Lúc ăn tối, A Hoành nghe thấy ông nội có nhắc đến chuyện này. Trước tết, ông nội Ngôn Hi đã lo chuyện xin visa. Cấp trên cảm thấy một đời ông cụ gắn bó với quân đội, có nhiểu đóng góp cho đất nước nên Bộ quốc phòng đương nhiên phải tạo điều kiện cho ông cụ đoàn tụ với gia đình con trai.
“Thế Ngôn Hi thì sao ạ?” A Hoành hỏi, nói xong mới cảm thấy mình đang rất sốt sắng.
Ông nội liếc cô một cái rồi cau mày, nói: “Thằng nhỏ đó sống chết không chịu đi. Từ đầu năm đến giờ, lão Ngôn cố gắng dỗ dành nó thế nào nó cũng không chịu. Mấy ngày nay, hai ông cháu đang chiến tranh lạnh với nhau kia kìa.”
Lúc này, Tư Hoán đã buông bát đũa xuống, không màng đến phép lịch sự trong bữa ăn, rời khỏi bàn ngay.
Tư Nhĩ nghĩ đến điều gì đó, lặng lẽ cúi đầu, cắn môi ngồi yên một chỗ.
Cụ Ôn “hừ” một tiếng rồi quát: “Lớn bằng ngần này rồi, không biết đầu óc để đi đâu nữa!”
A Hoành cảm thấy nagị ngùng, không biết câu này là ông nói cho ai nghe?
Cô ăn qua quýt xong bữa rồi quay về phòng, gọi điện thoại cho Tân Đạt Di.
“Đạt Di!” A Hoành mím môi.
“A Hoành hả, có chuyện gì vậy?” Đầu dây bên phía Đạt Di khá ồn ào.
“Tư Hoán, Ngôn Hi, đang ở đó hả?” Cô nghĩ một lát rồi hỏi anh chàng.
“Ừ, hai thằng đang cãi nhau... Oái oái, Ngôn Hi, mĩ nhân à, đừng giận, đừng đập máy chơi game của tôi, vừa mới mua đấy. Tư Hoán nói câu đó không có ý gì đâu!” Tân Đạt Di bỏ điện thoại xuống, can ngăn hai anh chàng. A Hoành ở đầu dây bên kia nghe được hết tình hình.
Quả không sai... Cô khẽ thở dài.
“Thôi, tớ cúp máy trước nhé, A Hoành, lát nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu... Mẹ kiếp, Ôn Tư Hoán, cậu điên rồi đúng không...”
Đầu bên kia chỉ vọng lại tiếng “tút tút” của điện thoại.
A Hoành cúp máy rồi ngồi thừ trước bàn học, cô nhìn chồng sách vở xếp gọn gàng trên bàn, cầm cuốn nào lên cũng thấy các bảng biểu rõ ràng, sắc nét, nhưng lại khô như ngói khiến người ta không tài nào nuốt nổi.
Cô vừa đọc sách vừa cố gắng thở đều, nhưng chợt phát hiện ra, nhịp thở của cô có thể rối loạn bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, cô vẫn từ từ gục xuống bàn.
Cô không đủ thông minh, làm sao dám mơ tưởng hão huyền rằng có thể can thiệp vào cuộc sống của người khác?
Ai có thể không lưu luyến và không muốn giữ người đó ở lại?
Chỉ cần chịu được thì sẽ dứt ra được.
A Hoành thở dài rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy, mở vở ngữ văn ra, bắt đầu đọc bài. Vẫn là chất giọng vùng sông nước Giang Nam dịu dàng như gió thoảng.
Không một ai nghe hiểu, như thế mới có thể yên tâm.
“Bài Hạng Tích huyên chí của Quy Hữu Quang, Hạng Tích Huyên, hay còn gọi là Nam Các Tử...” Cô cười, tay mân mê dòng chữ trên cuốn sách, đã đọc rất nhiều bài cổ văn, nhưng cô vẫn thích bài này nhất.
