Beta lần 1: Mun
Mấy người trong phố đều là cáo già, cơ hồ nhà này vừa ra chiêu, mặt khác mấy nhà kia cũng không cam lòng yếu thế, đều lấy phương thức dò đường làm chủ, cử một hai người đến tìm hiểu.
Loại phương pháp này thật đúng là không hiếm thấy, nếu là sau bếp (ý chỉ là làm trong bếp rồi mới bưng ra), chỉ có thể dựa vào nhấm nháp (aka ăn thử) mà có thể phỏng đoán ra một vài hương vị, có thể bắt trước ra đại khái ngoại hình, lại không thể thấy được nội hàm(*) ( ed là cách làm chăng?)
Nấu ăn nội hàm kỳ thật chính là vị sắc hương vẹn toàn, tạo thành một đạo tiêu chí độc đáo về đồ ăn khiến các vị khách nhân yêu thích.
Nhưng nhà Yến Bạch Thu làm lẩu cay Phối Thái không giống nhau, họ làm ở trước mặt khách nhân, chói lọi phơi bày. Nhìn sinh ý nhà cậu tấp lập, không ít người đỏ mắt, bất quá không phải ai cũng là đèn cạn dầu, tự nhiên sẽ không làm thủ đoạn này, mà là nghiên cứu thức ăn làm ra sau càng được khách nhân yêu thích hơn. ( Chắc ý là nghiên cứu dựa trên các món có sẵn để có thể làm ra đồ ăn ngon hơn)
Thái Hoà Huyện đăng chuẩn bị nổi lên bão táp, đương sự Yến Bạch Thu đối với việc này còn không hay biết gì cả.
Hôm nay cứ theo lẽ thường đi qua nhà tiểu ca giết heo mua chút thịt heo, đối với việc hôm nay tiểu ca giết heo không tới tiệm ăn đồ cay, Yến Bạch Thu có chút mất mác nhàn nhạt.
Cha cậu gắt gao nhìn chằm chằm cậu cùng đồ tể kia, sợ lại xảy ra chuyện gì, cũng may lần này không có chuyện gì mới làm cha cậu nhẹ nhàng thở ra.
Mua xong heo lại đi mua cá, còn có thịt bò cũng mua cùng rồi trở về.
Đồ vật mua có chút nhiều, thời điểm về mỗi người đều đầy tay, Yến Bạch Thu nghĩ đến nhà mình mưa to chút liền dột, liền cùng trong nhà nói nói, ngày mai đi thuê người đem nhà ở tu bổ trước.
"Hảo a, nhà kia tạm thời vẫn ở được, trước liền tìm vài người hỗ trợ, trả ít tiền công là được". Yến Bạch Sinh nói.
Phụ cận mấy thôn xóm kia, Yến Bạch Sinh hiện tại cũng quen thuộc, thường xuyên chạy qua lại, làm chút việc nhà nông, nhận thức được một ít người. Thôn xóm làm vụ mùa xong đều thật nhàn, nhiều người đi tìm việc, cho nên muốn thuê người vẫn thật dễ dàng.
Thường lui tới cùng nhau, Yến gia mấy người phân công hợp tác, Yến phụ đi mấy cái thôn xóm gần đấy tìm người, còn tìm thợ đá ở đó mua đá nghiền nát, khoảng cách không phải rất xa, mấy thợ đá kia liền tìm xe bò đem thạch ma đánh lại đây.
(*)🤔🤔Cái chỗ này tui cũng không biết thạch ma là gì? Tui tra gg thì thấy gọi là a-mi-ăng. Ai biết thì chỉ tui nha 🙈🙈🙈
Thợ đá còn mang theo hai người, dưới sự chợ giúp của vài người mới đem thạch ma từ tấm ván gỗ trên xe nâng xuống dưới.
Thạch ma vẫn là khối nguyên, sư phó (thợ đá) kia nói Yến Bạch Sinh muốn dùng như nào.
