“Cốc cốc cốc!”
Có tiếng gõ cửa lớn vang lên.
Thẩm Thu Thủy cau mày: “Mời vào!”
Cửa bị đẩy ra, Thẩm Sơn xuất hiện ở cửa văn phòng.
Thẩm Sơn vừa vào cửa liền bắt đầu tức giận trách mắng: "Thẩm Thu Thủy! Sao trước đây tôi không nhìn ra
cô là một người là phụ nữ độc ác như vậy!"
Thẩm Thu Thủy lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì." “Giả vờ giả vịt phải không?” Thẩm Sơn quát lớn, sau
đó quay người nói về phía sau: “Đẩy người vào!”
Thẩm Thu Thủy nhìn thấy Thẩm Bằng Bân ngồi trên xe lăn bị đẩy vào, lúc này, sắc mặt Thẩm Bằng Bân tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt!
"Thẩm Thu Thủy! Cô thật tàn nhẫn! Cô có rất nhiều cách phải không! Để tên họ Tề kia bắt con trai tôi cả đêm? Cô chờ đó, việc giữa chúng ta còn chưa xong đâu!"
Thẩm Sơn để lại một câu nói đe dọa, rồi kêu người đẩy Thẩm Bằng Bân rời đi.
Từ đầu đến cuối Thẩm Thu Thủy đều không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện của Tê Thiên và Thẩm Sơn ngày hôm qua, Thẩm 'Thu Thủy lập tức ý thức được điều gì đó.
Thẩm Thu Thủy gọi điện thoại cho Kiêu Lăng.
Ngày hôm qua phải tới nửa đêm Kiều Lăng mới đi ngủ, khi trả lời điện thoại cô ấy vẫn còn ngơ ngác.
Thẩm Thu Thủy hỏi thẳng: "Kiều Lăng, cậu có nhớ người phụ nữ ở KTV lần trước không? Là cái ngày mà Tề Thiên và Lưu Ký đều có mặt?"
“Nhớ chứ.” Kiều Lăng trả lời trong sự mơ màng: “Người phụ nữ đó làm sao?”
Thẩm Thu Thủy nói: "Ngày hôm qua Tề Thiên đã ở cùng người phụ nữ kia, người phụ nữ kia có thân phận gì?"
Kiều Lăng biết rất rõ chị Hồng là ai, nhưng việc này có liên quan đến thế lực ngầm nên không thể giải thích rõ với Thẩm Thu Thủy được, chỉ có thể nói: “Hình như là một thế lực nào đó, giống như những gì đám người Lưu Ký làm, tương tự như một xã đoàn, có chuyện gì vậy?”
“Tớ hiểu rồi.” Thẩm Thu Thủy cúp điện thoại.
Ngồi vào bàn làm việc, Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi, liên kết những chuyện ngày hôm qua lại với nhau, 'Thẩm Thu Thủy lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra! Cô cũng đã hiểu tại sao ngày hôm qua Tề Thiên lại xuất hiện ở đó.
Thẩm Thu Thủy nhấc điện thoại lên, gọi cho Tê Thiên, hỏi: “Đêm qua, anh đã cho người bắt Thẩm Bằng Bân."
Tê Thiên phủ nhận: “Tôi không có bắt anh ta.”
Tê Thiên nói thật, đêm qua là Thẩm Bằng Bân đã đến tìm anh để gây chuyện, nhưng không thành, sau khi Tề Thiên rời đi, anh cũng không trói Thẩm Bằng Bân, anh cũng để Thẩm Bằng Bân rời đi, chỉ là không cho phép. 'Thẩm Bằng Bân nghe điện thoại của bất kỳ ai mà thôi.
Nghe Tê Thiên trả lời, giọng nói của Thẩm Thu Thủy lập tức cao lên vài bậc: "Tê Thiên! Anh nói thật cho tôi biết! Chiều hôm qua lúc anh xuất hiện ở trang viên Bắc Sơn, có phải là để tìm người phụ nữ kia bàn bạc cách đối phó với Thẩm Bằng Bân không!"
