Về phòng, thấy cửa nhỏ chỗ giường Mộc Tịnh Kỳ đã đóng, Khưu Dĩnh Ninh không vội mà đi tắm trước, sau đó mới tìm cô ra ngoài ăn vặt.
Đứng ở bên dưới, Khưu Dĩnh Ninh không thèm gõ cửa trước mà trực tiếp kéo mở. Mộc Tịnh Kỳ nằm trên giường, sách mở úp trên mặt, hoàn toàn không có phản ứng trước việc anh tự ý mở cửa.
Khưu Dĩnh Ninh lấy sách ra khỏi mặt Mộc Tịnh Kỳ mới phát hiện cô đang ngủ. Anh nhìn lại đồng hồ, chỉ vừa mới qua sáu giờ tối.
Hai bên khóe môi Khưu Dĩnh Ninh chợt cong lên, anh giơ tay đến gần sờ mặt Mộc Tịnh Kỳ, ngón tay cái miết nhẹ trên hàng mi đen. Trước tác động từ Khưu Dĩnh Ninh, mi mắt Mộc Tịnh Kỳ hơi động đậy, có lẽ vì nhột mà trở người xoay lưng ra ngoài. . Ngôn Tình Nữ Phụ
Khưu Dĩnh Ninh cong môi cười, kéo cửa ngăn đóng lại.
Buổi sáng hôm sau, Mộc Tịnh Kỳ thức dậy sớm, cuối tuần không đến trường nên vào bếp cùng mẹ Khưu chuẩn bị đồ ăn sáng. Khưu Dĩnh Ninh và cha Khưu buổi sáng thường dậy sớm ra ngoài chạy bộ, bảy giờ tập thể dục về sớm sẽ vừa vặn có đồ ăn.
Lúc Tịnh Kỳ mở ngăn đá lấy thịt rã đông, tình cờ phát hiện trong hộc nhỏ có kem chất đầy. Giữa lúc Tịnh Kỳ còn lơ ngơ nghĩ ngợi, mẹ Khưu lướt mắt qua liền hiểu, bà không nhanh không chậm cất tiếng tiết lộ: “Ninh mua cho con đó, hôm qua con ngủ sớm nên mới bỏ tủ lạnh.”
“Vậy ạ...” Mộc Tịnh Kỳ tủm tỉm cười trộm, nhưng nhớ đến tối qua Khưu Dĩnh Ninh cùng Cát An cùng đi bên dưới sân, nụ cười vừa hé nở trên môi cô dần dần tắt đi.
Mộc Tịnh Kỳ vừa mang thịt đông ra bếp thì chuông cửa có người nhấn, mới hơn sáu giờ sáng đã có người đến tìm, chuyện này dường như rất hiếm.
Mẹ Khưu ra mở cửa, thoáng cái tiếng cười nói lại vang lên, Mộc Tịnh Kỳ vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Cát An tay bưng một nồi nung bước vào nhà. Cát An đi thẳng đến đặt nồi xuống bàn ăn, chạm mắt Mộc Tịnh Kỳ liền cười ngại mở lời trước: “Chị có nấu ít canh miso nên sang góp sẵn tiện ăn ké.”
“Dạ.” Mộc Tịnh Kỳ cong môi cười lịch sự.
Nghe mẹ Khưu nói mới biết tối qua chỉ có Cát An ở căn hộ đối diện, còn cha mẹ cô ấy đều đã về nhà riêng. Mộc Tịnh Kỳ càng lúc càng không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì, khi nghe Cát An ở một mình trong căn hộ đối diện, cô lại tự động đặt câu hỏi tối qua Dĩnh Ninh đã làm gì trong lúc cô ngủ.
Qua sáu giờ rưỡi một chút, Khưu Dĩnh Ninh và cha Khưu đi tập thể dục về, trên tay mỗi người còn cầm theo hai ly sữa đậu nành. Vừa thấy Cát An trong nhà, Khưu Dĩnh Ninh ngạc nhiên thốt lên: “Sao chị ở đây?”
Cát An cười cười, đáp: “Hôm qua chị ngủ ở đây để tranh thủ dọn dẹp cho xong.”
Khưu Dĩnh Ninh thở ra, gật gù hỏi qua loa: “Còn gì cần làm nữa không? Hôm nay em có thời gian sẽ giúp chị một buổi.”
“Vậy thì tốt quá!” Cát An phấn khích lên giọng, hai mắt lấp lánh lập tức nói ra mong muốn: “Chị muốn mua một bộ PC, lát nữa đi với chị nhé?”
“Được.” Khưu Dĩnh Ninh không nghĩ ngợi đã đáp một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, đặt một ly sữa qua chỗ Mộc Tịnh Kỳ, do không biết có Cát An nên không đủ chia, anh chủ động nhường lại ly của mình cho cô ấy.
Tuy không nói nhưng không có nghĩa Tịnh Kỳ không để ý, quan sát thấy Khưu Dĩnh Ninh đối xử tốt một cách đặc biệt với Cát An, lồng ngực cô chợt dâng lên cảm giác nặng trĩu.
Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Khưu Dĩnh Ninh, mắt thấy anh cắm ống hút vào ly sữa giúp mình, ấy vậy mà cô không thể vui nổi.
Suốt bữa ăn chủ đề xoay quanh Cát An, cha mẹ Khưu dường như rất tò mò về cuộc sống ở nước ngoài, đặc biệt là về phương pháp giáo dục của phương Tây.