Yến Bạch Thu lúc này cũng buông việc trong tay, chạy tới vây xem, liền nghe sư phó kia nói.
"Cối đá này là đồ mới, tạm thời còn không thể dùng, trước đem rửa sạch, lại lấy nước muối rửa qua vài lần, lấy mấy cây đậu cho vào cối nghiền nát, ngâm lẫn với cối đá ngày sau sẽ không bị rớt đá cặn."
Sư phụ già dặn dò mấy người thợ xong, Yến Bạch Sinh lấy tiền đưa cho sư phó rồi cung cung kính kính tiễn ông đi.
Yến Bạch Thu hồi ở quê có biết qua chuyện này, bất quá khi đó, toàn thôn cũng chỉ một hai nhà có, phàm là tết nhất lễ lạc, cối đá này mới có thể dùng đến. Khi đó không có đồ ăn vặt, thứ nhất là vì nghèo, thứ hai là vốn dĩ khi đó có thể ăn ít liền ăn ít đi, bất quá cũng có người nông gia sáng tạo ra mỹ thực.
Cậu nhớ rõ lúc ấy, cậu thích nhất chính là nhìn một đám người thả từng nắm nhỏ hạt gạo được rang vàng rụm trộn lẫn với hoa hồi, thì là và các hương liệu khác vào trong cối xay để nghiền nát chúng. Xung quanh cối sẽ cho những bột gạo nhỏ như phấn hoa màu vàng kim, trông giống như cát vàng. Mỗi khi đẩy cối xay, hương thơm của gạo rang sẽ lan khắp cả xóm, đây có lẽ là hồi ức đẹp nhất của các cậu nhóc như cậu.
Yến Bạch Thu cảm thấy, chờ mở cửa hàng lớn hơn, cũng có thể làm một ít thịt tẩm bột chiên giòn đẩy ra, đây chính là món mỹ vị a.
Còn có đậu ngũ, đậu hũ hoa mềm mịn trắng nõn đều là thứ khiến người ta hoài niệm a.
Dùng tay rửa cối đá, vây quanh đẩy, còn ở nóc nhà thì dùng một dây thừng, bộ đẩy, côn đẩy (kiểu như đòn bẩy ấy) dùng sức tương đối ít, bất quá bọn họ chỉ có thể vây quanh cối đá mà đẩy.
"Cha, cối đá này mua bao nhiêu tiền a?" Xem bộ dáng đau lòng của cha mình, phỏng chừng mất không ít.
Yến Bạch Sinh nói:" Hai lượng bạc a, nhưng cối đá này có thể dùng được lâu, cũng coi như có lời."
Cối đá là đồ mới, còn chưa thể dùng, Yến Bạch Thu liền cùng mấy thợ đá kia nói qua phương pháp, rửa sạch cối đá, bởi vì không có cây đậu, Yến Bạch Thu liền lấy tay lau một ít du (*). Sư phụ già kia nói không sai, thạch ma mặt ngoài mặc dù được mài giũa nhẵn bóng, nhưng như cũ vẫn thật thô giáp, dùng một ít du ngâm, lau một ít liền trở nên mượt mà bóng loáng.
(* Du chỗ này hình như là chỉ "dầu")
Xem ra ngày mai là có thể dùng.
Yến Bạch Thu thở dài, bất quá cũng không gấp được, cậu lại dò hỏi về việc tu bổ phòng ở, Yến phụ đều đem việc này sử lý tốt.
"Ta đi tìm sư phó, nói ngày mai tới tu bổ nóc nhà, sửa cái cửa sổ và đại môn (chắc là cửa ra vào nhỉ????) liền giản lược một chút."
"Cầu Cầu a, có khả năng mai ta không đi cửa hàng được, ở nhà nhìn bọn họ làm, tuy rằng làm cửa sổ đơn giản nhưng lại nhiều người (cha sợ họ lười biếng á). Ngày mai cửa hàng không đủ người, từ từ làm, giữa trưa bán không xong, liền lưu trữ ngày hôm sau lại bán, không vội."
