Câu nói của anh khiến cô cảm nhận được sự kiên trì, né tránh là điều nông nổi, nực cười. Như thể, nếu trong cuộc đời không có sự nồng nhiệt này, đốt cháy cả mình và người khác thành tro tàn, không làm cho thật lâm li bi đát thì quyết không chịu thôi. Rõ ràng chỉ là một sinh nhật bình thường, kể cả mọi người trên thế gian này không biết hoặc không có cách nào để biết thì chẳng lẽ việc đó sẽ làm ảnh hưởng đến sự tồn tại của cô và lặng lẽ dựng một tấm bia cho cô ư?
Ngôn Hi cắm nến lên lớp kem mềm mại, tươi ngon của chiếc bánh, cởi áo vest ra, cười nói: “A Hoành, em ước đi!”
Cô đếm số nến trên bánh, mười tám ngọn lửa nhỏ, cô muốn nói điều gì đó, trong giây phút mơ màng, mẹ và Tư Hoán bước đến.
Họ thể hiện rõ tư thái của người trong nhà, mỉm cười nói hôm nay là sinh nhật của con gái nhà họ Ôn, cảm ơn mọi người đã đến chia vui, rồi cầm tay cô cắt bánh gato. Mọi người hồ hởi hát bài Happy birthday to you.
Họ không muốn trở mặt với nhà họ Ngôn để Ngôn Hi mất vui, nhưng họ không hề quan tâm đến việc cô đã ước hay chưa. Có phải trong đầu họ nghĩ rằng cô sẽ nhại lại giọng cũ để nói rằng: “Ước gì ông nội, cha mẹ, Tư Hoán, Tư Nhĩ, A Hoành mãi bên nhau, mạnh khỏe, bình an vô sự.”
Ngôn Hi nhìn họ đóng kịch, nói năng khiêm nhường, ra vào hợp lí, nâng A Hoành thành nhân vật chính tuyệt đối, cười nói không để lộ điều gì bất ổn, đúng là phong thái quý phái đích thực của bậc đại gia.
Tư Hoán đưa tay lên day đầu mày, trong lòng rất bực bội. “Ngôn Hi, sao bây giờ nói chuyện với cậu tôi lại mệt mỏi thế nhỉ?”
Ngôn Hi liếc xéo anh chàng, cười khinh khỉnh. “Có vẻ cậu mệt thật rồi, trong ngày sinh nhật em gái ruột mà cũng không được uống thoải mái, đúng là thất lễ. Huống chi những điều tôi vừa nó bình thường ngày nào cậu chẳng nghe rát cả tai? Ai là kẻ xu nịnh, ai là kẻ cố tình, ai là người chính trực, ai là kẻ lá mặt lá trái mà cậu không biết ư? Ôn Tư Hoán, đừng nói cười nữa.”
Giọng Tu Hoán cũng lạnh lùng hẳn, tranh thủ lúc cụ Ôn và bà Uẩn đang hàn huyên với nhà họ Tôn, anh nắm chặt cổ tay Ngôn Hi, nói: “Ngôn Hi, bây giờ cậu coi tôi là kẻ thù ư?”
Ngôn Hi lại cười, siết chặt nắm đấm, vùng ra khỏi tay Tư Hoán. “Tư Hoán, cậu phải biết rõ tôi đã cho cậu bao nhiêu thời gian chứ?”
Tư Hoán nhướng mày. “Thế nên, cậu đã phải nhịn đến đỉnh điểm, vì A Hoành mà không muốn nhịn nữa ư?”
Ngôn Hi liền cười, đút tay vào túi quần, nói: “Câu này sai rồi, chỉ cần cậu không nói ra thì tôi có thể nhịn cậu suốt đời. Cậu là cậu, tôi là tôi, chẳng liên quan gì đến A Hoành cả.”
Tư Hoán cười buồn, nét mặt bình thản, ánh mắt có chút vô hồn, nói: “Ngôn Hi, sớm muộn gì cậu cũng dồn tôi đến mức phát điên thôi!”
