Nhà sản xuất Hà Xán khi đóng máy nói với bọn họ khi tuyên truyền hy vọng ba diễn viên chính sẽ tương tác nhiều một chút, sắp đến lúc, Thịnh Dã lại không biết phải tương tác như thế nào, cậu cảm thấy chuyện này cũng không vui vẻ như vậy, cứ hi hi ha ha tương tác thì sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của khán giả, đành mở weibo của Đàm Trận và Củng Lộ ra xem, muốn xem bình thường khi họ tuyên truyền cho phim ảnh sẽ tương tác như thế nào. Kết quả vừa mới vào weibo của Đàm Trận đã thấy anh đăng weibo.
Đàm Trận đăng weibo một tấm ảnh, là lần trước ba người họ chụp chung ở đỉnh Tiên Nữ, caption là: Hình tam giác chính là kết cấu ổn định nhất, đồng thời @Củng Lộ và cậu.
Thịnh Dã lập tức get được weibo này, không có quá mức để lộ kịch bản, lại không có vẻ không đứng đắn, lại còn có tiêu điểm, còn mang theo một chút hồi hộp, thật sự rất lợi hại! Cảm thấy như cậu đã học được rất nhiều.
Tây Viện cũng nhìn thấy, bĩu môi nói: "Có lợi hại như vậy sao? Vừa nhìn là biết đoàn phim muốn anh ta đăng như vậy."
Thịnh Dã không tin: "Thật sao, không phải..."
Tây Viện lướt weibo kia còn có chút không vui, nói: "Tình cảm của em với Đàm Trận không phải tốt lắm sao, sao anh ta lại @Củng Lộ trước em?"
Thịnh Dã căn bản không để ý đến chuyện này, cười nói: "Lúc xếp tên diễn viên, tên chị Củng Lộ cũng ở trước em, tư lịch chị ấy dày hơn em mà."
Tây Viện nhìn không nổi nữa, nói: "Đó là sắp xếp chính thức, còn đây là weibo cá nhân của Đàm Trận. Thậm chí anh ta còn không thèm bán cho em một cái đặc ân, em còn cần người anh trai này làm gì?"
Thịnh Dã vẫn không thèm để ý: "Anh ấy làm như vậy khẳng định là có lý do, em thấy chẳng có gì ghê gớm cả." sau đó hỏi Tây Viện, "Em chuyển phát lại thì nên nói gì mới tốt đây chị?"
"Em đừng nói gì hết, anh ta để tên em ở sau, em còn nói gì nữa?" Tây Viện nói xong liền buồn bực không vui đi ra khỏi văn phòng.
Thịnh Dã thật sự không hiểu tại sao thành kiến của Tây Viện đối với Đàm Trận lại lớn như vậy, yêu cầu cũng quá hà khắc rồi. Cậu cúi đầu load lại weibo một chút, lập tức nhìn thấy weibo chuyển phát của Củng Lộ: Cảm ơn anh Đàm Trận hôm đó đã đưa bọn em đi leo núi. //@Diễn viên Đàm Trận V.
Thịnh Dã lười biếng, dứt khoát chuyển tiếp weibo của Củng Lộ, suy nghĩ nửa ngày gửi một câu "Cảm ơn anh".
Một giây sau Tây Viện lại chạy vào, cầm điện thoại di động lên: "Em cứ như vậy mà chuyển?"
Thịnh Dã vô tội nói: "Vâng chị."
"Chuyện này không được đâu", Tây Viện nói, "Em cũng đến là qua loa lấy lệ rồi. Em mới là một người mới, lại còn mượn hoa hiến phật theo sau Củng Lộ người ta."
Thịnh Dã bị cô nói đến mông lung, nói: "Không đến mức vậy đâu."
Tây Viện chống trán, nói: "Giới giải trí chính là như thế, trong giới luận tư bài bối, có biết bao nhiêu người ngoài kia nhìn chằm chằm vào", lại nhìn ba chữ trên weibo chuyển tiếp có lệ đến cực điểm của cậu, "Tốt xấu gì em cũng nên thêm một cái emoji vào sau chứ."
