-
Lúc Trần Bác Hàm gọi điện thoại đến đã hơn 1h sáng, cúp điện thoại của anh xong Đàm Trận liền gọi cho Thịnh Dã, cũng gửi wechat, nhưng đều không nhận được hồi âm.
Đàm Thiên thấy sắc mặt anh ngưng trọng, hỏi: "Em định làm gì?"
Đàm Trận xoay người, cầm lấy áo khoác denim trên ghế: "Em trở về sơn trang Phú Sơn một chuyến, chị giúp em tranh thủ thời gian chút, đừng để mẹ lên mạng xem những tin tức kia."
Đàm Thiên vừa định nói chuyện bỗng nhiên nuốt lời trở về, cửa sân thượng bị đẩy ra, không biết từ khi nào mẹ họ đã tỉnh dậy, đang đẩy cửa nhíu mày nhìn hai người họ: "Trễ như vậy rồi sao còn chưa ngủ?"
"À," Đàm Thiên thong dong vỗ vào lưng Đàm Trận, "Con với em ấy nói một vài chuyện khi còn nhỏ thôi ạ, không để ý thời gian đã trễ như vậy, bây giờ chúng con đi ngủ ngay đây."
Bị ánh mắt nghi ngờ của mẹ quét từ trên xuống dưới người mình, Đàm Trận không nói gì chỉ gật đầu. Anh là một diễn viên, dễ dàng che giấu sự nôn nóng trên mặt mình, nhưng không biết có thành công hay không.
Ngô Tịnh liếc mắt nhìn hai chị em một cái: "Đã gần 2h rồi, các con còn có chuyện gì chưa nói xong nữa?"
Bà nói xong liền đóng cửa rời đi. Đàm Trận nhìn bóng lưng mẹ mình biến mất ở cuối hành lang, Đàm Thiên kéo tay anh, hạ giọng nói: "Em về phòng ngủ một lát trước đi, có gì sáng mai lại nói. Nửa đêm không thấy em đâu mẹ sẽ nghi ngờ, chị cũng không giấu giúp em được."
Đàm Trận vẫn nhìn chằm chằm nơi mẹ mình rời đi, thật lâu sau mới trầm giọng: "Bây giờ em còn ngủ thế nào được."
Đàm Thiên thở dài: "Ngày mai em đi sớm một chút, nói là muốn đi đón bạn bè, lúc đi nhớ thay một bộ quần áo." Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Đàm Trận, "Nghe chị."
Đàm Trận nhắm mắt lại, nặng nề hít một hơi thật sâu, anh không còn cách nào khác.
Một đêm ngắn ngủi, thời gian chỉ vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ nhưng lại dài đằng đẵng chẳng khác nào mấy năm, anh ngồi tựa vào đầu giường, nhìn mãi chiếc điện thoãi không có ai trả lời kia, thức trắng đêm không ngủ. 5 rưỡi sáng, trời vẫn còn tờ mờ tối, anh rốt cuộc không đợi nổi nữa, đứng dậy để lại tin nhắn cho Đàm Thiên, nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, lặng yên không một tiếng động đi xuống tầng.
Lúc đẩy cửa ra, đèn trong phòng lại đột nhiên sáng lên, tiếng của Đàm Thiên truyền đến từ tầng hai: "Mẹ, sao mẹ lại dậy sớm như vậy..."
Đàm Trận nhận mệnh, nhắm mắt lại dừng bước. Anh quay lại nhìn mẹ mình trong bộ đồ ngủ đứng ở đầu cầu thang, lạnh lùng nhìn anh từ trên cao xuống.
Đàm Thiên cũng đứng ở đầu cầu thang nhìn hai người, không biết nên làm gì bây giờ. Xem ra mẹ đã biết chuyện, khoảng thời gian này mẹ liên tục mất ngủ, bà học được cách lên weibo, lúc không ngủ được sẽ lên đó xem một chút, mỗi ngày bà đều xem weibo của Đàm Trận, tìm kiếm tin tức của Đàm Trận, rõ ràng Đàm Trận đã không còn qua lại với Thịnh Dã nữa, phần lớn thời gian anh nghỉ phép đều ở với người nhà, nhưng như ma xui quỷ khiến, bà lại càng lo lắng hơn.
"Sớm như vậy, con đi đâu thế?" Ngô Tịnh hỏi.
Đàm Trận mặc áo sơ mi màu đen, trên cổ áo còn treo mặt dây chuyền màu bạc tinh tế, anh nói: "Hôm nay con có tiệc sinh nhật."