"Không có việc gì, cửa hàng còn ba người chúng ta đâu." Yến Bạch Thu rất lý giải nói.
Dù sao cũng là kêu người ngoài tới làm việc, nhìn thời gian tính tiền, không ai nhìn không nói đến làm biếng, trong nhà thiếu cái gì ai cũng không biết. Tuy rằng trong nhà nghèo, nhưng ít nhiều vẫn có thứ đáng giá.
Yến Bạch Sinh trong lòng cũng buông lỏng, phòng ở cũng là việc cấp bách, cửa hàng tuy rằng có thể kiếm tiền, nhưng một khi trời mưa, nhà ở dột, tai ương (bệnh tật???) vẫn là chính mình, trong nhà không có cửa sổ và cửa nhà, cũng không phải chuyện hay.
"Ta đây ngày mai không đi, các ngươi cũng đừng cố quá, mệt thì liền đóng cửa trở về biết không?" Yến Bạch Sinh sợ mấy người bị tiền bạc mê hoặc, dặn dò nói.
"Được rồi, chúng ta đã biết." Liễu Thanh Mai tức giận trả lời.
Ngày hôm sau, như cũ vẫn là trời nắng, người một nhà sớm lên đường, Yến Bạch Sinh trước mang đồ làm lẩu cay trước đưa đến cửa hàng, rồi trở về.
Yến Bạch Thu đem cửa hàng mở ra, đem nồi nước đun trên giá, đạy nắp nồi lên, đem ngư hoàn, bò viên xuyến tốt, lại đem nước hôm nay chuẩn bị tốt. Vội trong chốc lát, lão bản liền mang đồ ăn đặt trước đó mang đến, vẫn giống như đồ án hôm qua. Yến Bạch Thu cũng không có hàm hồ, làm trò trước mặt, một bên đưa đồ, một bên kiểm tra, xác định không có hư hại, rau úng lúc này mới đưa tiền.
Thiếu một người, tốc độ làm việc cũng chậm hơn rất nhiều, Yến gia ba người không dám làm biếng, tay chân thăn thoắt rửa rach rồi xuyến tốt..
Bởi vì Yến Bạch Sinh có việc, việc làm phải phân phối lại, Liễu Thanh Mai vẫn là chạy đường (bưng bê), Yến muội rửa chén.
"Không có việc gì ca ca, ta sẽ tẩy rửa thật tốt, chỉ có hôm nay ta ứng phó được." Ngay cả nội tạng nàng cũng có thể làm, yến muội đối với việc rửa chén này không có áp lực gì.
Sợ Yến muội không đủ sức lực, không múc được nước, Yến Bạch Thu trước gánh mấy thùng nước rồi dặn dò Yến Bạch Tuyết một tiếng rồi đi vào.
Liễu Thanh Mai sợ con gái sợ dầu mỡ dơ hề hề dính ở chén, vốn dĩ muốn đổi cho nàng, nhưng nhi tử nói một lời khiến cho nàng đem ý tưởng này vứt bỏ.
"Tiểu Tuyết là cô nương, hậu viện không có ai, rửa chén ở phụ cận, cửa vẫn luôn mở, có việc kêu lên một tiếng là được. Phía trước đều là khách nhân, người gì cũng có, nếu gặp phải người tay chân không sạch sẽ, tiểu Tuyết chính là bị hại mà không tìm thấy người kêu oan."
Yến Bạch Thu trải qua một phen suy xét, Yến muội tính tình ngay thẳng, lại ngây thơ, tuổi nhỏ, lại vừa mới phát dục, tuy rằng hơi bụ bẫm, nhưng rất tốt, dáng người thuộc về cái loại thiếu nữ tuổi dậy thì, cả người tản mạn ra tinh thần phấn chấn, thập phần chọc người thương yêu.
