Sang hôm sau Khưu Dĩnh Ninh đã ra ngoài từ sớm để kịp giờ bay. Qua bảy giờ Mộc Tịnh Kỳ bị cơn khó chịu dày vò buộc phải thức giấc.
Không phải Mộc Tịnh Kỳ không nhận ra, ngược lại nhận ra còn rất rõ, gần đây trong cơ thể cô có rất nhiều biến đổi. Nếu nói vì liên quan đến dạ dày đường ruột càng không hợp lý, bởi công việc chính của cô luôn đề cao vấn đề dinh dưỡng của các bữa ăn.
Thứ rõ ràng nhất Mộc Tịnh Kỳ nhận thấy được là tháng trước bị trễ, tháng này không thấy kỳ đến tháng. Đã vậy, cảm giác buồn nôn, nghén mùi đồ ăn cũng dần nhiều hơn.
Nhân tiện thứ bảy không đi làm, Mộc Tịnh Kỳ quyết định đến bệnh viện một chuyến. Cô cần xác định chắc chắn, nếu không cô thật sự sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Trong khoa sản bệnh viện trung tâm, Mộc Tịnh Kỳ ngồi trước phòng khám đợi tới lượt. Cô lặng lẽ nhìn những người không được chồng thì có mẹ đưa đi khám, nhưng cũng có người chẳng ai bên cạnh.
Quả thật, nghĩ đến Mộc Tịnh Kỳ khó tránh tủi thân, nhưng cô hiểu Khưu Dĩnh Ninh còn công việc, cô lại càng sợ cha mẹ Khưu biết mà mong mỏi quá nhiều, đến lúc không có lại khiến ông bà thất vọng.
Đợi tầm nửa tiếng cũng đến số thứ tự của Mộc Tịnh Kỳ. Vào khám, sau khi hỏi qua tình trạng, nam bác sĩ trung niên siêu âm để kiểm tra chính xác.
Bác sĩ cầm đầu dò di trên bụng dưới của Mộc Tịnh Kỳ để xác định vị trí. Sau đó, ông chỉ tay lên chấm đen bé xíu trên màn hình bên cạnh, nói: “Đây là em bé, được khoảng sáu tuần tuổi.”
Bao nhiêu cảm xúc vui buồn vỡ oà trong lòng Mộc Tịnh Kỳ, kéo theo nước mắt ở khoé mi rơi ra.
Cảm giác được làm mẹ vô cùng thiêng liêng nhưng cũng mang theo rất nhiều lo lắng. Đối với Mộc Tịnh Kỳ ngay lúc này, cô cảm tưởng như mình đang chênh vênh khó đứng trụ.
Bỗng nhiên, trong ý thức mơ hồ của Mộc Tịnh Kỳ lại truyền đến bước chân vội vã, song song với đó là tiếng ngăn cản của nữ y tá.
“Không được vào đâu anh ơi!”
Khi tiếng bước chân gấp gáp nhỏ dần, Mộc Tịnh Kỳ theo phản xạ tự nhiên xoay đầu nhìn.
“Kỳ à...”
Âm thanh mềm mại lọt vào tai kéo ý thức Mộc Tịnh Kỳ tỉnh táo lại, bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh đứng trước mặt mình, bao nhiêu ấm ức lẫn sợ hãi trong cô đều hoá thành nước mắt tuôn trào.
Khưu Dĩnh Ninh nhanh chân bước đến gần chỗ Mộc Tịnh Kỳ, nhìn qua chỗ bác sĩ nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”
Vị bác sĩ không vội đáp, đưa mắt quan sát Mộc Tịnh Kỳ đang khóc, lại nhìn qua biểu hiện căng thẳng của Khưu Dĩnh Ninh.
Thấy được cử chỉ tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh dành cho Mộc Tịnh Kỳ và thái độ có phần ỷ lại của cô đối với anh, vị bác sĩ liền cười xoà.
“Lần đầu làm cha mẹ phải không? Từ nay tập làm quen được rồi, sau này sẽ còn nhiều điều ngỡ ngàng hơn nữa.”
Từng lời từng chữ của bác sĩ nói ra, Khưu Dĩnh Ninh đều nghe rất rõ, trái tim anh cũng từ đó sớm treo ngược cành cây.
Anh lặng lẽ hạ tầm mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Mộc Tịnh Kỳ, cảm giác đau lòng hoàn toàn át đi sự phấn khích trước món quà bất ngờ.
Kiểm tra xong, đợi bác sĩ viết giấy tái khám, dặn dò những điều cần lưu ý, Khưu Dĩnh Ninh đưa Mộc Tịnh Kỳ ra về.
Vừa bước chân ra khỏi phòng khám, Mộc Tịnh Kỳ đã vội hỏi: “Chẳng phải anh có chuyến công tác sao? Bỏ ngang đến đây liệu có ổn không?”