Ngôn Hi lại cười tươi như hoa, nói: “Tư Hoán, ông nội cậu bắt tôi mang tội danh nhưng tôi không chịu. Nếu cậu mà điên thì đó sẽ là tội lớn của tôi. Huống chi một vương quốc tuyệt vời như nhà họ Ôn, quyền thế danh lợi đang nằm trong lòng bàn tay cậu, làm sao cậu chịu cảnh điên được? Cậu tưởng tôi ngờ nghệch như A Hoành hả?
Ngón tay Tư Hoán lướt nhẹ trên khóe môi Ngôn Hi, anh nói với giọng mỉa mai: “Ngôn HI, cho dù thế nào thì chỉ cần nhắc đến A Hoành, cậu cũng cười trông rất chán đời.”
Ngôn Hi gườm gườm, để lộ hàm răng trắng muốt. “Bản thiếu gia là thế đấy. Trước có Lâm Loan Loan, Lục Lưu, thêm A Hoành nữa lại càng có nhiều điểm yếu để túm hơn. Bản thiếu gia chịu được hết, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật như hôm nay cho A Hoành chưa là gì, kể cả bảo bản thiếu gia huy động tài sản nhà họ Ngôn, tâng A Hoành lên tận trời thì cũng là việc mà tôi thích được làm!”
Tư Hoán nghiến răng ken két. “Cậu...!”
Đúng lúc này, Tôn Bằng, Tân Đạt Di liền đi tới, cả hai đều mặc com lê, một người điềm đạm, một người thì “gấu biển” hơn.
Tân Đạt Di ào tới với vẻ sốt sắng. “Hai cậu trốn trong xó thì thầm gì vậy, tìm mãi không thấy đâu!”
Tôn Bằng liền cười khoái chí. “Mạnh lão gia truyền thánh chỉ, ra lệnh cho hai vị vào hội kiến ngay!”
Ngôn Hi và Tư Hoán vốn đang tỏ rõ thái độ đối địch và đề phòng lẫn nhau, ngh thấy thế liền mặt mày méo xệch, đồng thanh hỏi: “Hả?”
Nhà họ Mạnh là thông gia với nhà họ Lục, cụ Mạnh làm việc rất hợp tâm ý cấp trên nên được coi là đối tượng để các nhà lấy lòng thăng quan tiến chức. Năm xưa, cô của Lục Lưu đã lấy cậu con trai độc nhất của cụ Mạnh.
Việc này không có gì rắc rối, rắc rối là ở cô cháu gái độc nhất của cụ Mạnh- Mạnh Lê Mội.
Cô gái này có cái tên đậm chất thơ, nhưng người thì chẳng có tí chất thơ nào, là một cô gái được nuông chiều quá mức nên sinh hư, nhìn ai cũng cảm thấy khó chịu. Lúc thì chê quần áo con gái nhà A ăn mặc không có thẩm mĩ, lúc lại chê con gái nhà B trang điểm quá cầu kì. Vân vân và vân vân, đại loại là như thế.
Cụ Mạnh cũng phát rầu, cháu gái ruột của mình khó chịu như thế, gặp ai cũng chê, sau này làm sao lấy được chồng?
Sau đó, ngày nọ tháng nọ năm nọ, tại bữa tiệc nọ,mắt cô gái liền sáng lên. “Ông ơi, anh này được đấy!”
Mắt ông cụ sáng như đèn pha ô tô, nhìn sang thì hóa ra là cháu trai độc nhất nhà họ Ôn, được đấy, con trai duy nhất trong nhà, sau này không phải chia tài sản cho ai cả.
Ông cụ càng nhìn càng ưng ý, cảm thấy cậu này mà làm cháu rể thì thật ổn, đang định khen cháu gái có mắt tinh tường thì con bé lại gào lên: “Ông ơi, anh kia tuyệt hơn kìa!”
