vậy sao?” Tề Thiên vẫn túm lấy tóc của Thẩm Bằng Bân, rồi đập về phía bàn hội nghị một lần nữa.
"Bùm!"
Lại một âm thanh trầm vang, ngay cả bàn hội nghị cũng khẽ rung chuyển.
Mọi người trong phòng họp đều vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy điều này.
Những người ở đây nếu có thể ngồi vào vị trí này thì cũng không phải thiện nam tín nữ gì, chuyện bạo lực hơn thế này họ cũng đã từng chứng kiến rất nhiều, nhưng chưa có lần nào họ lại cảm thấy sợ hãi như lần này!
Không vì điều gì khác, chỉ vì người đàn ông bị đập đầu vào bàn hội nghị kia tên là Thẩm Bằng Bân!
Bất cứ ai có địa vị ở Thiên Ngân đều biết đây là một nhân vật tàn nhẫn!
Hai năm trước hắn ta cũng đã là một kẻ tàn nhẫn khét tiếng ở Thiên Ngân, trong mấy năm này, càng dựa vào sự tàn nhẫn, mà tạo dựng được tên tuổi cho mình ở những nơi khác!
Tề Thiên lại túứm đầu Thẩm Bằng Bân lên lần nữa, hỏi: "Vậy thì thêm chức chồng chưa cưới của người đứng đầu Thẩm thị thì thế nào? Như vậy đủ chưa!"
Trên trán Thẩm Bằng Bân đã rỉ ra vết máu, nhưng nụ cười trên mặt Thẩm Bằng Bân càng đậm hơn: “Vẫn chưa đủ"
Tề Thiên nghiêng đầu qua, nói nhỏ vào tai Thẩm Bằng Bân: “Thẩm Bằng Bân, người khác sợ anh, nhưng Tề Thiên tôi thì không sợ anh, anh nổi tiếng hung ác, vậy thì đã sao? Hình như anh đã biết những gì tôi từng trải qua, không sai, tôi ở trong tủ ra, trong nhà tù Thiên Ngân, tôi đã thấy quá nhiều nhân vật tàn nhẫn hơn anh, anh biết đấy, trước mặt tôi anh chỉ đáng buồn cười như một con chó hoang mà thôi, nếu anh sử dụng những phương pháp bình thường trong kinh doanh để giành Thẩm thị, thì Tê Thiên tôi không có gì để nói, nhưng nếu muốn chơi những thủ đoạn hèn hạ này, ha ha, anh chơi không lại tôi đâu.”
Tề Thiên nói xong, đứng thẳng lên, giây tiếp theo, anh nắm lấy đầu Thẩm Bằng Bân điên cuồng đập về phía bàn hội nghị.
"Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!"
Lần này không còn là âm thanh trầm đục nữa mà là âm thanh giòn vang!
Bàn hội nghị không ngừng rung chuyển, đầu của Thẩm Bằng Bân bị đập vào bàn rồi lại nhấc lên, rồi lại đập xuống, mỗi lần đầu Thẩm Bằng Bân bị túm lên, mọi người đều có thể thấy trên bàn càng dính nhiều máu hơn, màu sắc càng đậm, cũng càng đặc sệt.
"Đủ rồi!" Thẩm Sơn hét lớn một tiếng: "Thẩm Thu Thủy! Coi chừng người của cô đi!"
'Thẩm Thu Thủy cũng bị sốc trước những biểu hiện của Tê Thiên.
Trạng thái tinh thần của Thẩm Bằng Bân sa sút với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tề Thiên tùy ý ném Thẩm Bằng Bân sang một bên, nhìn về phía Thẩm Sơn và nói: "Thẩm Sơn, hãy trông chừng đứa con trai đã bị trục xuất khỏi gia tộc của ông cho tốt đi, nếu không có ông, hắn ta sẽ không có tư cách ngồi ở đây đâu, quy tắc của Thẩm thị là do vợ chưa cưới của tôi đặt ra, trước khi vi phạm quy tắc, ông phải cân nhắc trước thử xem bản thân có thể gánh chịu hậu quả như vậy hay không!”
Sau khi nói xong, Tề Thiên nắm lấy chiếc ghế Thẩm Bằng Bân đang ngồi ném sang một bên, điều này có nghĩa là hôm nay Thẩm Bằng Bân không còn vị trí ở chỗ này nữa.
Lúc này, ý thức của Thẩm Bằng Bân đã bắt đầu mơ. hồ, trên trán hắn ta đã chảy ra rất nhiều máu, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, Thẩm Bảng Bân nhìn chằm chăm Tê Thiên, nụ cười đó có chút điên cuồng, đặc biệt rùng rợn.
Nhưng Tề Thiên căn bản không quan tâm, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ thứ gì Thẩm Bằng Bân biểu hiện ra trước mặt Tề Thiên đều là vô nghĩa.
'Tề Thiên liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Các vị, hình như sau khi đính hôn với Thu Thủy, tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu bản thân với mọi người, tôi tên là T Thiên, là chồng chưa của Thu Thủy, thủ đoạn của các vị, tôi đã nhìn thấy một ít, theo suy nghĩ cá nhân tôi thì thật sự không ra gì, tôi cho các người một lời khuyên, muốn tranh thủ lợi ích cho bản thân thì hãy làm công khai đi, nếu tài năng của Thu Thủy không bằng người khác, Tê Thiên tôi không có gì để nói, nhưng nếu để cho tôi biết ai dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với Thu Thủy... thì thật xin lỗi, Thẩm Bằng Bân mới chỉ là bắt đầu, nếu có ai không hài lòng với tôi, hoan nghênh các người đến tập đoàn Văn Tôn tìm tôi, cho dù là thủ đoạn gì, Tê Thiên tôi sẽ sẵn sàng tiếp chiêu!"
Tề Thiên nói xong liền xoay người ngồi trở lại bên cạnh Thẩm Thu Thủy.
"Được rồi, tiếp tục cuộc họp!”
Phòng họp vốn ồn ào lúc này trở nên im lặng không một tiếng động, không ai dám lên tiếng.
Tề Thiên dựa vào ghế: "Tiếp tục chủ đề, có người nói muốn buộc tội chủ tịch, nào, nói cho tôi nghe thử lý do của các người đi!"