Khưu Dĩnh Ninh một tay đeo túi thay Mộc Tịnh Kỳ, một tay nắm chặt lấy tay cô như trước kia, từ tốn đáp: “Không sao, anh trao đổi bàn giao lại cho người khác phụ trách rồi.”
“Nhưng mà...” Mộc Tịnh Kỳ ngập ngừng dò hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Đầu Khưu Dĩnh Ninh tự động nghiêng về phía Mộc Tịnh Kỳ, nghiêm túc trả lời: “Yêu em, anh mới để tâm. Để tâm, mới biết em không ổn muốn tự chịu đựng một mình.”
“Em xin lỗi.” Mộc Tịnh Kỳ áy náy thỏ thẻ.
“Tại sao phải xin lỗi anh? Đây là chuyện của hai chúng ta kia mà? Vả lại, anh mới phải xin lỗi vì bắt em phải làm mẹ khi em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Khưu Dĩnh Ninh trước sau đều giữ giọng nói dịu dàng bình tĩnh, thực chất trong bụng đã nháo nhào đủ loại mọi cảm xúc.
Được nghe những lời vỗ về, Mộc Tịnh Kỳ cũng rất muốn suy nghĩ tích cực lên. Nhưng hiện tại đối với Khưu Dĩnh Ninh đang là thời gian sự nghiệp anh phát triển, cô thật lòng không muốn anh phải gánh nặng thêm áp lực làm cha.
Như đọc được tâm tư của Mộc Tịnh Kỳ, thay vì an ủi bằng những lời bình thường, Khưu Dĩnh Ninh lại dùng cách của riêng mình để xốc lại tinh thần cho cô.
“Em chịu khó một chút, mấy năm tới còn phải sinh thêm ba đứa nữa.”1
Khưu Dĩnh Ninh vừa dứt lời, Mộc Tịnh Kỳ lập tức khựng bước, bao nhiêu hoảng hốt hoang mang đều hiện rõ trên mặt.
Lòng bàn tay của Mộc Tịnh Kỳ được Khưu Dĩnh Ninh nắm bỗng trở nên lạnh toát. Anh hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, thậm chí còn nhiệt tình cổ vũ: “Cố lên, vợ anh là giỏi nhất!”
Khưu Dĩnh Ninh thành công phân tán suy nghĩ lo âu của Mộc Tịnh Kỳ, cô bật cười, nhưng là cười trong mếu máo.
Không phải Mộc Tịnh Kỳ không nhận ra, ngược lại nhận ra còn rất rõ, gần đây trong cơ thể cô có rất nhiều biến đổi. Nếu nói vì liên quan đến dạ dày đường ruột càng không hợp lý, bởi công việc chính của cô luôn đề cao vấn đề dinh dưỡng của các bữa ăn.
Thứ rõ ràng nhất Mộc Tịnh Kỳ nhận thấy được là tháng trước bị trễ, tháng này không thấy kỳ đến tháng. Đã vậy, cảm giác buồn nôn, nghén mùi đồ ăn cũng dần nhiều hơn.
Nhân tiện thứ bảy không đi làm, Mộc Tịnh Kỳ quyết định đến bệnh viện một chuyến. Cô cần xác định chắc chắn, nếu không cô thật sự sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Trong khoa sản bệnh viện trung tâm, Mộc Tịnh Kỳ ngồi trước phòng khám đợi tới lượt. Cô lặng lẽ nhìn những người không được chồng thì có mẹ đưa đi khám, nhưng cũng có người chẳng ai bên cạnh.
Quả thật, nghĩ đến Mộc Tịnh Kỳ khó tránh tủi thân, nhưng cô hiểu Khưu Dĩnh Ninh còn công việc, cô lại càng sợ cha mẹ Khưu biết mà mong mỏi quá nhiều, đến lúc không có lại khiến ông bà thất vọng.
Đợi tầm nửa tiếng cũng đến số thứ tự của Mộc Tịnh Kỳ. Vào khám, sau khi hỏi qua tình trạng, nam bác sĩ trung niên siêu âm để kiểm tra chính xác.
Bác sĩ cầm đầu dò di trên bụng dưới của Mộc Tịnh Kỳ để xác định vị trí. Sau đó, ông chỉ tay lên chấm đen bé xíu trên màn hình bên cạnh, nói: “Đây là em bé, được khoảng sáu tuần tuổi.”
Bao nhiêu cảm xúc vui buồn vỡ oà trong lòng Mộc Tịnh Kỳ, kéo theo nước mắt ở khoé mi rơi ra.
Cảm giác được làm mẹ vô cùng thiêng liêng nhưng cũng mang theo rất nhiều lo lắng. Đối với Mộc Tịnh Kỳ ngay lúc này, cô cảm tưởng như mình đang chênh vênh khó đứng trụ.