Rửa bát tuy rằng mệt mỏi, ô uế nhưng so với bưng bê bên ngoài vẫn an toàn hơn.
Phân phối công việc tốt, Yến Bạch Thu vẫn giống như dĩ vãng, phụ trách giúp khách nhân nâng đồ ăn, mời chào khách và tính tiền.
Cùng hôm qua giống nhau, khách hàng cũ phi thường nhiều, bởi vì cửa hàng mở ra, khách nhân đến sớm, xếp hàng tốt. Cả đám nhìn Yến Bạch Thu đều vui mừng khôn xiết.
"Tiểu lão bản đã tới, hôm nay ta đến sớm như vậy chính là vì để ăn ngư hoàn."
"Ta cũng vậy, ta cứ tưởng rằng ta đã đến rất sớm liền ở trên phố đi dạo một vòng, đã có người xếp hàng."
Các khách nhân thật kích động a, nhìn thấy các loại thịt viên và rau dưa quen thuộc, bụng không nghe theo khống chế bắt đầu reo lên.
Yến muội không có tiến vào, nàng còn ở ngoài xuyến đồ ăn, nàng phụ trách rửa chén, còn phải đợi một đám khách nhân ăn xong, còn nhiều thời gian.
Phía trước thiếu người, khách nhân cũng không cảm thấy gì, dù sao chỉ cần có tiểu mập mạp ở đây, liền có đồ ăn.
Bắt được sọt tre, nhanh tay lựa chọn được đồ ăn, sóng người đầu tiên đã có thể ăn.
Một đợt ước chừng có mười bảy mười tám người, cho nên lần này đội ngũ đứng sau đi theo phía trước thúc đẩy.
Rất mau đến thời điểm mười một giờ, bụng có chút đói, mọi người tới cửa hàng đều biết, đến giờ này là phải chờ. Nhưng là vừa tới, ước chừng có hơn mười người, lòng nóng như lửa đốt, đều sắp nổ mạnh.
Bọn họ đều vội vàng ăn cơm rồi mới tới, cũng chính là Yến Bạch Thu nghênh đón nhóm khách đầu tiên, bọn họ vừa tới. Để khách nhân ăn cơm không phải là lúc này sao, hơn nữa bọn họ cảm thấy chưa đến mười một giờ họ đã đến rồi nhưng phải đợi đến hơn mười hai giờ mới được ăn. Nhìn mấy khách nhân ở sau bếp, những gương mặt quen thuộc lại làm ra bộ dáng không quen biết. Chính là đến nếm thử mùi vị nhà này như thế nào, bất quá khi nhìn đến, mấy chục mét đường, người xếp hàng như vậy, nội tâm cũng hỏng mất.
Quanh co khúc khỷu, quăng xa khách của tiệm bọn họ mấy con phố. Trong lòng đội ngũ đến dò la là hâm mộ, ghen tỵ hận a, lại nhìn hàng người đang xếp, phải tới năm tháng nào mới tới lượt mình a. Chờ đã, đội ngũ dò đường của một tửu lâu phát hiện, bọn họ giống như là đội ngũ xếp hàng cuối cùng a. Bởi vì ở phía sau bọn họ, chỉ có một hai khách nhân xếp hàng sau, không có ai xếp hàng nữa.
Này, này, này có phải hay không có gì đó không đúng a, bọn họ rõ ràng cũng tới rất sớm a.
Xong rồi xong rồi, đương gia đem chuyện này giao cho bọn họ, chính là quan sát học tập ít cách làm, nhưng bọn họ trong lòng không cho là đúng, cảm thấy cửa hàng nhỏ này so ra kém đại tửu lâu theo bản năng coi khinh.
Hảo a, vậy là đã đến chậm, dừng ở mấy trăm người xếp hàng sau a.
*******
Qoao 2453 từ, tròn 3 tiếng edit, ai thương em thì vote cho em nha, cho e lấy động lực, oải quá