“Trong sân có cây tì bà, phu nhân ta trồng trước khi qua đời, nay đã tươi tốt um tùm.” A Hoành vừa đọc vừa nhắm nghiền mắt, từng câu từng chữ trong cuốn sách như đang uốn lượn, để lại dấu ấn trong lòng cô.
Đến khi mở mắt ra, cô thấy Tư Nhĩ đang đứng bên cạnh, chỉ cách vài bước chân. “A Hoành, cậu đang mơ mộng hão huyền gì vậy?” Tư Nhĩ mỉm cười hỏi, nhưng giọng điệu lại tỏ rõ vẻ lạnh lùng và mỉa mai.
A Hoành ngẩn đầu, đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Nhĩ Nhĩ, gió đêm lạnh lắm, người cậu không được khỏe, đừng ra gió chứ.”Nói rồi, cô bước đến đóng cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng lơ lửng trên ngọn cây, bóng cây đổ dài trên bậu cửa. Tư Nhĩ thản nhiên cất giọng mỉa mai: “Cậu biết tớ như thế nào, không phải giả vờ khách sáo thế đâu, vì nể cậu họ Ôn nên tớ mới khuyên một câu là đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.”
Tư Nhĩ cười gằn rồi nói tiếp: “Có lẽ chỉ một thời gian nữa thôi tớ cũng đi rồi, đây là lời khuyên cuối cùng của tớ dành cho cậu.”
A Hoành sửng sốt nhìn Tư Nhĩ. “Cảm ơn cậu.”
Bình thản như nước, dịu dàng, lịch sự.
Tư Nhĩ đóng cửa rồi cười khẩy. “Không biết cậu và Tư Hoán đang giở trò gì, hai người đúng là từ một khuôn đúc mà ra.”
Đúng vậy, không biết là vì ai. Và người này không biết là vì cái gì, trước mặt và sau lưng người ta lại có hai thái độ hoàn toàn khác nhau.
A Hoành chỉ biết đứng nhìn Tư Nhĩ bỏ đi.
Nửa đêm, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Ai đó?” Cô nửa tỉnh nửa mơ nhấc máy.
“Tư Hoán à? Cậu chuyển điện thoại sang phòng A Hoành đi!” Đầu bên kia vang lên giọng nói gắt gỏng, trịnh thượng.
A Hoành nhìn điện thoại hồi lâu rồi ngần ngừ đáp: “Ngôn Hi, em, Ôn Hoành đây.”
“Ớ, anh nghe nhầm à? Là em thì đỡ phải chuyển!” Ngôn Hi nói khá nhanh.
A Hoành chưa hết vẻ ngơ ngác. “Hả?”
“Ê, A Hoành, anh hỏi em một chuyện, em trả lời thật nhé, không được nói dối đâu đấy, biết chưa?”
“Vâng.” A Hoành gật đầu.
“Ông nội anh với mẹ Lý sang Mỹ, em có chịu sang nhà anh ở không?” Giọng Ngôn Hi có vẻ ngượng ngùng.
Người đi rồi, định tìm cô coi nhà ư? Ở đâu chẳng như nhau.
“Ok.” Cô dụi mắt, vừa ngáp vừa đáp, nhưng cô đã hiểu nhầm ý của Ngôn Hi.
“Ông ơi, ông nghe rõ chưa, ông không phải lo lắng gì hết, ông với mẹ Lý đi rồi, cháu vẫn có cơm ăn như thường, trình độ nấu ăn của A Hoành khỏi phải bàn...” Giọng đối phương vô cùng phấn chấn.
“Rụp!” Ai đó đã cúp máy.
A Hoành cảm thấy mình như đang bị mộng du, vừa nhắm mắt vừa mò mẫm trong bóng đêm trở lại giường.
Sáng ra tỉnh dậy, A Hoành thầm nghĩ, đêm qua cô đã có giấc mơ lạ, Ngôn HI nhờ cô sang trông nhà hộ, và cô đã đồng ý. A Hoành bỗng nhiên đỏ bừng mặt, hắng giọng hai tiếng rồi cúi đầu ăn cháo.