Bộ quần áo này đúng là đi dự tiệc, Ngô Tịnh nửa tin nửa ngờ nói: "Không phải tiệc sinh nhật của con đều là buổi tối sao?"
Đàm Trận nhìn thoáng qua Đàm Thiên, nói: "Con muốn đi đón một người bạn."
"Bạn nào?"
"... Đạo diễn Đường Thấm."
Biểu cảm của Ngô Tịnh buông lỏng một chút: "Thật sao?"
"Thật."
Ngô Tịnh nhíu mày quan sát anh, giọng điệu, biểu cảm của Đàm Trận đều không có lấy một tia sơ hở, nhưng chính bộ dáng quá mức bình tĩnh trầm ổn này ngược lại khiến bà lo hơn.
Đàm Trận không một tiếng động thở dài, nói: "Không có chuyện gì thì con đi trước đây."
"Đàm Trận," Ngô Tịnh lại gọi anh, Đàm Trận dừng lại, Ngô Tịnh trầm giọng nói, "Con còn đang lui tới với cậu ta sao?"
Trong lòng Đàm Trận cả kinh, nhưng anh vẫn như cũ không để lộ ra chân tướng.
"Rốt cuộc cậu ta đăng weibo này là có ý gì?" Ngô Tịnh lại hỏi.
"Làm sao con biết được." Đàm Trận nói.
Đàm Thiên cũng đổ mồ hôi thay Đàm Trận, thái độ của Đàm Trận có chút tiêu cực, bọn họ đều nhìn không thấu. nhưng mẹ vẫn còn hung hăng hỏi: "Con thật sự không biết tại sao cậu ta đăng weibo này?"
"Con thực sự không biết," Đàm Trận nói, "Con cũng không thể quản được chuyện của người khác."
"... Vậy con cảm thấy thế nào?"
Đàm Trận im lặng một lát, nói: "Văn phong của em ấy rất tốt." dứt lời liền đẩy cửa rời đi.
***
Trần Bác Hàm do dự một đêm vẫn không thể ngồi im được, nếu đổi lại là anh thì căn bản không cần khó xử như thế, nhưng cố tình người này lại là Đàm Trận, là người mà Đàm Trận muốn bảo vệ. Anh tức giận Đàm Trận là người tốt bị lợi dụng, tức giận Đàm Trận không có điểm mấu chốt cứ luôn giúp Thịnh Dã dập hotsearch. Không biết rốt cuộc Thịnh Dã cho Đàm Trận uống canh mê hồn gì, không chỉ một lần gây phiền toái cho Đàm Trận, nhưng Đàm Trận chẳng những không phân giới hạn với cậu ta, mà còn có tư thế muốn bảo vệ cậu ta đến cùng.
Trần Bác Hàm lại nhớ đến Thịnh Dã, cảm thấy cậu ta đúng là một người điên. Nhưng không thể không thừa nhận, Thịnh Dã là một diễn viên rất có linh khí.
Anh là một người đại diện, thật ra cũng chẳng hiểu thế nào là có linh khí, nhưng nhìn Đàm Trận thì biết, nếu không phải thật sự có thiên phú như vậy, có linh khí như vậy, xứng để Đàm Trận đối đãi như thế sao?
Anh không tìm Tây Viện để thương lượng mà gọi điện thoại hỏi ý kiến của Nguyễn Nghiên. Nguyễn Nghiên đề nghị liên hệ với Giới Bình An: "Bức thư này không phải là viết cho Khổng Tinh Hà với Nghiêm Phi sao, vậy để đạo diễn Giới giúp đỡ, cứ nói đây là bức thư trong kịch bản là được rồi."
Trần Bác Hàm thông suốt, không nghĩ đến chuyện rối rắm như vậy còn có biện pháp giải quyết dễ dàng đến thế.
Nhưng Thịnh Dã vẫn không trả lời những nghi vấn kia, lúc này mà để đạo diễn Giới đứng ra làm rõ thì có phải có hơi giả hay không?
Nguyễn nghiên nhún vai: "Thịnh Dã không phối hợp thì không còn cách nào đâu."
Trần Bác Hàm lại đau đầu.
Nguyễn nghiên nói: "Sếp, chuyện này không liên quan nhiều đến chúng ta, chúng ta không quan tâm là được, không quan tâm chính là cách thanh minh tốt nhất."
Trần Bác Hàm không lên tiếng.