“Không phải!" Tê Thiên vội vàng phủ nhận, “Tuyệt đối không phải!”
Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: "Tê Thiên, tôi nói cho anh biết! Cũng là câu nói đó! Trước khi làm việc gì, anh phải nghĩ đến hậu quả! Anh cảm thấy ngày hôm qua anh bắt Thẩm Bằng Bân để giúp tôi giải quyết nguy cơ là rất ngầu sao? Nhưng tôi nói cho anh biết! Điều này không ngâu chút nào! Và nó rất ngu ngốc! Cực kỳ ngu ngốc! Anh làm ơn sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa!"
Thẩm Thu Thủy nói xong, nhấn nút cúp máy, ném điện thoại sang một bên, thở hổn hển.
Trong lòng Thẩm Thu Thủy rất tức giận, nhưng cô lại không thể giận Tê Thiên được! Bởi vì Thẩm Thu Thủy. hiểu rằng Tề Thiên làm việc này là vì chính mình!
Thẩm Thu Thủy tức giận là tại sao Tê Thiên luôn dùng thủ đoạn như vậy! Anh có biết rằng một khi anh đã làm những chuyện như vậy, thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa, bây giờ Cố Văn đang bảo vệ anh! Một khi Cố Văn không bảo vệ anh được, Tề Thiên căn bản không chịu nổi cơn giận của Thẩm Bằng Bân và Thẩm Sơn!
Và người phụ nữ đó! Người phụ nữ khiến Lưu Ký phải cúi đầu, khom lưng sợ hãi đến cùng cực! Hợp tác với một người như vậy không khác gì việc uống rượu độc để giải khát! Sớm hay muộn, có một ngày nào đó sẽ tự làm hại chính mình!
Thẩm Thu Thủy giận là giận việc vì sao Tề Thiên lại không màng đến bản thân mình!
Có tiếng gõ cửa lớn vang lên.
Thẩm Thu Thủy cau mày: “Mời vào!”
Cửa bị đẩy ra, Thẩm Sơn xuất hiện ở cửa văn phòng.
Thẩm Sơn vừa vào cửa liền bắt đầu tức giận trách mắng: "Thẩm Thu Thủy! Sao trước đây tôi không nhìn ra
cô là một người là phụ nữ độc ác như vậy!"
Thẩm Thu Thủy lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì." “Giả vờ giả vịt phải không?” Thẩm Sơn quát lớn, sau
đó quay người nói về phía sau: “Đẩy người vào!”
Thẩm Thu Thủy nhìn thấy Thẩm Bằng Bân ngồi trên xe lăn bị đẩy vào, lúc này, sắc mặt Thẩm Bằng Bân tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt!
"Thẩm Thu Thủy! Cô thật tàn nhẫn! Cô có rất nhiều cách phải không! Để tên họ Tề kia bắt con trai tôi cả đêm? Cô chờ đó, việc giữa chúng ta còn chưa xong đâu!"
Thẩm Sơn để lại một câu nói đe dọa, rồi kêu người đẩy Thẩm Bằng Bân rời đi.
Từ đầu đến cuối Thẩm Thu Thủy đều không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện của Tê Thiên và Thẩm Sơn ngày hôm qua, Thẩm 'Thu Thủy lập tức ý thức được điều gì đó.
Thẩm Thu Thủy gọi điện thoại cho Kiêu Lăng.
Ngày hôm qua phải tới nửa đêm Kiều Lăng mới đi ngủ, khi trả lời điện thoại cô ấy vẫn còn ngơ ngác.
Thẩm Thu Thủy hỏi thẳng: "Kiều Lăng, cậu có nhớ người phụ nữ ở KTV lần trước không? Là cái ngày mà Tề Thiên và Lưu Ký đều có mặt?"