Khi ngước mắt lên, cô thấy sắc mặt Tư Hoán khá hồng hào, từ lúc tỉnh dậy, lúm đồng tiên vẫn luôn ngự trên má anh. Tư Hoán không né tránh ánh mắt của cô như mọi lần mà nhìn cô, cười tủm tỉm vẻ đầy thiện chí.
A Hoành thấy hơi rùng mình, cô cúi xuống tiếp tục ăn cháo.
“A Hoành, bao giờ thì em thu dọn đồ đạc, anh sẽ giúp em.” Giọng Tư Hoán rất nhẹ nhàng, thân thiện.
Tay cô run lên, cháo nghẹn trong cổ họng.
Chẳng lẽ, cô lại bị trả về, sắp bị đuổi ra khỏi nhà ư?
“Tại sao?” A Hoành lí nhí hỏi.
“Tai sao là thế nào? Hôm qua, chẳng phải em đã hứa với Ngôn HI là sẽ chuyển nhà còn gì? Ông Ngôn cũng đành phải đồng ý rồi.” Tư Hoán cười vui vẻ, nói với cô.
Cụ Ôn trầm ngâm lên tiếng: “A Hoành, ông Ngôn cũng có nói với ông chuyện này. Đúng là Ngôn Hi không muốn sang bên kia, nhưng nhà lại không có ai nấu nướng, tìm giúp việc thì nó kén chọn, đúng lúc nó đã quen ăn cơm cháu nấu, cháu sang đó, ông Ngôn Soái cũng yên tâm. Ông thấy bình thường hai đứa chơi với nhau cũng thân, tình cảm hai nhà chúng ta xưa nay như ruột thịt. Thôi, chuyện này cứ quyết định như thế đi, ở bên đó không quen thì quay về cũng được.”
A Hoành chết đứng như trời trồng. Hôm qua không phải nằm mơ ư?
Nhưng tại sao thái độ của ông nội lại thay đổi nhanh như vậy? Hôm qua nghe giọng ông cứ như muốn Ngôn Hi đi ngay lập tức, hôm nay sao lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ thế nhỉ?
Thế nhưng bà Uẩn Nghi lại không chịu, bà cau mày, nói: “Không được cha ạ, A Hoành là con gái, ở cùng nhà với Ngôn Hi không tiện lắm!”
Cụ Ôn chăm chú nhìn A Hoành một lát rồi nói: “Chuyện này bác Ngôn đã đích thân nói với cha.”
“Cha, con biết, nhưng trước lúc xa nhà, anh An Quốc đã nói với con rằng anh ấy không đồng ý...” Bà Uẩn Nghi bắt đầu sốt sắng.
Cụ Ôn liền nghiêm mặt cắt lời con dâu: “Bao năm về trước, nếu không có ông Ngôn Soái thì trong đợt sóng gió đó, cả nhà mình đã lao đao hết rồi! Không có ông Ngôn, nhà họ Ôn đâu có ngày hôm nay!”
“Nhưng mà...” Bà Uẩn Nghi đưa mắt nhìn Tư Nhĩ. Tư Nhĩ lại nhìn sang Tư Hoán.
Tư Hoán chớp mắt với cô, cô hiểu ý, vẻ u ám trên khuôn mặt biến mất, miệng nở nụ cười khá thoải mái.
Cô... sẽ không phải xa nhà nữa...
“Huống chi năm xưa, cha bị bao vây, chính ông Ngôn Soái đã dẫn đầu đoàn người ra cứu cha! Hai vụ này thôi đã đủ khiến nhà họ Ôn chúng ta mắc nợ họ cả đời rồi.” Giọng ông cụ rất bình tĩnh, quyết đoán khiến bà Uẩn Nghi không thể phản bác điều gì.
“Ông ơi, cháu sẽ sang.” A Hoành nghĩ chuyện nhỏ nhặt như vậy, không cần phải căng thẳng làm gì.