Bỗng nhiên, trong ý thức mơ hồ của Mộc Tịnh Kỳ lại truyền đến bước chân vội vã, song song với đó là tiếng ngăn cản của nữ y tá.
“Không được vào đâu anh ơi!”
Khi tiếng bước chân gấp gáp nhỏ dần, Mộc Tịnh Kỳ theo phản xạ tự nhiên xoay đầu nhìn.
“Kỳ à...”
Âm thanh mềm mại lọt vào tai kéo ý thức Mộc Tịnh Kỳ tỉnh táo lại, bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh đứng trước mặt mình, bao nhiêu ấm ức lẫn sợ hãi trong cô đều hoá thành nước mắt tuôn trào.
Khưu Dĩnh Ninh nhanh chân bước đến gần chỗ Mộc Tịnh Kỳ, nhìn qua chỗ bác sĩ nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”
Vị bác sĩ không vội đáp, đưa mắt quan sát Mộc Tịnh Kỳ đang khóc, lại nhìn qua biểu hiện căng thẳng của Khưu Dĩnh Ninh.
Thấy được cử chỉ tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh dành cho Mộc Tịnh Kỳ và thái độ có phần ỷ lại của cô đối với anh, vị bác sĩ liền cười xoà.
“Lần đầu làm cha mẹ phải không? Từ nay tập làm quen được rồi, sau này sẽ còn nhiều điều ngỡ ngàng hơn nữa.”
Từng lời từng chữ của bác sĩ nói ra, Khưu Dĩnh Ninh đều nghe rất rõ, trái tim anh cũng từ đó sớm treo ngược cành cây.
Anh lặng lẽ hạ tầm mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của Mộc Tịnh Kỳ, cảm giác đau lòng hoàn toàn át đi sự phấn khích trước món quà bất ngờ.
Kiểm tra xong, đợi bác sĩ viết giấy tái khám, dặn dò những điều cần lưu ý, Khưu Dĩnh Ninh đưa Mộc Tịnh Kỳ ra về.
Vừa bước chân ra khỏi phòng khám, Mộc Tịnh Kỳ đã vội hỏi: “Chẳng phải anh có chuyến công tác sao? Bỏ ngang đến đây liệu có ổn không?”
Khưu Dĩnh Ninh một tay đeo túi thay Mộc Tịnh Kỳ, một tay nắm chặt lấy tay cô như trước kia, từ tốn đáp: “Không sao, anh trao đổi bàn giao lại cho người khác phụ trách rồi.”
“Nhưng mà...” Mộc Tịnh Kỳ ngập ngừng dò hỏi: “Sao anh biết em ở đây?”
Đầu Khưu Dĩnh Ninh tự động nghiêng về phía Mộc Tịnh Kỳ, nghiêm túc trả lời: “Yêu em, anh mới để tâm. Để tâm, mới biết em không ổn muốn tự chịu đựng một mình.”
“Em xin lỗi.” Mộc Tịnh Kỳ áy náy thỏ thẻ.
“Tại sao phải xin lỗi anh? Đây là chuyện của hai chúng ta kia mà? Vả lại, anh mới phải xin lỗi vì bắt em phải làm mẹ khi em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Khưu Dĩnh Ninh trước sau đều giữ giọng nói dịu dàng bình tĩnh, thực chất trong bụng đã nháo nhào đủ loại mọi cảm xúc.
Được nghe những lời vỗ về, Mộc Tịnh Kỳ cũng rất muốn suy nghĩ tích cực lên. Nhưng hiện tại đối với Khưu Dĩnh Ninh đang là thời gian sự nghiệp anh phát triển, cô thật lòng không muốn anh phải gánh nặng thêm áp lực làm cha.
Như đọc được tâm tư của Mộc Tịnh Kỳ, thay vì an ủi bằng những lời bình thường, Khưu Dĩnh Ninh lại dùng cách của riêng mình để xốc lại tinh thần cho cô.
“Em chịu khó một chút, mấy năm tới còn phải sinh thêm ba đứa nữa.”1
Khưu Dĩnh Ninh vừa dứt lời, Mộc Tịnh Kỳ lập tức khựng bước, bao nhiêu hoảng hốt hoang mang đều hiện rõ trên mặt.
Lòng bàn tay của Mộc Tịnh Kỳ được Khưu Dĩnh Ninh nắm bỗng trở nên lạnh toát. Anh hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, thậm chí còn nhiệt tình cổ vũ: “Cố lên, vợ anh là giỏi nhất!”
Khưu Dĩnh Ninh thành công phân tán suy nghĩ lo âu của Mộc Tịnh Kỳ, cô bật cười, nhưng là cười trong mếu máo.