Triệu Thành đột nhiên nói với lão Liễu: "Sao nào, không muốn xuất viện à, không xuất viện cũng được, các ông chỉ cần đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ phát lòng từ bi, cho các ông được tiếp tục ở lại đây, thế nào?"
Lão Liễu căn chặt răng, ông ấy biết chuyện mà Triệu Thành ám chỉ là gì! Đơn giản là ép bọn họ không được lật lại bản án!
Một mặt là cả nhà lão Liễu vẫn muốn tìm lại sự công bằng, mà mặt khác thì liên quan đến tình hình hiện tại của con giái
Lão Liễu siết chặt tay thành quyền, lòng vô cùng mâu thuẫn.
"Bố, chúng ta đi thôi." Liễu Y chỉ đơn giản thu dọn vài thứ, đẩy xe lăn tới bên cạnh lão Liễu.
Triệu Thành thấy thế, mở miệng nói: "Một người tàn phế, bệnh tình có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào, một khi rời khỏi bệnh viện, không chừng ngày mai sẽ phải chịu cảnh cắt bỏ cả tay lẫn chân."
Liễu Y lắc mái tóc dài, có một sự kiên định trên khuôn mặt thiếu hụt huyết sắc kia, hai mắt cô ấy sáng ngời, nhìn về phía Triệu Thành: "Yên tâm, cắt bỏ tay chân không sao cả, dù có phải chết, tôi cũng sẽ kéo theo tên hung thủ thật sự là anh theo cùng!"
Triệu Thành vừa nghe những lời này, nhất thời giống như là con mèo bị người giãm phải đuôi, xù lông lên ngay tức khắc: "Cái đệch, một con nhãi tàn phế như mày mà dám nói thế, ông đã nể mặt mày quá rồi!"
Triệu Thành nói xong, tiến lên một bước, nhấc chân đạp lên người Liễu Y.
“Cút!" T Thiên từ đăng sau phi lên phía trước, chẳn trước mặt Liễu Y, tát một cái vào mặt Triệu Thành, khiến cho hắn ta trực tiếp lui về phía sau vài bước.
Chủ nhiệm Lưu biến sắc, quát lớn với Tê Thiên: "Được lắm, đây là bệnh viện, cậu dám gây sự ở bệnh viện!"
Tê Thiên hừ lạnh: "Tên họ Lưu kia, người gây sự là ai thì trong lòng ông rõ nhất, sao nào, đây là đang muốn bao che công khai sao?"
Trong mắt chủ nhiệm Lưu hiện lên một tia lạnh lùng, hạ giọng nói: "Ranh con, tôi bao che công khai đấy, cậu có thể làm gì được tôi? Cậu giờ chỉ như thăng hề thôi, cậu dựa vào đâu để đấu với chúng tôi? Muốn chơi chết các người thì có rất nhiều cách đấy!”
Chủ nhiệm Lưu nhỏ giọng nói xong, lập tức lớn tiếng hô lên: "Bảo vệ, bảo vệ mau tới đây! Lôi tên hành hung người khác này đến đồn cảnh sát!”
Mấy tên bảo vệ của bệnh viện đã sớm chờ ở một bên lập tức tiến đến vây lại.
Säc mặt hai vợ chồng Tê Đông Thịnh nhất thời trở nên vô cùng lo lắng.
“Tất cả đứng iml”
Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy một người có mái tóc hoa râm, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn bước nhanh tới, ông lão này hơn sáu mươi tuổi, nhưng vẫn còn cực kì minh mẫn và có tinh thần tốt.
Chủ nhiệm Lưu đang kiêu ngạo vừa thấy ông lão thì lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh nọt, vội vàng đi tới: "Viện trưởng Hoàng, sao ông lại đến đây?”
Viện trưởng Hoàng hừ lạnh một tiếng: "Bệnh viện xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi còn không thể tới sao?"
Chủ nhiệm Lưu vội vàng gật đầu: “Có thể, đương nhiên là có thể! Chỉ là, viện trưởng Hoàng, loại chuyện nhỏ này không cần làm phiền ông tự mình đến đây một chuyến, để tôi đến xử lý là được rồi."
“Chuyện nhỏ?" Trên mặt viện trưởng Hoàng lộ ra sự tức giận: "Tôi thấy đây cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt gì cho caml”
Viện trưởng Hoàng sải bước đi vào trong phòng bệnh, vừa vào cửa đã hỏi: "Xin hỏi vị nào là Tê Thiên?"
