“Người đẹp, đừng buồn nữa! Tôi đã cho thằng Trần Quyện ái nam ái nữ kia một trận rồi!” Nét mặt anh chàng điển trai mặt áo phông đen kia tỏ ra rất nghiêm túc, nói với kẻ đang ngồi lặng lẽ trên sô pha.
Ngôn Hi ngẩng lên phì cười: “Cậu đánh người hay người đánh cậu?”
Mặt Tân Đạt Di bầm dậm từng mảng, mép cũng sưng một cục tướng, cổ còn rõ vết máu, trông như một cái đĩa pha màu.
Cậu ta vừa gãi đầu vừa cười như ngố. “Hê hê, cậu không phải quan tâm đến vụ này, chỉ cần biết tôi đã trả thù cho cậu là đủ rồi!”.
Ngôn Hi suy nghĩ một lát, sau đó liền cười. “Tân Đạt Di, cậu bảo trên thế gian này, số người giống cậu nhiều hay số người giống tôi nhiều?”
Tân Đạt Di sững lại một lát, cau mày suy nghĩ rồi thật thà đáp: “Nếu nói về tướng mạo thì đúng là rất khó tìm được người như cậu. Nói về cá tính thì những kẻ biến thái thích bắt nạt người khác như cậu lại càng hiếm hơn.”
“Mẹ kiếp!” Ngôn Hi cười rồi ném cái gối ôm về phía Tân Đạt Di.
Trước cổng nhà họ Ngôn có một cây đa, khi Ngôn Hi tròn một tuổi, cụ Ngôn đã đích thân trồng cho cháu nội, mười mấy năm qua vẫn luôn xanh tốt, um tùm.
Mấy năm gần đây, ông cụ đã dần dần buông bỏ công việc trong quân đội, ở nhà không có việc gì nên nhờ người làm một bàn cờ bằng đá dưới gốc cây. Xế chiều hằng ngày, thường có các cụ già, các chiến hữu cũ say sưa ngồi chơi cờ với nhau.
A Hoành rất thích nhìn ánh mắt của các cụ lúc chơi cờ, vô cùng sửng sốt, quyết đoán và rộng mở, vẻ cao quý, sáng ngời như được các tấm huân chương thấm nhuần. Đối với cô, chỉ có thể dùng bốn từ “vô cùng ngưỡng mộ” để miêu tả cảm xúc của mình. Thế nên mỗi lần bắt gặp, cô đều dừng chân xem các cụ đánh cờ hồi lâu.
Cụ Ngôn liền trêu cô: “Cháu có vẻ thích bàn cờ đá này nhỉ, thôi làm vợ thằng Hi đi, về nhà ông, tha hồ ngắm nó hằng ngày!”
A Hoành liền đỏ bừng mặt, ấp úng không biết nói gì, ngó nhìn xung quanh, chỉ sợ chẳng may Ngôn Hi xuất hiện nghe thấy thì đúng là không biết phải chống chế thế nào.
Cụ Tân liền trêu cụ Ngôn: “Thằng Hi ế hay sao mà ông phải hao công tốn trí như thế? Không sợ ông Ôn rủa ông là hạ bệ cháu gái ông ấy ư?”
Cụ Ngôn trợn mắt, quát: “Ông thì biết cái gì? Con bé này thật thà, hiền thục, có tìm mỏi mắt khắp nơi cũng không được cô nào như thế đâu.”
Cụ Tân liền cười. “Hê hê! Cũng phải cẩn thận với ông già này, chắc chỉ bênh thằng cháu ngang ngược của ông rồi bắt nạt cháu gái nhà người ta.”
Cảnh tượng đó vẫn hiện như in trong đầu cô, nhưng kể từ khi cụ Ngôn sang nước ngoài, bàn cờ này để không lâu lắm rồi.
“A Hoành, sao tự nhiên lại ngẩn tò te ra vậy?” Anh chàng ngồi trên ghế đá ngoẹo cổ hỏi cô.