[luận tư bài bối: luận là theo, tư là tư lịch, trình độ, bài bối là thứ tự trước sau, thâm niên à luận tư bài bối: tùy theo trình độ nông hay cạn, thâm niên dày hay mỏng mà quyết định đãi ngộ thấp hay cao. Những người càng có thâm niên trong nghề thì càng được tôn trọng]
"Thêm emoji thì cảm giác sẽ không đúng nữa", Thịnh Dã cầm điện thoại cân nhắc, "Bầu không khí điện ảnh sẽ bị phá hủy mất."
Tây Viện hận rèn sắt không thành thép chỉ vào màn hình: "Đây là em, không phải Khổng Tinh Hà!" nói lại ấn vào weibo của Củng Lộ, muốn nói em xem Củng Lộ người ta như thế nào, rồi ở khu bình luận của Củng Lộ nhìn thấy Đàm Trận trả lời như thế nào, anh ta đáp lại một câu "Không khách khí" cùng với một cái emoji vui vẻ, Tây Viện lại nhanh chóng quay về weibo của Thịnh Dã, bình luận được đẩy top quả nhiên là của câu trả lời của Đàm Trận 1 phút trước.
[Diễn viên Đàm Trận V]: "Không cần cảm ơn, em trai."
Đằng sau còn có một emoji sờ đầu, Tây Viện chớp chớp mắt, Đàm Trận trả lời như vậy, hình như cô cũng nhận ra sự thân mật thuộc về nhân vật từ lời nói của họ. Cô tỉnh táo một cái, vội vàng vỗ vỗ Thịnh Dã: "Em mau đáp lại Đàm Trận!"
Thịnh Dã còn chưa biết là Đàm Trận trả lời mình, mở weibo ra, nhìn thấy bình luận của Đàm Trận, bị tiếng "em trai" cùng với emoji sờ đầu làm cho cả người mềm nhũn.
Tây Viện dí trán cậu: "Em còn cười ngây ngô cái gì, mau trả lời!"
Thịnh Dã suy nghĩ nửa ngày, trả lời một câu: "Vâng!"
Tây Viện lại muốn đỡ trán, nhóc con lần này học được bài, ngàn chọn vạn chọn cuối cùng chọn được một cái meme Ultraman, nhưng vì sao lại là cái meme này, cái meme này có ý tứ cái quỷ gì?
"Em có thể hào phóng thêm một chút không", cô chịu không nổi, "Anh ta cũng chủ động xào với em rồi, em phải nắm lấy chứ!"
"Tranh (*) cái gì cơ ạ?" Thịnh Dã kinh ngạc hỏi.
(*): Tây Viện nói là 炒 ý là "xào CP", Thịnh Dã lại nghe thành 吵 nghĩa là tranh cãi, hai từ này đều phát âm là "chǎo", đồng âm khác nghĩa.
"Xào CP đó!"
Thịnh Dã bấy giờ mới hiểu mà há hốc miệng, nhìn chằm chằm cái weibo kia thất thần hồi lâu, chỉ nghe được Tây Viện ở phía sau lẩm bẩm: "Này còn không phải là chuyện lăng xê hàng ngày của hoàng tử u buồn sao..."
***
Kết cấu ổn định được chiếu vào tháng 10, Thịnh Dã cuối cùng cũng nhìn thấy poster tuyên truyền của phim. Poster làm rất đơn giản, phía trên không có nhân vật, chỉ có sân thượng của tòa nhà bọn họ ở, trời rất cao, mây rất nhạt, điểm xuyết một vài ngôi sao, có lẽ là hoàng hôn, cũng có thể là bình minh. Tên của cậu, Đàm Trận và Củng Lộ đều song song được viết trên poster.
Lúc này cách thời gian khai máy đã hơn một năm, nhìn poster, cậu lại nhớ về Nghiêm Phi, nhớ về Khổng Tinh Hà, ký ức hãy còn mới mẻ, lại mang theo cảm giác vô cùng hoài niệm, tựa như nhớ tới kiếp trước của chính mình.