Ông cụ giật bắn mình, suýt thì nhồi máu cơ tim, quay sang thì đúng là một thanh niên đẹp trai ngời ngời, ờ, gia cảnh khá ổn, cháu trai nhà họ Ngôn. Haizz, không được, không được, nhà nó còn một đứa nhỏ, sau này vẫn phải chia tài sản. Và thế là, ông cụ liền chỉ ra những cái lợi cái hại cho cô cháu gái. Cô cháu gái liền ngượng ngùng nói: “Ông ơi, liệu cháu có thể ăn ở nhà họ Ôn, ngủ ở nhà họ Ngôn, lấy hai chồng được không ạ?
Ông cụ suýt nữa thì ngất xỉu.
Từ đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy Tư Hoán, Ngôn Hi, hai ông cháu nhà họ Mạnh đều túm lấy mọi người xung quanh hỏi về gia cảnh của hai cậu, có dấu hiệu phá sản hay không, cô em gái ghê gớm không, cậu em trai Ngôn Hi có phải là người hiểu biết không.
Tư Hoán thắc mắc, ai là em gái nhà cô? Ngôn Hi thì nhướng mày, em trai tôi có hiểu biết hay không thì liên quan gì đến cô?
Tuy nhiên, những câu này không làm cho ngọn lửa tình yêu mãnh liệt của Mạnh Lê Mội tắt ngấm. Thêm việc có mặt cụ Mạnh quyền cao chức trọng ở đó, Tư Hoán, Ngôn Hi dù bực bội nhưng cũng không dám làm mất mặt ông cụ nên đành cố chịu, cảm giác như bị nội thương đến nơi. Thế nên vừa nghe thấy cụ Mạnh có lệnh gặp, mặt mày hai anh chàng đều biến sắc.
Ngôn Hi run run hỏi Tôn Bằng: “Hồ ly đến chưa?”
Tôn Bằng ngoác miệng, Tân Đạt Di gật đầu.
Ngôn Hi ôm đầu đau khổ. “Ờ, tôi vừa uống hai li rượu nên hơi tây tây, phải ra ngoài một lát cho thoáng đã Tôn Điều. Hơ hơ.”
Tôn Điểu là biệt hiệu của Tôn Bằng, hồi ấy Ngôn Hi còn chưa đi học, phải mất ba ngày anh mới nghĩ ra được biệt hiệu này.
Tôn Bằng liền cười khẩy. “Cậu cứ đi đi. Đằng nào thì Ôn Hoành cũng đang bị nàng tiểu thư kia chê bai đủ điều.”
Ngôn Hi đang ngà ngà say lập tức tỉnh như sáo, xắn tay áo lên, hùng hổ nói: “Đồ hồ ly chết tiệt, lão từ quyết một phen sống mái với ngươi!”
Tân Đạt Di liền nói kháy: “Đúng là kẻ thù không đội trời chung! Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng!”
Tư Hoán thở dài bất lực theo sau.
Lúc này, Lê Mội đang nhìn A Hoành với ánh mắt chê bai. “Ôn Hoành, nể cậu là em gái cùa anh Tư Hoán, sau này có thể bọn mình là người một nhà, tớ cũng không muốn nói với cậu đâu, nhưng cậu coi cậu mà xem, chẳng trang điểm tí nào, nhan sắc không ra gì mà không biết che khuyết điểm của mình, bộ váy này đắp lên người chẳng hợp với cậu gì cả, phí cả tiền. Người ngoài nhìn không biết lại tưởng nhà họ Ôn nuôi dạy con chẳng ra gì!” Vừa nãy, cô nàng đã nhìn thấy vẻ thân mật của Ngôn Hi dành cho A Hoành, trong lòng bực bội nên cố tình gây sự.
A Hoành mỉm cười không nói gì, bà Uẩn thấy Lê Mội liên tục mỉa mai con gái thì tức tái mặt, không biết con gái nhà ai mà vô duyên như thế!
