-
Sau khi Kết cấu ổn định được công chiếu, Thịnh Dã chân chính đi vào tầm mắt của công chúng, các loại thông cáo lớn nhỏ như tuyết bay tới, nào là chụp ảnh tạp chí, rồi thì quay quảng cáo các loại. Hiện giờ cậu đang trong trạng thái rảnh rỗi có thể ngủ một giấc đến trưa, có khi là đến chiều, nguyên một ngày bận rộn mới có thời gian ngủ được năm tiếng, cho nên càng có thể hiểu được Đàm Trận, thậm chí có chút đau lòng cho anh phải làm việc với cường độ cao hơn vậy quanh năm suốt tháng.
Chẳng qua điều này cũng chứng tỏ Đàm Trận đang nổi tiếng, cho nên cậu muốn gặp Đàm Trận, chỉ cần không nhất thiết phải là người thật, thì tùy thời tùy lúc đều có thể nhìn thấy anh, từ quảng cáo trên weibo, biển quảng cáo của các thương hiệu lớn hay quảng cáo trên màn hình điện tử ở quảng trường, trong thang máy, trên hành lang.
Sao lại có cảm giác giống như yêu đương qua mạng thế này?
Rất rõ ràng cậu đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, rất dễ gây phiền phức, cho nên vẫn luôn khắc chế mình thỉnh thoảng mới gặp Đàm Trận, muốn nói với anh nhiều chuyện hay ho. May mà trên bảng siêu thoại có thêm rất nhiều fans mới. Trước đó đối với fan CP, Thịnh Dã chỉ nghe qua, chưa bao giờ nghĩ có một ngày kia chính mình cũng có fan CP, thật giống như những thiên sứ nhỏ không quen biết, thời thời khắc khắc chúc phúc tình yêu của cậu và Đàm Trận.
Có một lần cậu nhìn thấy trên siêu thoại có một cuốn fanfic rất hot, thế mà còn có văn án kiểu này, xem xong Thịnh Dã trợn mắt há mồm, vừa tò mò muốn đọc lại có chút xấu hổ. Cái này miêu tả có hơi lộ liễu quá, cũng không biết anh Đàm Trận có biết rằng có người viết fanfic như vậy không, cậu nhút nhát như vậy, nhìn thấy những thứ này sẽ đỏ mặt thành cái dạng gì chứ?
Truyện viết Đàm Trận là ảnh đế, mà cậu là diễn viên nhỏ tuyến 18 được Đàm Trận bao dưỡng, Thịnh Dã bỏ qua những đoạn lộ liễu kia, vừa đọc vừa cười, cũng bỏ luôn những đoạn Đàm Trận bị phóng đại thành bá đạo tổng tài, động một chút liền đưa xe đưa phòng, ngồi máy bay riêng bay tới nơi này nơi kia, anh ấy là ảnh đế chứ không phải hoàng đế. Hơn nữa hai người vừa lên Bombardier vừa lên Bentley, thể nào cũng có một đoạn giường chiếu, xe chấn không đủ còn có phi cơ chấn, nghĩ thầm cậu cũng không đến nỗi dục cầu bất mãn như thế.
Chẳng qua cốt truyện rất lãng mạn, viết: Vào ngày sinh nhật cậu, Đàm Trận tặng cậu cả một du thuyền hoa hồng, Thịnh Dã cười đến không khép miệng lại được, tuy rằng không nhiều đến mức hẳn một du thuyền, nhưng cộng lại trải đầy một phòng ngủ thì vẫn đủ.