Lời của viện trưởng Hoàng khiến cho chủ nhiệm Lưu sửng sốt! Sao viện trưởng Hoàng lại đến tìm Tê Thiên? Hơn nữa, nghe giọng điệu của viện trưởng Hoàng thì còn rất khách khí với tên Tê Thiên này!
Điều này làm cho lòng chủ nhiệm Lưu nảy sinh một loại dự cảm không lành!
Tê Thiên đứng dậy: "Là tôi, Kiều Lăng bảo ông tới?”
Viện trưởng Hoàng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, cô Kiều vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi nghe theo sự phân phó của cậu Tề về mọi chuyện."
Chủ nhiệm Lưu đứng ở một bên, sắc mặt biến đổi cực kì nhiều, biểu cảm khó coi giống như ăn phải phân vậy.
Tê Thiên gật đầu: "Chủ nhiệm phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú này của các ông làm việc rất khó coi, tiếp tay cho người ngoài bệnh viện hành hung, cưỡng chế bệnh nhân đang nằm viện phải xuất viện, viện trưởng Hoàng, xem ra năng lực quản lý của ông có hơi kèm."
Viện trưởng Hoàng biến sắc, quay phắt sang nhìn về phía chủ nhiệm Lưu, quát to: "Tên họ Lưu kia! Cậu coi bệnh viện là chỗ nào?”
Trong nháy mắt, người chủ nhiệm Lưu toát hết cả mồ hôi lạnh, vội vàng cầu xin tha thứ: "Viện trưởng Hoàng, ông nghe tôi nói, trong này có hiểu lầm!"
“Hiểu lầm?” Viện trưởng Hoàng tức giận trừng mắt nhìn chủ nhiệm Lưu: "Tôi không quan tâm cậu có hiểu lầm, từ giờ trở đi, cậu bị đuổi việc! Chuyện mà cậu làm, tôi sẽ thông báo. công khai trong ngành, cút đi!”
Trên mặt chủ nhiệm Lưu trắng bệch, ông ta hoàn toàn không ngờ được rằng, hôm nay chỉ tùy tiện làm một chuyện nhỏ mà lại dẫn tới hậu quả như vậy! Tên Tê Thiên này không phải chỉ là một tên tội phạm mới ra tù sao? Không phải là một kẻ ăn hên mới trèo lên được cành cao nhà họ Thẩm à? Làm sao có thể gọi được viện trưởng Hoàng tới đây chỉ với một cú điện thoại!
Lão Liễu căn chặt răng, ông ấy biết chuyện mà Triệu Thành ám chỉ là gì! Đơn giản là ép bọn họ không được lật lại bản án!
Một mặt là cả nhà lão Liễu vẫn muốn tìm lại sự công bằng, mà mặt khác thì liên quan đến tình hình hiện tại của con giái
Lão Liễu siết chặt tay thành quyền, lòng vô cùng mâu thuẫn.
"Bố, chúng ta đi thôi." Liễu Y chỉ đơn giản thu dọn vài thứ, đẩy xe lăn tới bên cạnh lão Liễu.
Triệu Thành thấy thế, mở miệng nói: "Một người tàn phế, bệnh tình có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào, một khi rời khỏi bệnh viện, không chừng ngày mai sẽ phải chịu cảnh cắt bỏ cả tay lẫn chân."
Liễu Y lắc mái tóc dài, có một sự kiên định trên khuôn mặt thiếu hụt huyết sắc kia, hai mắt cô ấy sáng ngời, nhìn về phía Triệu Thành: "Yên tâm, cắt bỏ tay chân không sao cả, dù có phải chết, tôi cũng sẽ kéo theo tên hung thủ thật sự là anh theo cùng!"
Triệu Thành vừa nghe những lời này, nhất thời giống như là con mèo bị người giãm phải đuôi, xù lông lên ngay tức khắc: "Cái đệch, một con nhãi tàn phế như mày mà dám nói thế, ông đã nể mặt mày quá rồi!"
Triệu Thành nói xong, tiến lên một bước, nhấc chân đạp lên người Liễu Y.
“Cút!" T Thiên từ đăng sau phi lên phía trước, chẳn trước mặt Liễu Y, tát một cái vào mặt Triệu Thành, khiến cho hắn ta trực tiếp lui về phía sau vài bước.
Chủ nhiệm Lưu biến sắc, quát lớn với Tê Thiên: "Được lắm, đây là bệnh viện, cậu dám gây sự ở bệnh viện!"
Tê Thiên hừ lạnh: "Tên họ Lưu kia, người gây sự là ai thì trong lòng ông rõ nhất, sao nào, đây là đang muốn bao che công khai sao?"