Giai đoạn chuẩn bị công chiếu bộ phim, Thịnh Dã với Củng Lộ phối hợp cùng đoàn phim tham gia một show giải trí, để tạo thế cho phim, Đàm Trận với Giới Bình An đều không đến. Trước khi ghi hình chương trình Tây Viện còn hỏi cậu nhiều lần, hỏi Đàm Trận rốt cuộc có đến hay không, Thịnh Dã rất bất đắc dĩ: "Chị cũng biết là anh ấy sẽ không tham gia loại chương trình này mà."
Lúc đó bọn họ đang ăn cơm ở nhà hàng dưới tầng công ty, Tây Viện nghe xong liền trở mặt: "Chị tất nhiên biết, ai cũng nói anh ta vừa dịu dàng vừa trọng tình trọng nghĩa, nhưng em nhìn xem, chỉ cần ảnh hưởng đến hình tượng của anh ta, đoàn đội bên đó nhất định không chịu thỏa hiệp, quản cái gì mà tình với nghĩa, so ra chẳng đáng quan trọng bằng hình tượng của anh ta.", vừa nói vừa liếc Thịnh Dã một cái, "Chị chính là muốn thử xem quan hệ của em với anh ta đến tột cùng là thân thiết cỡ nào, xem ra ăn cùng nhau nhiều bữa cơm như vậy cũng uổng."
Thịnh Dã đang uống canh, thiếu chút nữa bị sặc, lấy khăn giấy lau miệng, nghiêm túc nói: "Chị Tây Viện, anh ấy không lên show giải trí không phải là vì giữ hình tượng, hơn nữa em cảm thấy anh ấy không đến cũng tốt, dù sao bộ phim này cũng cần giữ lại một vài cảm giác thần bí chứ. Thật ra em thấy phương thức tuyên truyền bằng cách đi show thế này thật sự không tốt lắm, thật là phá hủy cảm nhận của người xem mà."
"Sao lại hủy được?" Tây Viện buông đũa, "Có bộ phim điện ảnh nào mà không lên show giải trí để tạo nhiệt độ đâu? Cảm nhận về bộ phim quan trọng đến mấy, điều kiện tiên quyết vẫn là phải có khán giả đến xem, không ai xem thì cảm nhận cũng có ích lợi gì?"
Thịnh Dã tự biết công phu miệng lưỡi của mình không bằng Tây Viện, vội vã đầu hàng nói: "Không phải em nói, là đạo diễn Giới nói như vậy."
Tây Viện mới không thèm tiếp lời.
Trên bàn cơm một trận yên tĩnh đến xấu hổ, Tây Viện ngước mắt nhìn Thịnh Dã đang ăn cẩn cẩn thận thận bên kia, khẽ hắng giọng hỏi: "Vậy em hỏi anh ta bảo không à?"
Thịnh Dã "A" một tiếng ngẩng đầu: "Hỏi cái gì cơ chị?"
"Hỏi anh ta xem có lên show giải trí không đó."
Thịnh Dã đặt thìa xuống, hai vai bất lực hạ xuống, nói: "Không có, em không hỏi mấy cái này, đó là công việc của riêng anh ấy."
Tây Viện lắc lắc đầu, lười nói tiếp. Cô phát hiện quan hệ của Thịnh Dã với Đàm Trận thật sự chính là tình bạn phát triển thuần túy, hơn nữa còn là cái loại quan tâm đến cảm xúc của nhau một cách vô tư lự, cậu ấy thậm chí không có một chút yêu cầu nào đối với Đàm Trận. Khó trách Đàm Trận thích kết bạn với cậu ấy, Đàm Trận ra mắt lâu như vậy rồi hẳn cũng là lần đầu gặp được một người mới tâm tư trong sáng như Thịnh Dã, làm anh em chẳng phải càng sảng khoái hơn sao? Vừa có thể nói chuyện tình cảm, lại không liên lụy đến lợi ích, thật đúng là quân tử chi giao!
[quân tử chi giao: bắt nguồn từ câu nói của Trang Tử "Quân tử chi giao đạm nhược thủy/ Tiểu nhân chi giao cam nhược lễ": tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu. tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.]