A Hoành khẽ chống tay lên đầu anh, nói: “Đừng động đậy.” Vẫn giọng nói nhẹ nhàng đó nhưng có phần lạnh lùng hơn.
A Hoành quấn chiếc khăn lên cổ anh rồi thắt một nút lỏng, mắt nhìn chằm chằm lên mái tóc đen của anh với vẻ khó hiểu.
Mấy hôm nay, da đầu Ngôn Hi bị viêm đỏ, bác sĩ phỏng đoán đây là hiện tượng viêm lỗ chân lông do các chất hóa học trong gôm xịt tóc gây ra, sợ làm tổn thương chân tóc, dặn anh phải cạo trọc đầu, hằng ngày bôi thuốc, đợi đến khi khỏi hẳn mới được nuôi tóc.
Ngôn Hi đấu tranh tư tưởng mấy ngày, không chịu ra tiệm cắt tóc nên để A Hoành cắt giúp ở nhà.
A Hoành cảm thấy mình giống như hòm dụng cụ di động vạn năng, việc gì cũng làm được mặc dù không giỏi, chẳng hạn như sửa xe, cắt tóc.. Đầu cô nghiêng sang phía nắng chiếu, khẽ đặt tay lên đầu Ngôn Hi, ánh nắng ấm áp, dịu dàng phủ xuống lòng bàn tay, tựa như đang lấp đầy thứ gì đó.
A Hoành nheo mắt, chậm rãi tìm đường chân tóc trước trán Ngôn Hi rồi nhìn thấy chiếc xoáy nhỏ trên đỉnh đầu anh. Hồi nhỏ, cô vẫn thường nghe các cụ nói, đây là nơi giúp trí thông minh phát triển. Chắc hẳn những suy nghĩ quỷ quái trong đầu Ngôn Hi cũng từ chỗ này mà ra.
Ngôn Hi bật cười. “A Hoành, có phải em bị tóc anh hút hồn nên không nỡ hạ thủ không?”
Đó, chắc chắn cái tính tưởng bở này cũng từ xoáy nhỏ đó mà ra. Cô thực sự bất lực, ngó ngiêng tìm kéo, bỗng một bàn tay ngọc ngà vươn ra sau đưa cho cô. “Này.”
Không hiểu anh chàng cầm từ lúc nào.
A Hoành đón lấy chiếc kéo, chiếc kéo màu bạc được chuyển từ tay Ngôn Hi sang tay cô mang theo hơi ấm của bàn tay anh, cảm giác lạnh giá cũng tiêu tan nhờ hơi ấm đó.
Ngôn Hi quàng chiếc khăn lớn, ngồi yên nhìn cây đa với dáng vẻ ngoan hiền.
Cô đứng sau lưng anh, người hơi nghiêng về phía trước chăm chú nhìn từng mảng tóc rơi xuống đất.
“A Hoành, tóc anh mọc chậm lắm.” Giọng Ngôn Hi không giấu nỗi vẻ buồn buồn.
“Dài như thế này..” A Hoành lấy tay đo.
“Chắc phải mấy vạn năm nhỉ?” Ngôn Hi nghiêm giọng nói.
“Vớ vẩn” A Hoành cau mày.
“A Hoành nhiều lúc anh cảm thấy em chẳng giống con gái chút nào.” Ngôn Hi nheo mắt rồi nói tiếp : “Sao khi nhìn thấy em, anh lại không sợ gì nhỉ!”
Con gái thì có gì là đáng sợ? Nói năng, nghe lạ thật. Cô chẳng buồn đếm xỉa mà chỉ coi đó là câu nói ngẫu hứng nhất thời của người ngoài hành tinh. Nhưng sau đó cô lại cảm thấy buồn, tại sao không hỏi anh nguyên nhân nhỉ?
Thế gian này có bao nhiêu lời tâm sự không có căn nguyên. Lúc này rõ ràng là anh muốn thổ lộ lòng mình, muốn tin tưởng vào cô, muốn có một lí do bước ra đêm tối, nhưng cô lại bỏ qua cơ hội này.