***
Thịnh Dã ngồi một mình trong phòng khách biệt thự trống rỗng, trên bàn đặt chai vang đỏ đã uống được một nửa, vốn cậu tưởng rằng uống vang đỏ sẽ không say, nhưng thì ra là say chậm. Biệt thự rộng như vậy, từ rạp chiếu phim tư nhân đến biệt thự có đầy đủ đàn dương cầm, nhưng lại giống như chẳng có gì cả, không có Đàm Trận, không có Jackson, chỉ có một chiếc điện thoại di động không ngừng truyền đến những tin xấu.
Tây Viện gọi cho cậu vài cuộc điện thoại, cậu đều không nghe máy. Cậu biết Tây Viện muốn nói gì với mình, cậu đều hiểu, cậu chỉ hy vọng có thể có được một ngày, chỉ một ngày sinh nhật của Đàm Trận này thôi, cậu được làm những gì mình muốn làm, nói những gì mình muốn nói.
Đàm Trận gọi cho cậu cậu càng không dám nghe, ngay cả wechat cũng không dám liếc mắt nhìn một lần.
Trên weibo, fan của Đàm Trận điên cuồng mắng cậu, họ bảo cậu đừng dính líu đến Đàm Trận nữa, bảo cậu cách xa Đàm Trận vào, mắng cậu ghê tởm, mắng cậu bán hủ đến điên rồi, rất nhiều người cậu không biết cũng chạy ra ám chỉ cậu rõ ràng là đồng tính luyến ái.
Bởi vì fan của Đàm Trận công kích cậu, nên fan của cậu cũng bắt đầu công kích Đàm Trận. Tuy rằng số lượng khó có thể địch lại, nhưng ý bảo vệ vẫn rất rõ ràng. Cậu nghĩ rằng hẳn những cô ấy cũng là hận rèn sắt không thành thép nhưng không đành lòng mắng cậu, đành phải đem lửa giận đổ lên đầu Đàm Trận.
Chỉ có siêu thoại Trận Dã, phảng phất như nơi yên bình duy nhất trên thế giới. Những fan Trận Dã đau lòng cho cậu, suốt đêm chờ đợi, chờ đợi một câu nói của Đàm Trận.
Thịnh Dã ném điện thoại di động ngã xuống sô pha, không biết qua bao lâu, trong lúc cậu đang hoảng hốt thì nghe thấy tiếng cửa mở ra.
Cậu ngồi dậy, híp mắt nhìn qua khe cửa thấy Đàm Trận đi vào. Anh không thay giày, chỉ đứng ở huyền quan. Hai người họ, một người ở sô pha, một người ở quyền quan, cứ thế im lặng nhìn nhau.
Thịnh Dã cố gắng chống đỡ mình đứng dậy, Đàm Trận cũng đi đến, thu chai vang đỏ và ly rượu trên bàn lại, Thịnh Dã duỗi cánh tay nắm lấy chai rượu kia. Bọn họ đều ngây ngẩn cả người, một níu một giữ kia, giống như trở về căn phòng oi bức chật hẹp của Khổng Tinh Hà và Nghiêm Phi trong Kết cấu ổn định.
Thịnh Dã dùng sức níu lấy chai rượu, ngẩng đầu nhìn Đàm Trận. Nhưng Đàm Trận không phải Nghiêm Phi, anh không buông tay ra, mà là hỏi: "Vì sao lại như vậy?"
Thịnh Dã đành phải buông bàn tay đang níu ra, cúi đầu, phát ra một tiếng thở dài như mơ mộng.
Đàm Trận nhíu mày nhìn cậu: "Em có biết rằng như vậy sẽ hủy hoại em không?"
Thịnh Dã vô lực cười một tiếng, nhìn chăm chú bóng đen của Đàm Trận phản chiếu trên bàn trà, ngây thơ không sợ hãi hỏi: "Vì sao ư? Chẳng lẽ vì thế mà em không thể làm diễn viên được nữa sao?"
"Sự nghiệp của em đang trong giai đoạn thăng tiến, đừng làm chuyện hồ đồ được không?" Đàm Trận nói, ánh mắt anh tràn ngập vẻ thống thiết.