Cô càng nghĩ càng giận, làm người đại diện của Thịnh Dã, Thịnh Dã cứ lần lữa đến tận bây giờ, cũng là do Đàm Trận ban tặng. Anh nói bản thân anh không lên show giải trí, cũng không muốn vì anh em mà phá lệ, vậy ít nhất cũng đừng có tạo thêm mấy cái lực cản cho công việc của tôi chứ? Anh rốt cuôc là hy vọng em trai anh nổi tiếng hay là hy vọng cậu ấy không được ai nhớ đến? Có người nào làm anh như thế à?
Đàm Trận tuy rằng không lên show giải trí, nhưng vì tiết mục mà anh quay VCR, trong VCR còn có phân đoạn tham gia trò chơi, xem như là lần lộ mặt tương tác nhiều nhất trong show giải trí rồi. Thịnh Dã vui vẻ nói chuyện này với Tây Viện, Tây Viện ở đáy lòng thầm trợn trắng mắt, nghĩ anh ta ghi hình cái VCR có vài phút đã khiến em cảm động thành như vậy, có phải em bị ngốc không hả? Chị còn nghĩ là anh ta hoàn trả vé máy bay cho em cơ đấy!
Thật ra Thịnh Dã cảm thấy cậu và Củng Lộ cực cực khổ khổ lên show giải trí nhiều lần tuyên truyền chưa chắc đã giúp được nhiều cho bộ phim, cơ bản bộ phim này có Đàm Trận tham gia diễn xuất là đủ rồi. Ngược lại cậu tham gia show giải trí một lần liền có thêm rất nhiều fans, cũng phát hiện giới giải trí hình như không đáng sợ như vậy. MC chương trình đều rất quan tâm đến khách mời, khán giả thì thân thiện, không khó ứng đối như trong tưởng tượng của cậu. Cũng có thể là vì chị Củng Lộ và cậu cùng nhau đi show, cảm giác có người quen khiến cho lòng cậu cũng vững vàng hơn ít nhiều. Quay xong show giải trí, Tây Viện cũng tận dụng mọi thứ hỏi cảm nhận của cậu, nhưng cậu vẫn nhớ rõ lời Đàm Trận nói, không muốn nhận tiếp show giải trí.
Kết cấu ổn định vừa công chiếu đã thu được danh tiếng không tồi, doanh thu phòng vé liên tiếp đi lên. CP của Đàm Trận với Củng Lộ, cả với Thịnh Dã đều có không ít fans, đặc biệt là Nghiêm Phi và Khổng Tinh Hà, có thể nói là bạo, độ nóng có đôi lúc còn hơn cả siêu CP của nam nữ chính. Fans của Thịnh Dã và Củng Lộ đều tăng lên, ngược lại là Đàm Trận, số lượng fans của anh vẫn luôn như cũ, giống như là đang dẫn dắt bọn họ vậy. Chẳng qua cũng bình thường, hơn năm mươi triệu người theo dõi, có tăng hay giảm cũng không phải là quá rõ ràng.
Giới Bình An tìm Hà Xán và Trương Thao ra ngoài ăn một bữa, cũng gọi Thịnh Dã đi cùng, trên bàn rượu Hà Xán nói to: "Cũng may là mời Đàm Trận, nếu không phải chú Giới ngài kéo được khuôn mặt này về, phòng vé phỏng chừng cũng chưa được một phần mười đâu!"
Thịnh Dã đến lúc đó mới biết thì ra ngay từ đầu diễn viên bọn họ ngắm đến cho vai Nghiêm Phi không phải là Đàm Trận, giữa ba người cũng có bất đồng. sau đấy chú Giới nói nếu không chúng ta cân nhắc cát xê đóng phim, trực tiếp liệt kê những diễn viên thích hợp, lúc này tên Đàm Trận mới xuất hiện. Cuối cùng là chú Giới vỗ bàn, nói chúng ta muốn người tốt nhất, liền — dùng lời của nhà sản xuất Hà Xán — bất chấp tất cả mà gửi kịch bản phác thảo cho phòng làm việc của Đàm Trận. Vốn dĩ ba người không ôm nhiều hy vọng gì, nhưng sau đó Đàm Trận trả lời nói rất thích kịch bản này, hỏi có thể điều chỉnh thời gian cho anh một chút hay không.