Chỉ có điều không thể tìm kiếm tên mình ở bên ngoài siêu thoại. Hôm sau bài phỏng vấn Đối thoại của đài CBS phát sóng, trong lúc lướt weibo cậu vô tình nhìn thấy 1 fan của Đàm Trận mắng mình, tuy rằng không chỉ đích danh, nhưng vừa nhìn là biết đang mắng cậu, nói cậu không biết xấu hổ, nói ánh mắt cậu nhìn Đàm Trận làm cho người ta ghê tởm. Kỳ thật còn có những lời càng khó coi hơn, trên trang của các fans Đàm Trận đều liên tục mắng cậu, nhưng mắng cậu ti tiện cũng được, mắng cậu đi tìm chết cũng không sao, so ra đều không bằng chữ "ghê tởm" kia. Thịnh Dã nghĩ mãi không ra, tại sao một người không hề quen biết lại có thể hận cậu đến thấu xương như thế? Suốt một tuần liền, mỗi khi đi ngủ, cậu vừa nhắm mắt lại liền không tự chủ mà nhớ tới những người không quen biết dùng các loại từ ngữ mắng mình, lo âu buồn phiền mà không thể nào giải sầu.
Theo lượng người follow trên weibo cậu càng ngày càng nhiều, siêu thoại "Trận Dã" càng ngày càng đông, số người người mắng cậu cũng nhiều lên với tốc độ mắt thường nhìn thấy được. Nói cậu cọ nhiệt Đàm Trận, nói cậu một tên đàn ông con trai lại đi lôi kéo Đàm Trận xào CP, nói cậu là ông lớn, dám làm bộ làm tịch với Đàm Trận (bởi vì khi phỏng vấn đạo diễn Giới nói tới chuyện Đàm Trận từng tới rạp kịch khuyên cậu rất lâu cậu mới đáp ứng diễn Kết cấu ổn định), ngay cả đạo diễn Giới cũng bị mắng theo, dần dần cậu cũng không còn tìm kiếm tên mình trên weibo nữa.
Những chuyện phiền não này cậu đều để trong lòng, cậu không có cách nào nói với Đàm Trận, cũng không muốn nói với mẹ mình, chỉ có thể quanh co lòng vòng hỏi Tây Viện. Có một lần ở trên xe, cậu hỏi Tây Viện có một đoạn thời gian trên mạng đều là tin Thần Tuyết bị bôi đen, cô ấy làm sao vượt qua được.
Tây Viện cười nhẹ như mây gió: "Có phải em đang xem cái gì trên mạng đúng không? Đừng để ý, internet rất rộng, có cả những kẻ điên, họ điên của họ, mình kiếm của mình. Em cho rằng ở ngoài đời họ đều là người tốt sao? Chị đã thấy nhiều rồi, xem weibo của những người này, em sẽ biết sự u ám của mấy cô gái này rất lớn, em để mặc họ rồi xem, sớm muộn gì cũng tự mình phát điên, cần gì phải để ý đến cái nhìn của người điên?"
Tây Viện nói có đạo lý, nhưng Thịnh Dã vẫn khó lòng yên tâm. Cậu lại nhớ tới ngày đó ở quán nướng, nghe thấy những người kia hạ bệ Đàm Trận, chửi bới anh, họ không phải là hắt nước bẩn Đàm Trận, ác ý đối với Đàm Trận cũng không giống ác ý mà mấy nữ sinh mắng cậu trên weibo, bọn họ chỉ là không thích Đàm Trận, thuận miệng nói tổn hại vài câu mà thôi, đối với Đàm Trận mà nói chuyện này đã coi như là nhẹ nhàng rồi.
Trên mạng còn có một đám người, tựa như trong tiểu thuyết Ác ý của Higashino Keigo, bọn họ không biết vì sao lại có ác ý lớn như vậy với Đàm Trận, nhục mạ anh, nói xấu anh, lấy anh ra làm trò đùa, bọn họ đem những lời mắng chửi ấy đăng lên trên mạng, mang tâm tư có thể Đàm Trận sẽ đọc được, có thể khiến Đàm Trận khó chịu, Thịnh Dã cảm thấy tức giận lại không thể nói lý, không hiểu trên thế giới này sao lại có một đám người đáng sợ như vậy.
Tưởng tượng những ác ý đối với Đàm Trận có thể lớn hơn cậu gấp trăm gấp ngàn lần, cậu liền cảm thấy đau lòng, bỗng nhiên những ác ngôn độc ngữ mắng cậu đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Hôm đó cậu về nhà tắm rửa xong xuôi, tay tùy tiện nghịch di động, trên điện thoại cậu vẫn còn lịch trình của Đàm Trận mà anh gửi cho cậu, lúc này Đàm Trận hẳn là đang rảnh, còn chưa tới 9h, cậu gửi cuộc gọi thoại cho Đàm Trận, bị cúp máy, Đàm Trận ngay sau đó gửi cậu một tin: "Bận."