"Anh Đàm Trận, em không hiểu những gì anh nói." Thịnh Dã ngẩng đầu, nhìn Đàm Trận, nói những lời từ tận đáy lòng với anh, "Em thích diễn xuất không phải vì em muốn nổi tiếng, em một chút cũng không muốn nổi tiếng, em chỉ thích nhập vai vào những nhân vật đó, đi lĩnh hội cuộc sống của họ. Đôi khi em cũng cảm thấy có lẽ là do em quá đa cảm, một mình em không thể nào giả vờ hết được, chính những vai diễn ấy trở thành lối ra cho cảm xúc của em, là họ cứu rỗi em."
Đàm Trận không nói gì, Thịnh Dã vẫn luôn nghĩ rằng Đàm Trận hiểu mình, nhưng đến bây giờ lại có chút không chắc chắc, "Nổi tiếng hay không đối với em mà nói căn bản không quan trọng, nhân khí thanh danh lưu lượng, những thứ này căn bản em không hề quan tâm. Anh Đàm Trận, anh hiểu không?"
Đàm Trận nhìn cậu, nói: "Anh hiểu."
Hai người lâm vào một sự im lặng, Thịnh Dã khổ sở nhìn anh: "Nhưng anh không nghĩ như vậy, các người đều không nghĩ như vậy."
Đàm Trận muốn nói lại thôi, cảm giác trong miệng đắng chát lan tràn.
Thịnh Dã nghiêng đầu, cười khổ: "Cũng không hẳn, anh nghĩ như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, anh không thể không gánh vác những hào quang những danh dự kia, nhưng..." cậu nói, "như vậy em thật sự rất mệt mỏi, em cảm giác em không thể kiên trì được nữa rồi."
"Thịnh Dã.."
"Anh Đàm Trận," Thịnh Dã ngắt lời anh, nhẹ giọng nói, "Chúng ta đều bỏ đi thôi."
Đàm Trận cho là mình nghe lầm, anh chớp mắt như xác nhận lại hỏi: "... Cái gì gọi là bỏ đi thôi?"
"Chính là chuyện đó, bỏ đi thôi."
Đàm Trận cứng đờ không nói nổi câu gì, người con trai nói với anh "Anh nói gì cũng đúng", gọi anh là "Anh trai Tây Thi", người con trai lúc nào cũng vây quanh anh thả rắm cầu vồng bỗng nhiên muốn nói lời chia tay với anh, giống như đang nói chuyện hoang đường. Nhưng biểu cảm của Thịnh Dã rất nghiêm túc. Anh cảm tưởng như một giây trước mình còn đang trong ôn nhu hương, mà một giây sau đã bị người bên cạnh liều lĩnh hất tay ra. Nhưng rất nhanh anh đã nghĩ thông suốt, hết thảy những chuyện này hình như đều đã được sắp đặt, là anh đã bỏ lỡ quá nhiều tín hiệu, rốt cuộc vào giờ khắc này bị một quyền đánh thức.
Phải làm sao bây giờ, anh bối rối nghĩ, còn có thể nói gì, còn có thể làm gì, còn có thể cứu vãn được gì nữa không?
"... Em không thể vì anh mà kiên trì thêm một chút nữa ư?" anh nói.
Em đã thích anh lâu như vậy rồi, coi anh là thần tượng của em cũng được, là đàn anh của em cũng tốt, là Nghiêm Phi của em cũng chẳng sao, là gì cũng đều được cả.
Thịnh Dã không nói gì, cậu cũng muốn vì người này mà kiên trì thêm chút nữa, cậu từng cho rằng vì Đàm Trận, muốn cậu làm gì cũng được. Đàm Trận là ngôi sao của cậu, là mặt trời của cậu, là mộng tưởng của cậu, nhưng thì ra là cậu đã đánh giá quá cao chính mình.
Đàm Trận nói: "Anh biết, yêu đương với anh khiến em rất thiệt thòi, anh cũng biết là anh làm không đủ, thời gian anh ở bên em quá ngắn, vì anh làm quá ít..."
Thịnh Dã lắc đầu: "Không phải lỗi của anh, anh Đàm Trận. Anh đã làm cho em quá nhiều rồi, là do em, rõ ràng trước kia có nằm mơ em cũng không dám nghĩ đến chuyện có thể có được anh, nhưng bây giờ có được anh rồi em lại cảm thấy không đủ. Em lúc nào cũng muốn nhiều hơn nữa, lúc nào cũng lo lắng, lúc nào cũng nghi ngờ," cậu ngẩng đầu, "Anh không cần yêu em nữa, em thật sự sợ anh sẽ vì em mà không ngừng hạ thấp giới hạn của mình, rồi sẽ có một ngày em hủy hoại anh mất."