Lúc ấy cô đang làm gì? Chỉ ngờ nghệch tập trung đấu tranh với mái tóc của Ngôn Hi, thậm chí còn buồn vì sự nghi kị của anh trước đó và không thèm đếm xỉa tới anh.
Một lúc sau, tóc của Ngôn Hi đã bị cắt đi quá nhiều.
“A Hoành, nếu anh và Tư Hoán rơi xuống sông thì em cứu ai trước?” Ngôn Hi uể oải hỏi.
Một câu hỏi lảng nhách.
“Tư Hoán.”
“Thế anh và Tân Đạt Di thì sao? Anh chàng bắt đầu dỏng tai lên.
“Đạt Di.”
“Thế còn anh và con Kho Tộ thì sao?!” Giong anh chàng bắt đầu sốt ruột.
“Anh.”
Ngôn Hi quay phắt đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn A Hoành trừng trừng vẻ ai oán, khiến cô giật bắn mình, vội đưa kéo ra ngoài kẻo đâm vào anh.
“A Hoành, mặc dù anh biết Tư Hoán là anh ruột em, Đạt Di là bạn thân của em nhưng em cũng không cần phải thẳng thắn như thế chứ?”
A Hoành cúi đầu nhìn Ngôn Hi, cảm thấy mình đang ở trên cao vời vợi. Nhìn một lúc chỉ thấy khuôn mặt đó quá điển trai, ánh mắt qua trong sáng, môi trễ quá sâu, bèn phì cười. Cô không quen nhìn vẻ ấm ức của Ngôn Hi bởi từ trước tới giờ, cô luôn tỏ ra cao ngạo, coi thường tất cả mọi thứ.
Cô đành phì cười thỏa hiệp, luôn có cảm giác rằng chiến tranh lạnh giống như việc phải đánh trận giành co với anh chàng. Mở đầu là nước mắt, và đương nhiên kết thúc phải là mỉm cười.
“Anh, đã biết rồi, thì sao lại nói ra?” A Hoành nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt bất lực. “Như thế, còn thẳng thắn hơn cả em.”
Ngôn Hi trễ môi, cúi đầu xuống thấp hơn theo động tác của bàn tay A Hoành, nói nhỏ: “Em là người bắt anh phải thẳng thắn đó chứ…”
Và anh cũng không nhận ra mình đã thỏa hiệp bằng cách buông tay để mặc cho cô tùy ý cắt tóc.
“Để bao nhiêu lâu mới được như thế!” Ngôn Hi lẩm bẩm.
A Hoành sững lại một lát, rồi cô ý thức được điều gì đó, mặt đỏ rần, trong lòng cũng thấy buồn phiền. Mấy ngày nay, cô đã thể hiện tính ngang ngạnh của mình một cách vô lối, tùy tiện trút bực lên đầu người khác, hoàn toàn mất kiểm soát về hành vi của mình.
“Ngôn Hi, em rất xin lỗi. Mấy ngày nay em bướng bỉnh quá.” Cô nói lí nhí thấy mình thực sự đuối lí.
Ngôn Hi gật đầu liên hồi. “Đúng vậy, bướng bỉnh thật đấy, anh nhờ em đi hâm nóng sữa mà em cũng xị mặt, xấu tính chết đi được!”
“Xấu chết đi được!” là bắt chước giọng điệu của A Hoành ngày hôm đó.
A Hoành ngượng ngùng hằng giọng rồi đưa mắt nhìn ra nơi khác. Nhưng bất ngờ ai đó cười lén ranh mãnh rồi nhẹ nhàng quay lại, ôm chặt người đang ngẩn tò te kia.
“A Hoành, anh thực sự không thích con gái, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời anh cam tâm tình nguyện ôm một cô gái, thế nên, em xem, em có diễm phúc lớn thế nào.”
A Hoành luống cuống, người cứng đờ. Hồi lâu cô mới thả lỏng, vỗ nhẹ vai Ngôn Hi, nở nụ cười dịu dàng.
“Thực ra, anh có coi em, là con gái đâu, đúng không?”