“Nhớ chứ.” Kiều Lăng trả lời trong sự mơ màng: “Người phụ nữ đó làm sao?”
Thẩm Thu Thủy nói: "Ngày hôm qua Tề Thiên đã ở cùng người phụ nữ kia, người phụ nữ kia có thân phận gì?"
Kiều Lăng biết rất rõ chị Hồng là ai, nhưng việc này có liên quan đến thế lực ngầm nên không thể giải thích rõ với Thẩm Thu Thủy được, chỉ có thể nói: “Hình như là một thế lực nào đó, giống như những gì đám người Lưu Ký làm, tương tự như một xã đoàn, có chuyện gì vậy?”
“Tớ hiểu rồi.” Thẩm Thu Thủy cúp điện thoại.
Ngồi vào bàn làm việc, Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi, liên kết những chuyện ngày hôm qua lại với nhau, 'Thẩm Thu Thủy lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra! Cô cũng đã hiểu tại sao ngày hôm qua Tề Thiên lại xuất hiện ở đó.
Thẩm Thu Thủy nhấc điện thoại lên, gọi cho Tê Thiên, hỏi: “Đêm qua, anh đã cho người bắt Thẩm Bằng Bân."
Tê Thiên phủ nhận: “Tôi không có bắt anh ta.”
Tê Thiên nói thật, đêm qua là Thẩm Bằng Bân đã đến tìm anh để gây chuyện, nhưng không thành, sau khi Tề Thiên rời đi, anh cũng không trói Thẩm Bằng Bân, anh cũng để Thẩm Bằng Bân rời đi, chỉ là không cho phép. 'Thẩm Bằng Bân nghe điện thoại của bất kỳ ai mà thôi.
Nghe Tê Thiên trả lời, giọng nói của Thẩm Thu Thủy lập tức cao lên vài bậc: "Tê Thiên! Anh nói thật cho tôi biết! Chiều hôm qua lúc anh xuất hiện ở trang viên Bắc Sơn, có phải là để tìm người phụ nữ kia bàn bạc cách đối phó với Thẩm Bằng Bân không!"
“Không phải!" Tê Thiên vội vàng phủ nhận, “Tuyệt đối không phải!”
Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: "Tê Thiên, tôi nói cho anh biết! Cũng là câu nói đó! Trước khi làm việc gì, anh phải nghĩ đến hậu quả! Anh cảm thấy ngày hôm qua anh bắt Thẩm Bằng Bân để giúp tôi giải quyết nguy cơ là rất ngầu sao? Nhưng tôi nói cho anh biết! Điều này không ngâu chút nào! Và nó rất ngu ngốc! Cực kỳ ngu ngốc! Anh làm ơn sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa!"
Thẩm Thu Thủy nói xong, nhấn nút cúp máy, ném điện thoại sang một bên, thở hổn hển.
Trong lòng Thẩm Thu Thủy rất tức giận, nhưng cô lại không thể giận Tê Thiên được! Bởi vì Thẩm Thu Thủy. hiểu rằng Tề Thiên làm việc này là vì chính mình!
Thẩm Thu Thủy tức giận là tại sao Tê Thiên luôn dùng thủ đoạn như vậy! Anh có biết rằng một khi anh đã làm những chuyện như vậy, thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa, bây giờ Cố Văn đang bảo vệ anh! Một khi Cố Văn không bảo vệ anh được, Tề Thiên căn bản không chịu nổi cơn giận của Thẩm Bằng Bân và Thẩm Sơn!
Và người phụ nữ đó! Người phụ nữ khiến Lưu Ký phải cúi đầu, khom lưng sợ hãi đến cùng cực! Hợp tác với một người như vậy không khác gì việc uống rượu độc để giải khát! Sớm hay muộn, có một ngày nào đó sẽ tự làm hại chính mình!
Thẩm Thu Thủy giận là giận việc vì sao Tề Thiên lại không màng đến bản thân mình!