Trạng thái bây giờ của em, giống như một quả bom hẹn giờ. Ngay cả em cũng không biết khi nào mình sẽ phát nổ.
"Không," Đàm Trận nói, "Chúng ta ở bên nhau rồi sẽ càng tốt hơn mà."
Nhất định sẽ như vậy, hay nhớ lại những bộ phim chúng ta cùng nhau quay, rồi cùng nhau giành giải thưởng, hãy nhớ lại những cái ôm đã trao nhau tại lễ trao giải, anh cầu xin em đó Thịnh Dã...
"Anh Đàm Trận," Thịnh Dã ngắt lời anh, đỏ mắt nói, "Em cầu xin anh, anh Đàm Trận, anh không biết để cự tuyệt yêu cầu của anh đối với em khó khăn đến mức nào đâu. Trong đầu em lúc nào cũng phải đấu tranh, em biết em muốn ở bên anh, nhưng em cũng biết một khi em lại thỏa hiệp, em sẽ phải tiếp tục đối mặt với cuộc sống như vậy, em đã suy nghĩ rất lâu rất rất lâu, mỗi khi nhìn thấy anh là em lại luyến tiếc, lại đánh trống bỏ cuộc, nhưng em không thể tiếp tục như vậy nữa."
Đàm Trận bị cậu nhìn đến vô cùng khó chịu: "Anh thật sự khiến em đau khổ như vậy sao?"
Thịnh Dã yên lặng, vấn đề này đối với Đàm Trận mà nói rất tàn nhẫn, đối với cậu cũng rất tàn nhẫn. Làm sao mà không tàn nhẫn cho được, làm sao có thể thừa nhận rằng người khiến cậu đau khổ như vậy, lại chính là người mà cậu yêu nhất?
"Nếu như," Đàm Trận mở miệng nói, "hôm đó anh nói anh sẽ giới thiệu em là bạn trai của anh, nếu..." anh nghẹn ngào, cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện có thể vãn hồi, "Nếu hôm qua anh trả lời weibo của em, nếu như anh đưa em đến Prague và hòn đảo em yêu thích, liệu rằng hôm nay em có nói với anh những lời này không?"
Thịnh Dã im lặng, cậu cũng không biết là rốt cuộc cậu muốn đi đến Prague, đến hòn đảo mình yêu thích kia, hay là được Đàm Trận thản nhiên giới thiệu mình trong bữa tiệc của anh. Tiếng wechat trên di động bỗng nhiên vang lên, liên tiếp vang lên, những âm thanh nhỏ giọt cứ liên tiếp như thế, những con số màu đỏ hiện lên, tất cả đều là tin tức tiêu cực, cậu tắt điện thoại di động, hai tay đặt trên đùi, bình tĩnh nói: "Anh Đàm Trận, cho dù chúng ta ở cùng một chỗ cũng sẽ khiến cho rất nhiều người đều không vui. Hình như những thứ chúng ta nhận được đều chỉ là lời mắng mỏ nhiều hơn là chúc phúc, người thích anh mắng em, người thích anh mắng anh, hình như bất kể là như thế nào cũng đều là đau khổ, em nghĩ..." cậu hạ giọng, "Em muốn thử một lần, có phải lùi một bước thật sự có thể với tới trời cao biển rộng hay không?"
Đàm Trận im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cũng rời tầm mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, có thể không? Anh nghĩ, anh và Thịnh Dã ở bên nhau thật sự có thể vui vẻ không, thật sự trở nên tốt hơn ư? Anh luôn trù tính cho sự nghiệp của Thịnh Dã, nhưng đó lại chẳng phải là thứ mà em ấy chân chính muốn có được, nếu như em ấy đã thật sự đau khổ như vậy rồi, thì cưỡng ép em ấy thật sự là yêu em ấy sao?
Đã biết rõ trong nhà sẽ chẳng thể nào đồng ý chuyện bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng vì sao còn không nỡ buông tay? Anh luôn thuyết phục bản thân mình rằng sẽ có cách thôi, miễn là họ vẫn còn có nhau, một ngày nào đó rồi mây sẽ tan, trăng sẽ tròn.
Dưới danh nghĩa của tình yêu, anh đã làm những điều thật ích kỷ.
Bầu trời ngoài kia rộng lớn đến vậy, so với bầu trời, anh không xứng với tình yêu này, có lẽ anh thực sự nên buông tay.
Anh đi đến, đặt chai rượu bị mình nắm đến nóng bỏng lên bàn trà, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Thịnh Dã.