Đây là lần đầu tiên Đàm Trận từ chối cuộc gọi thoại của cậu, cũng là lần đầu tiên anh trả lời chỉ có một chữ. Ngày thường nếu như Đàm Trận đang bận, cuộc gọi vang lên một lúc không ai nhận, Thịnh Dã sẽ tự mình ngắt máy, cũng biết Đàm Trận nhất định là không cầm điện thoại bên người, thường thường chờ muộn một chút Đàm Trận có chút thời gian nghỉ sẽ trả lời wechat cho cậu. Không giống như lần này, rất nhanh anh đã tắt máy, chỉ trả lại một chữ "Bận".
Thịnh Dã nghĩ có lẽ anh đang nói chuyện gì đó quan trọng với người khác, cũng không nghĩ nhiều.
Hôm ấy buổi tối gần 12h đêm, wechat của Đàm Trận mới khoan thai đến muộn: "Ngủ rồi sao?"
Cậu còn đang nằm trên giường đọc sách, thật ra mắt đã díu đến không mở ra được, trong mòn con mắt cuối cùng wechat cũng đến, lập tức cầm di động trả lời: "Em vẫn chưa!"
Vài phút sau, Đàm Trận đáp lại cậu: "Vậy em mau ngủ đi, anh có chút mệt, ngày mai gọi lại cho em sau."
Thịnh Dã có chút thất vọng, nhưng thất vọng cũng chỉ là không có cách nào nói chuyện với Đàm Trận, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi, cậu liền trả lời: "Được, vậy anh nghỉ ngơi thật tốt."
***
10 rưỡi sáng hôm sau, Thịnh Dã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cầm lên vừa nhìn một cái, là Đàm Trận.
Một chút buồn ngủ còn sót lại bay đi hết, Thịnh Dã như con cá chép lộn mình một cái ngồi dậy: "Alo, anh Đàm Trận?"
Đàm Trận hỏi cậu: "Em rời giường chưa?"
Thịnh Dã không biết trả lời như thế nào cho tốt, rất muốn nói là cậu đã sửa lại thói quen ngủ nướng rồi, nhưng mà: "Vâng, em vừa mới dậy."
"Anh ở dưới nhà em." Đàm Trận nói.
Thịnh Dã kinh ngạc thiếu chút nữa rớt mất cằm, xốc chăn nhảy xuống giường, chạy vội tới bên cửa sổ kéo rèm ra, quả nhiên thấy chiếc Mercedes-Benz Grand G màu đen dừng ở ven đường cạnh cổng lớn khu nhà, vị trí kia không thể đỗ quá lâu, cậu một bên dùng bả vai kẹp đi dộng, một bên vội vàng mặc quần: "Vậy anh đợi em một chút, rất nhanh thôi!"
Chui vào phòng vệ sinh cứ như đi đánh giặc, đợi mãi nước cũng không nóng, cậu dứt khoát rửa mặt bằng nước lạnh. Thời tiết tháng 11, cảm giác như từng lỗ chân lông đều nở ra, cùng với tâm tình lúc này đắp chồng lên nhau, quả thực sảng khoái vô cùng!
Lâu Dĩnh nhìn thấy cậu vội vội vàng vàng liền phải ra cửa, nói: "Con ăn sáng đã rồi hãy đi."
Thịnh Dã đang xỏ giày ở huyền quan: "Không cần đâu, lát nữa con ăn cùng với anh Đàm Trận trên xe là được rồi ạ."
"Hả?" Lâu Dĩnh cũng kinh ngạc, "Đàm Trận ở dưới nhà?! Vậy con mời cậu ấy lên đây cùng ăn đi!"
"Anh ấy không tiện đỗ xe", Thịnh Dã nói xong, xoa đầu Jackson một cái, nói, "Ngoan nha, anh về trễ một chút!"