Thế nhưng, sự thật sau này đã chứng minh rằng cô quá ngờ nghệch...
Ngày ông Ngôn Soái và chú Lý ra nước ngoài, cô cũng được hộ tống sang nhà họ Ngôn.
“Ngôn Hi, tôi giao A Hoành cho cậu đấy, nhớ nương tay nhé...” Tư Hoán xách túi đồ, định nói gì nữa nhưng lại thôi.
Ngôn Hi đón lấy túi đồ rồi đá anh chàng một cú. “Người và đồ đạc đều đã sang đủ rồi, cậu phắn đi được rồi đấy!” Rồi anh chàng đóng sầm cửa lại.
“Hừ! Tưởng tôi là kẻ chuyên ngược đãi người khác đấy hả!” Ngôn Hi trợn trừng mắt rồi nghiến răng ken két, sau đó quay lại nhìn A Hoành, cười tươi như hoa.
A Hoành sởn hết gai ốc, lùi ra sau một bước, nói: “Ngôn Hi, cứ để vẻ mặt bình thường, là được rồi.”
Ngôn Hi trề môi, nói: “Bản thiếu gia đáng ghét như thế sao? Hồi nhỏ anh được cả khu công nhận là baby dễ thương đó...”
A Hoành không nói gì, hồi nhỏ em cũng đâu có kém.
“Đi thôi, vào phòng em xem xem.” Ngôn Hi đút tay vào túi quần rồi lại mỉm cười rất hào hứng. “Anh đã sắp xếp khá kì công đấy, cho người mua ít đồ đạc nữa là xong.”
Đó là căn phòng cách lối đi khá xa và cách phòng Ngôn Hi hai phòng ngủ dành cho khách. Tuy nhiên, do vị trí của nhà họ Ôn và nhà họ Ngôn khác nhau nên căn phòng mà Ngôn Hi chọn cho A Hoành quanh năm tràn ngập ánh nắng.
“A Hoành, em thích nắng mà.” Anh đẩy cửa ra, nói bằng giọng khẳng định.
A Hoành sững lại, cô những tưởng, mọi người đều nghĩ cô thích bóng tối, vì ở nhà họ Ôn, cô chọn căn phòng có nhiều bóng cây nhất. Cô tưởng mình đã che được mắt mọi người, thế nhưng dáng vẻ sợ hãi của cô khi bước vào hầm rượu tối tăm hôm đó đã được một người ghi nhớ.
"Em thích gam màu lạnh như màu đen, màu trắng, ghét gam màu nắng như màu đỏ, màu hồng, ngược hẳn với anh." Ngôn Hi nheo mắt cười.
Tủ sách màu đen, tủ quần áo màu trắng, tường màu kem, mùi gỗ mới thoang thoảng, gam màu dịu mắt và không khoa trương.
A Hoành ngẩng đầu chăm chú nhìn các bức vẽ trên tường.
Ngôn Hi nhìn theo, hắng giọng rồi lẩm bẩm: "Sorry, sở thích cá nhân thôi, ngứa tay nên không kìm được. Em xài tạm vậy."
A Hoành vừa cười vừa nhìn Ngôn Hi, mũi hơi nhăn lại. "Đẹp mà."
Ngôn Hi phì cười, vỗ đầu A Hoành, nói: "Ngố quá, cái gì cũng chỉ biết nói là đẹp."
A Hoành ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lại trịnh trọng nói: "Cám ơn anh."
Đôi mắt to tròn của Ngôn Hi chớp chớp, rồi anh chàng cười thầm, nói bằng giọng rất trẻ con: "Anh còn tưởng em se bực vì bị anh kéo từ nhà họ Ôn về đây."
"Anh là Ngôn Hi, ai dám bực?" A Hoành nhẹ giọng đáp.
"Chẳng biết điều gì cả, không dám nói thật à?" Ngôn Hi nhướng mày rồi đưa tay che ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào. Ngẫm nghĩ một lúc, anh lại cười, trêu: "Haizz, em là A Hoành thì làm sao mà nói dối được."