Hà Xán nâng ly rượu nhớ lại hồi trước: "Điều chỉnh thời gian không thành vấn đề, vấn đề là thù lao đóng phim kìa!"
Thịnh Dã vào giới cũng được chút thời gian, biết diễn viên cấp bậc và lưu lượng như Đàm Trận nhận phim thù lao không thể ít hơn một nghìn vạn, nhưng xét đến tình cảnh của đoàn làm phim, lần này Đàm Trận phá lệ dùng phương thức nhập thù lao đóng phim vào cổ phần, cũng chính là toàn bộ cát xê anh nhận được sẽ dùng để đầu tư cho bộ phim, chờ sau khi bộ phim công chiếu lại dựa vào doanh thu mà phân chia, tức là nói từ khi ký hợp đồng đến khi đóng máy, Đàm Trận một đồng cũng chưa lấy, hơn nữa trong hợp đồng cát xê tính theo giá hữu nghị thấp nhất là 900 vạn.
Hà Xán đặt ly rượu xuống bàn: "900 vạn đó, thù lao đóng phim điện ảnh của Đàm Trận trước giờ không dưới 1500 vạn đâu!"
Thịnh Dã trừng lớn mắt không thể tin nổi mà nhìn Giới Bình An như đang nói thế mà trên phim trường chú còn mắng anh ấy, chú cũng thật quá đáng!
Bộ phim chiếu được hai tuần, nước lên thì thuyền lên khiến đề tài nổi theo, đoàn làm phim nhận được lời mời của một chương trình phỏng vấn lâu đời của một nhà đài, lần này Đàm Trận nhận lời, Giới Bình An cũng sẽ đi. Từ khi Thịnh Dã ra mắt đến nay vẫn là lần đầu tiên được lên một tiết mục vệ tinh như vậy, loại phỏng vấn có chiều sâu, bầu không khí nghiêm túc này khiến trong lòng cậu có một chút căng thẳng, mở wechat lúc thì hỏi Giới Bình An, lúc thì hỏi Đàm Trận.
Hỏi Giới Bình An là: "Chú Giới, đến lúc đó chú để ý cháu nhiều chút nha, nếu mà cháu nói gì sai thì chú ho khan một tiếng là được!"
Gửi Đàm Trận là: "Anh Đàm Trận, đến lúc đó anh để ý em nhiều chút nha, nếu mà em nói gì sai thì anh ho khan một tiếng là được!"
Giới Bình An trả lời cậu, giọng điệu rất giống ông lớn không kiên nhẫn: "Họng chú bị viêm, không nhắc nhở cháu được, này thì có gì mà phải sợ!"
Đàm Trận cũng trả lời cậu, giọng nói mang theo nét cười như cũ: "Chuyện này không khó, nhưng nếu như em lỡ nói sai, anh ho khan thì cũng có ích lợi gì đâu?"
Thịnh Dã càng thêm lo lắng.
Một lát sau, đại khái là thấy cậu không có đáp lại, Đàm Trận lại gửi một tin nhắn thoại khá dài đến:
"Có phải anh dọa em rồi không? Không sao đâu, loại phỏng vấn này không phải phát sóng trực tiếp, hậu kỳ sẽ có biên tập lại. Nếu như em thật sự có nói sai chỗ nào, đến lúc đó chúng ta thương lượng với tổ tiết mục một chút, không có vấn đề gì. Hơn nữa muốn nói sai cũng không có dễ dàng như vậy. Đừng khẩn trương, ngủ ngon nhé." Nói tới đây anh dừng một chút, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Missing you".
Đàm Trận cười khiến giọng nói bị ngắt mạch, tiếng "Missing you" kia khẽ cực kỳ, Thịnh Dã nghe đi nghe lại tin nhắn này không biết bao nhiêu lần, chỉ vì muốn nghe hai chữ "Nhớ em" ở cuối.
Vốn dĩ cậu đang lo lắng vì tiết mục phỏng vấn ngày mai, chớp mắt một cái đã mang theo tâm tình khác, chờ đợi ngày mai gặp mặt.
Mối tình đầu của thiếu niên, khấp khởi mừng thầm mà cũng lắm ưu tư.