Thịnh Dã cũng nhìn anh, cái nhìn này khiến cậu mê luyến không rời, đã rất nhiều người đều rơi vào tay của "Hoàng tử u buồn", nhưng giờ đây hoảng tử lại quỳ một gối trước mặt cậu, mặc bộ quần áo đen tuyền, biến mình thành kỵ sĩ.
"Em còn muốn nghe không?" Đàm Trận nói, giọng nói của anh gần như nghẹn ngào, "Chủ đề cuồng khúc Paganini khúc số 18"
Anh đã luyện đi luyện lại nhiều lần rồi, không thua kém gì trong phim cả...
Thịnh Dã nhìn sang cây đà piano Steinway xinh đẹp, cậu hỏi: "... Cái đàn piano này giá bao nhiêu vậy?"
Đàm Trận mím chặt môi, ánh lệ mơ hồ quanh tầm mắt anh, giọng nói anh run rẩy: "Không liên quan gì đến tiền cả, anh chỉ muốn đàn cho em nghe thôi."
Những lời hứa mà anh đã nói, ít nhất hãy để anh được thực hiện một cái đi.
Thịnh Dã gật gật đầu.
Đàm Trận vươn tay về phía cậu.
Bàn tay rộng lớn ấy mở ra, đưa đến trước mặt cậu, trên ngón tay còn đeo chiếc nhẫn sao băng kia, Thịnh Dã nhìn đường chỉ tay thật sâu của anh, quyến luyến đặt tay mình lên.
Đàm Trận kéo cậu đứng dậy, bọn họ đi đến trước cây đàn dương cầm hoàn toàn mới tinh, cũng chưa chắc là mới hoàn toàn, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế đàn dương cầm màu đen mềm mại. Đàm Trận mở nắp phím đàn, Thịnh Dã nhìn hai tay và cổ tay anh trên phím đàn đen trắng, hình ảnh này khiến cậu nhớ đến năm 17 tuổi xem TV, lần đầu tiên nhìn thấy Đàm Trận trong bộ phim Tình yêu hoàn mỹ.
Cho đến nay, đó vẫn là khoảng khắc khiến linh hồn cậu rung động sâu sắc nhất.
Khi tiếng đàn piano vang lên, cậu như được trở lại bộ phim Thời gian chảy ngược 70 năm, những cuộc trò chuyện vui tươi ấy như còn văng vẳng bên tai.
Ba phút cuối cùng ôn tồn này, Đàm Trận khiến nó trở nên cực kỳ hoàn hảo, giống như để cậu 70 năm sau vẫn còn nhớ mãi.
Ngay cả khi đôi ta chẳng còn là người yêu nữa, anh cũng muốn để lại những kỷ niệm, mà 70 năm sau em vẫn chẳng thể nào quên.
Thịnh Dã vẫn nhịn không được cảm thấy, Đàm Trận đánh đàn đẹp hơn nhiều so với trên phim. Từ cô đơn như khóc như kể, đến hồi ức như dông như tố. Anh đánh đàn chính là hay nhất vũ trụ, không ai có thể tranh với anh.
Khúc nhạc kết thúc, Đàm Trận xoay người lại, hôn cậu.
Thịnh Dã cảm nhận được dòng nước mắt chảy xuống, thấm ướt má mình và má Đàm Trận, chảy vào đôi môi đang âu yếm của họ. Đôi môi dịu dàng ngần ấy, rồi cũng phải rời đi.
"Anh yêu em," Đàm Trận nhìn cậu, nói, "Nhưng nếu... tình yêu của anh khiến em đau đớn như thế, vậy thì kết thúc nó đi."
Họ nhìn chăm chú vào nhau, rồi nhìn thấy trong mắt của nhau những chữ mơ hồ, không cần nói lên thành lời, nhưng đã biểu đạt rõ ràng "Thật xin lỗi" và "Em không trách anh"/ "Em xin lỗi" và "Anh không trách em".
*Raw là "对不起"và"我不怪你" (là /Thật xin lỗi/ và /Ta không trách ngươi/) ở đây thì 我 (ta) và 你 (ngươi) đều có thể hiểu được theo ngôi xưng của cả 2 nhân vật, nên mình đã để cả 2 như trên, tuy nhiên tùy cảm nhận của các bạn mà có thể có cách hiểu riêng nhé.
-
Hết chương 83.
P/S: Nhé, qua đoạn đau khổ vật vã nhất rồi đấy:(