Xuống nhà, thấy cửa hàng bán đồ ăn sáng phía trước còn chưa đóng cửa, cậu mở cửa xe liền hỏi: "Anh Đàm Trận, anh ăn sáng chưa?"
Cửa xe "phanh" một tiếng mở ra, âm thanh rất lớn, cùng với nụ cười xán lạn của Thịnh Dã mang lại cảm giác rất tươi tỉnh, tuy rằng có một cỗ gió lạnh thổi vào theo, nhưng những phiền não của Đàm Trận giống như đã biến mất, anh mở ngăn giữa đựng đồ trong xe, lấy ra một túi bánh bao chiên và sữa đậu nành, nói: "Vào đây ăn."
"Anh còn mua bữa sáng nữa", Thịnh Dã ngồi vào đóng cửa xe, Đàm Trận đưa bữa sáng cho cậu, Thịnh Dã thấy sữa đậu nành chỉ có một cốc, "Còn anh thì sao?"
"Anh đã ăn rồi."
Thịnh Dã uống sữa đậu nành, vẫn còn ấm áp, có chút giật mình: "Anh mua ở đâu vậy?"
Đàm Trận lái xe không nhanh, rất êm ả, đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn sáng ở ngã tư, nói: "Ngay đây."
Thịnh Dã thấy quán ăn lúc này vẫn còn một số khách ngồi: "Anh... anh tự đi mua ạ?"
"Nếu không thì sao?", Đàm Trận cười, "Anh đeo khẩu trang với kính vào, có thể nhận ra chắc chỉ có em thôi."
"Sao có thể chứ, người nhà anh thể nào cũng nhận ra được mà." Thịnh Dã nói.
Đàm Trận không nói tiếp, Thịnh Dã khẽ nhìn sườn mặt của anh, không biết có phải do đeo kính hay không mà cậu cảm thấy Đàm Trận thoạt nhìn không có tinh thần cho lắm.
Rất nhanh cậu đã ăn xong bánh bao, lấy khăn giấy lau khóe miệng, hỏi: "Hôm qua anh rất bận sao?"
Đàm Trận chỉ gật đầu, xe dừng trước đèn đỏ, anh quay đầu nói: "Em ngủ một lát đi, anh biết em còn chưa tỉnh hẳn đâu."
Thịnh Dã lập tức đem mắt trừng thật lớn chẳng khác nào viên đạn: "Thấy anh là em tỉnh liền!"
Đàm Trận giơ tay che mắt cậu, nói: "Vậy em đừng nhìn anh, ngủ mau đi."
Bàn tay to lớn ấm áp bao trùm lên đôi mắt cậu, khẽ day mí mắt, Thịnh Dã dưới bàn tay của Đàm Trận bé ngoan nghe lời nhắm mắt lại, thỏa mãn hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đàm Trận cảm thấy lông mi dán vào lòng bàn tay anh, buông tay ra nói: "Anh dự định chuyển ra khỏi nhà."
Thịnh Dã mở mắt ra: "Tại sao vậy?"
"Muốn có chút không gian của riêng mình."
Trong đầu Thịnh Dã bất giác hiện lên vài suy nghĩ lung tung, lỗ tai có chút nóng, nghĩ thầm Đàm Trận có phải là vì tiện đi gặp mặt cậu mới tính toán dọn ra ngoài ở đúng không...
Đàm Trận nhìn cậu một cái, cũng không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng dứt khoát nói: "Chính là như em nghĩ đó."
Thịnh Dã càng thêm mặt đỏ tai hồng, theo bản năng giải thích: "Em không nghĩ cái gì hết mà..."
Đàm Trận cười không nói gì, xe chạy lên cầu, hướng về núi Phú Sơn.
"Thịnh Dã."
"Dạ?"
Đàm Trận nhìn về phía trước: "Anh vẫn luôn thấy có lỗi với em, chúng ta không có thời gian ở cùng một chỗ, ngoại trừ đưa em đến sơn trang Phú Sơn, anh cũng không biết còn có thể đưa em đi đâu được cả." anh quay đầu nhìn sang người bên cạnh, "Em có nơi nào muốn đi không?"