Mặc dù bực bội trước việc Ngôn Hi tự chủ trương tổ chức vụ này, nhưng dù gì A Hoành cũng là con gái ruột, nghĩ mình cũng có lỗi nên không nỡ trách móc, bà Uẩn bèn bàn với bố chồng, phía bên Tư Nhĩ để ông quán xuyến, còn bên này bà và Tư Hoán lo liệu, để Ngôn Hi và A Hoành không phải chạnh lòng.
Bà đang nắm tay con gái nói chuyện với bạn bè thân hữu, không ngờ ở đâu lại mọc ra một con bé vô duyên. Mặc dù rất lạ nhưng thấy con bé đó nói năng linh tinh, bà cũng không chịu được nữa.
Từ đầu đến cuối, A Hoành không nói nửa lời mà chỉ mỉm cười, chậm rãi đáp lễ, lấy lùi làm tiến, đợi mẹ nổi trận lôi đình.
Cô nàng kia cũng không đơn giản, một người tính tình nhẹ nhàng như bà Uẩn mà cũng bị cô nàng chọc giận.
Chỉ tiếc là bà Uẩn chưa kịp nổi trận lôi đình thì Ngôn Hi và Tư Hoán đã đi tới. Mặt Ngôn Hi đỏ gay, chắc là đi khá vội, anh chàng liếc con gái nhà họ Mạnh một cái rồi bình thản ngắt lời cô nàng: “Mạnh Lê Mội.”
Mạnh Lê Mội đang thao thao bất tuyệt vội quay lại, ngượng ngùng e ấp, giọng cũng nhẹ nhàng đi hẳn: “Anh Ngôn Hi, anh Tư Hoán, ông nội em bảo các anh ra nói chuyện và uống với ông li rượu.”
Tư Hoán thấy mẹ sầm mặt xuống, bèn cười thầm. Mấy hôm trước, ông Mạnh còn đến gặp ông nội anh, nói khéo về tâm ý của Mạnh Lê Mội, ông nội không đống ý nhưng mẹ thì rất hào hứng, nói muốn xem cháu gái nhà họ Mạnh trông thế nào.
Tư Hoán liền cười, giới thiệu: “Mẹ ơi, đây chính là em Mạnh Lê Mội mà trước đó con có kể với mẹ, cháu gái của ông Mạnh đấy mẹ.”
Sắc mặt bà Uẩn lập tức tái nhợt, đành miễn cưỡng nói: “Cụ Mạnh bảo mấy đứa ra uống rượu với cụ mà, ở dãy A, ra xem thế nào. Tiểu Hi tửu lượng kém thì đừng uống nhiều nhé.”
Ngôn Hi cười cười gật đầu bảo vâng rồi cùng Tư Hoán, Mạnh Lê Mội đi sang phía bên đó, từ đầu đến cuối không nhìn A Hoành giây nào.
Nét mặt A Hoành không biểu lộ thái độ gì, cô chỉ mỉm cười nhìn theo bóng họ.
Sắc mặt của bà Uẩn cũng dịu hơn, bà dẫn A Hoành đi mời rượu mọi người. A Hoành uống được vài chén, mặc dù khách khứa cũng không quen nhau nhiều nhưng nói chuyện rất phải đạo nên bầu không khí trong bữa tiệc này vui vẻ.”
Bà Uẩn có vẻ không tán đồng việc này nên nói nhỏ với con gái: “Con ra gọi anh Tư Hoán uống hộ con một ít, con còn phải ôn thi, uống nhiểu không tốt đâu.”
A Hoành nhìn sang dãy A thì thấy Tư Hoán đang mời rượu một cụ già, Ngôn Hi thì gục xuống bàn, dáng vẻ như đã ngà ngà say.
A Hoành định bảo vâng thì một li rượu với lời chúc mừng sinh nhật khác lại xuất hiện.