Trong mắt chủ nhiệm Lưu hiện lên một tia lạnh lùng, hạ giọng nói: "Ranh con, tôi bao che công khai đấy, cậu có thể làm gì được tôi? Cậu giờ chỉ như thăng hề thôi, cậu dựa vào đâu để đấu với chúng tôi? Muốn chơi chết các người thì có rất nhiều cách đấy!”
Chủ nhiệm Lưu nhỏ giọng nói xong, lập tức lớn tiếng hô lên: "Bảo vệ, bảo vệ mau tới đây! Lôi tên hành hung người khác này đến đồn cảnh sát!”
Mấy tên bảo vệ của bệnh viện đã sớm chờ ở một bên lập tức tiến đến vây lại.
Säc mặt hai vợ chồng Tê Đông Thịnh nhất thời trở nên vô cùng lo lắng.
“Tất cả đứng iml”
Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy một người có mái tóc hoa râm, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn bước nhanh tới, ông lão này hơn sáu mươi tuổi, nhưng vẫn còn cực kì minh mẫn và có tinh thần tốt.
Chủ nhiệm Lưu đang kiêu ngạo vừa thấy ông lão thì lập tức thay đổi vẻ mặt nịnh nọt, vội vàng đi tới: "Viện trưởng Hoàng, sao ông lại đến đây?”
Viện trưởng Hoàng hừ lạnh một tiếng: "Bệnh viện xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi còn không thể tới sao?"
Chủ nhiệm Lưu vội vàng gật đầu: “Có thể, đương nhiên là có thể! Chỉ là, viện trưởng Hoàng, loại chuyện nhỏ này không cần làm phiền ông tự mình đến đây một chuyến, để tôi đến xử lý là được rồi."
“Chuyện nhỏ?" Trên mặt viện trưởng Hoàng lộ ra sự tức giận: "Tôi thấy đây cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt gì cho caml”
Viện trưởng Hoàng sải bước đi vào trong phòng bệnh, vừa vào cửa đã hỏi: "Xin hỏi vị nào là Tê Thiên?"
Lời của viện trưởng Hoàng khiến cho chủ nhiệm Lưu sửng sốt! Sao viện trưởng Hoàng lại đến tìm Tê Thiên? Hơn nữa, nghe giọng điệu của viện trưởng Hoàng thì còn rất khách khí với tên Tê Thiên này!
Điều này làm cho lòng chủ nhiệm Lưu nảy sinh một loại dự cảm không lành!
Tê Thiên đứng dậy: "Là tôi, Kiều Lăng bảo ông tới?”
Viện trưởng Hoàng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, cô Kiều vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi nghe theo sự phân phó của cậu Tề về mọi chuyện."
Chủ nhiệm Lưu đứng ở một bên, sắc mặt biến đổi cực kì nhiều, biểu cảm khó coi giống như ăn phải phân vậy.
Tê Thiên gật đầu: "Chủ nhiệm phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú này của các ông làm việc rất khó coi, tiếp tay cho người ngoài bệnh viện hành hung, cưỡng chế bệnh nhân đang nằm viện phải xuất viện, viện trưởng Hoàng, xem ra năng lực quản lý của ông có hơi kèm."
Viện trưởng Hoàng biến sắc, quay phắt sang nhìn về phía chủ nhiệm Lưu, quát to: "Tên họ Lưu kia! Cậu coi bệnh viện là chỗ nào?”
Trong nháy mắt, người chủ nhiệm Lưu toát hết cả mồ hôi lạnh, vội vàng cầu xin tha thứ: "Viện trưởng Hoàng, ông nghe tôi nói, trong này có hiểu lầm!"
“Hiểu lầm?” Viện trưởng Hoàng tức giận trừng mắt nhìn chủ nhiệm Lưu: "Tôi không quan tâm cậu có hiểu lầm, từ giờ trở đi, cậu bị đuổi việc! Chuyện mà cậu làm, tôi sẽ thông báo. công khai trong ngành, cút đi!”
Trên mặt chủ nhiệm Lưu trắng bệch, ông ta hoàn toàn không ngờ được rằng, hôm nay chỉ tùy tiện làm một chuyện nhỏ mà lại dẫn tới hậu quả như vậy! Tên Tê Thiên này không phải chỉ là một tên tội phạm mới ra tù sao? Không phải là một kẻ ăn hên mới trèo lên được cành cao nhà họ Thẩm à? Làm sao có thể gọi được viện trưởng Hoàng tới đây chỉ với một cú điện thoại!