Trong lòng Thịnh Dã cảm động một phen, tuy rằng hai người đúng là gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều, nhưng chuyện này cũng không trách Đàm Trận được, ai bảo anh là Đàm Trận đây?
Cậu suy nghĩ một chút: "Em muốn đến một hòn đảo, được biển bao bọc xung quanh, biển nào mà đặc biệt xanh ấy... à, em cũng muốn đến Prague, những dãy nhà màu đỏ ở đó quá đẹp!" cậu nói.
Đàm Trận gật đầu: "Ừ, nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ dẫn em đi."
Thịnh Dã nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cười nói: "Ai nha, em chỉ nói thế thôi, anh không cần dành thời gian nhiều cho em đâu", vốn dĩ anh đã đủ bận rồi, hơn nữa Đàm Trận mới 27 tuổi, sự nghiệp đang trong giai đoạn thăng tiến, anh hẳn càng bận hơn nữa, không bận mới là có chuyện!
"Em không muốn trở thành gánh nặng của anh" cậu nói.
Đàm Trận nhíu mày khẽ đến mức cậu không nhận ra: "Em không phải là gánh nặng của anh." Một lát sau anh lại nói: "Anh chính là muốn thỏa mãn em."
Thịnh Dã không biết hôm nay Đàm Trận bị làm sao, cậu cứ như là bị hoàng tử u buồn một tay đẩy vào biển rộng mênh mông tên là "Không ngọt chết em không đền mạng", cái gì mà hoàng tử u buồn chứ, hoàng tử hôm nay ngọt đến mức vô nhân tính rồi!!!
Nhưng anh là Đàm Trận, người thích anh nhiều như vậy, anh không thể chỉ thỏa mãn một mình em. Cậu nhìn sườn mặt không biết đang nghĩ gì của Đàm Trận kia, cười cười ngẫm.
Đi ngang qua một cửa hàng 4S, Đàm Trận bỗng nhiên mở miệng nói: "Em thích xe loại nào?"
Đàm Trận nói: "Anh mua một chiếc xe cho em, về sau nếu em muốn tìm anh thì cứ đến sơn trang Phú Sơn, tự mình lái xe thì sẽ thuận tiện hơn một chút, sau này cũng có thể đưa dì ra ngoài chơi."
Sao lại đột nhiên chuyển sang đề tài mua xe rồi? Thịnh Dã vội vàng ngồi thẳng người dậy: "Không cần, quá phung phí, hơn nữa em cũng không có bằng lái xe..."
"Đi thi lấy một cái." Đàm Trận nói.
Thịnh Dã không biết nên lý giải cảm xúc của cậu như thế nào nữa, cảm động là thật, nhưng cậu không muốn nhận đồ vật từ Đàm Trận, chỉ có thể nói: "Hiện tại giao thông rất thuận tiện, tàu điện ngầm thông suốt đến khắp nơi, hơn nữa lúc này em mới vào nghề, đột nhiên có thêm một chiếc xe, cảm giác có chút không thể nói trước được."
"Em để xe ở chỗ anh, mẹ em hỏi thì cứ nói là anh mượn em là được." Đàm Trận nói, "Xe của anh bị rất nhiều phóng viên biết, để em lái thì không tiện lắm."
Đàm Trận đối với chuyện này dường như rất kiên quyết, từ biểu tình của anh Thịnh Dã nhận ra điều này, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong đầu bỗng hiện ra kịch bản ảnh đế bá đạo Đàm Trận mua xe cho mình trong tiểu thuyết.
Cậu còn từng lên mạng kiếm xem chiếc xe kia trông như thế nào, chỉ là mua một cái xe mà tác giả cũng không buông tha, một hai phải thêm vào một đoạn xe chấn.
Ngàn vạn lần đừng là cùng một loại xe là được...
-
Chú thích: Các chú thích của chương này đều đã được liệt kê trong bài đăng ở wordpress nhé ạ, cháu hơi lười nên mn có thể qua đó xem nha, xiexie
-
Hết chương 57.