Đầu khi cô uống xong, nói mấy câu khách sáo đáp lễ, quay sang thì đã không thấy bóng dáng Tư Hoán, Ngôn Hi đâu, A Hoành sợ bọn họ uống nhiều, chạy lung tung liền đi ra ngoài tìm, nhưng ra cầu thang, hành lang đều không thấy đâu. nhân viên nhà hàng bận phục vụ trong sảnh, hỏi thỉ đều bảo không nhìn thấy hai người. A Hoành nhìn ra cửa sổ, nền trời khá tối, dự báo thời tiết nói chiều sẽ có tuyết.
Hay hai người họ ra nhà vệ sinh nôn chăng? A Hoành nghĩ vậy rồi đi vào trong. Càng đi càng xa, càng đi càng thấy yên tĩnh. Ngoài cửa sồ, nền trời tối dần, trận tuyết lớn sắp xuất hiện, tất cả như bị bao phủ bởi một màn đêm dày đặc, khác hẳn với cảnh tượng ồn ào, náo nhiệt ở đằng xa. Bước chân A Hoành ngập ngừng. Cô đứng trước nhà vệ sinh mà không nghe thấy tiếng động nào.
Hình như bên trong không có người.
A Hoành đang lưỡng lự không biết có nên vào trong ngó hay không, rồi cô cũng tiến thêm một bước, đèn đang sáng bỗng vụt tắt.
Có người bấm công tắc.
“Ngôn Hi, Tư Hoán hả?” A Hoành hỏi nhỏ, nghĩ chắc là hai người đang trêu cô.
Vừa quay lại thì cô bi ai đó ôm chặt vào lòng. Trong bóng tối có một người đang đứng, cô nhìn không rõ, chỉ thấy đôi mắt lờ đờ say.
Anh ta quờ tay lên mặt cô, từng chút, từng chút, lông mày, mắt, mũi, mà, ngón tay mềm mại thoáng mùi rượu và lạnh đến thấu xương.
A Hoành rùng mình định giãy ra nhưng anh ta ôm chặt hơn. Cô gần như nghẹt thở , chỉ nghe được nhịp đậm của trái tim anh ta, từng nhịp từng nhịp.
Anh ta bình thản hỏi: “Ai đó?”
A Hoành không đáp, biết người này đã say nên không thể kiểm soát hành vi của bản thân.
Anh ta quờ lên tóc cô rồi lẩm bẩm: “Con gái à?”
A Hoành khóc dở mếu dở.
Sau đó, anh ta gục đầu vào tóc cô, hít một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm: “Sao giống hệt mùi của A Hoành nhỉ?”
A Hoành định nói: “Ngôn Hi, anh đừng đùa nữa, say rượu thì nằm ngoan một chỗ, đừng đùa giỡn linh tinh, anh hiểu chưa?” Chưa kịp nói thì anh chàng đã đưa tay ra sau gáy cô, bắt cô ngẩng đầu rồi cúi xuống, hôn tới tấp.
Cô chưa kịp phản ứng gì thì anh chàng đã liếm láp môi cô, hơi thở phả ra toàn mùi rượu.
A Hoành ngược ngùng, không dám la lớn, sợ làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của Ngôn Hi nên đành ra sức đẩy anh.
Anh chàng cười, nheo mắt lại, sau đó lại cúi đầu hôn tiếp.
A Hoành toát hết mồ hôi. Tay Ngôn Hi đặt trên eo cô, mỗi lúc một siết chặt gan lì không chịu buông ra. Trong lòng anh như đang có một quả cầu lửa, có ham muốn nóng bỏng mà không cách nào xả ra. Tay phải của anh đặt trên đầu cô, mái tóc mềm mại như lụa và có một chú bướm đang dang cánh.
Lành lạnh, pha lê.
Đó là búi tóc mà tự tay anh búi cho A Hoành.
Anh liền buông tay ra, sắc mặt tái nhợt.