Vẫn giống như bữa cơm tối qua, Mộc Tịnh Kỳ vẫn giữ yên lặng ăn phần mình, nửa chừng thấy Khưu Dĩnh Ninh cầm ly sữa của cô lên uống, trái tim trong lòng cô không tự chủ đập loạn xạ. Đầu ống hút đó khi nãy cô đã chạm môi qua, anh lại dùng đầu ống hút đó uống, như vậy có khác gì đang hôn gián tiếp.
Tưởng tượng đến mặt mũi Mộc Tịnh Kỳ dần ửng đỏ, cả cơ thể cũng cứng đờ đi vài phần. Trong tâm trí cô không ngừng tự ép bản thân không được nghĩ ngợi vớ vẩn nhưng cảm xúc hưng phấn liên tục dâng trào trong cô.
Kết thúc bữa sáng, Khưu Dĩnh Ninh về phòng tắm rửa thay quần áo để cùng Cát An ra ngoài mua máy tính. Từ trong nhà tắm bước ra, bắt gặp Mộc Tịnh Kỳ định học bài, anh liền sải bước lớn nắm gáy cô kéo khỏi ghế.
“Đi thay đồ.”
Mộc Tịnh Kỳ ngơ ngác tròn mắt nhìn anh: “Làm gì?”
Khưu Dĩnh Ninh không thèm trả lời câu hỏi của cô, ra ngoài trước còn quăng lại một câu thúc giục: “Nhanh lên.”
Đột nhiên bị kéo theo làm kỳ đà cản mũi, sớm biết Mộc Tịnh Kỳ đã kiên quyết ở nhà. Khưu Dĩnh Ninh muốn giúp Cát An mua máy tính cũng không hề liên quan đến Mộc Tịnh Kỳ, cô có cảm giác anh kéo cô theo chỉ để làm nền hoặc sai vặt cho anh thể hiện với Cát An.
Đúng là Mộc Tịnh Kỳ thích Khưu Dĩnh Ninh, nhưng không có nghĩa cô muốn chen vào phá hoại tình cảm giữa anh và Cát An, và cô càng không muốn trở thành cái đuôi theo sau nhìn anh cùng cô ấy thân thiết.
Trong cửa hàng thiết bị điện tử không quá đông người vào sáng sớm, Khưu Dĩnh Ninh và Cát An vẫn chăm chú trao đổi với nhân viên của cửa hàng, Mộc Tịnh Kỳ buồn rầu loay hoay một mình một góc muốn trở về trước.
Bất chợt, Khưu Dĩnh Ninh cất bước đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ đang đứng, không đầu không đuôi hỏi: “Thích màu gì?”
“Hửm?” Mộc Tịnh Kỳ khó hiểu ra mặt, đầu óc sở hữu IQ hạn hẹp bỗng thông minh đột xuất, cô hoài nghi hỏi ngược lại: “Cậu... muốn mua máy tính cho mình?”
“Ừ, nếu không chẳng lẽ dẫn cậu theo xách đồ?”1
Đứng ở bên dưới, Khưu Dĩnh Ninh không thèm gõ cửa trước mà trực tiếp kéo mở. Mộc Tịnh Kỳ nằm trên giường, sách mở úp trên mặt, hoàn toàn không có phản ứng trước việc anh tự ý mở cửa.
Khưu Dĩnh Ninh lấy sách ra khỏi mặt Mộc Tịnh Kỳ mới phát hiện cô đang ngủ. Anh nhìn lại đồng hồ, chỉ vừa mới qua sáu giờ tối.
Hai bên khóe môi Khưu Dĩnh Ninh chợt cong lên, anh giơ tay đến gần sờ mặt Mộc Tịnh Kỳ, ngón tay cái miết nhẹ trên hàng mi đen. Trước tác động từ Khưu Dĩnh Ninh, mi mắt Mộc Tịnh Kỳ hơi động đậy, có lẽ vì nhột mà trở người xoay lưng ra ngoài. . Ngôn Tình Nữ Phụ
Khưu Dĩnh Ninh cong môi cười, kéo cửa ngăn đóng lại.
Buổi sáng hôm sau, Mộc Tịnh Kỳ thức dậy sớm, cuối tuần không đến trường nên vào bếp cùng mẹ Khưu chuẩn bị đồ ăn sáng. Khưu Dĩnh Ninh và cha Khưu buổi sáng thường dậy sớm ra ngoài chạy bộ, bảy giờ tập thể dục về sớm sẽ vừa vặn có đồ ăn.
Lúc Tịnh Kỳ mở ngăn đá lấy thịt rã đông, tình cờ phát hiện trong hộc nhỏ có kem chất đầy. Giữa lúc Tịnh Kỳ còn lơ ngơ nghĩ ngợi, mẹ Khưu lướt mắt qua liền hiểu, bà không nhanh không chậm cất tiếng tiết lộ: “Ninh mua cho con đó, hôm qua con ngủ sớm nên mới bỏ tủ lạnh.”
“Vậy ạ...” Mộc Tịnh Kỳ tủm tỉm cười trộm, nhưng nhớ đến tối qua Khưu Dĩnh Ninh cùng Cát An cùng đi bên dưới sân, nụ cười vừa hé nở trên môi cô dần dần tắt đi.
Mộc Tịnh Kỳ vừa mang thịt đông ra bếp thì chuông cửa có người nhấn, mới hơn sáu giờ sáng đã có người đến tìm, chuyện này dường như rất hiếm.
Mẹ Khưu ra mở cửa, thoáng cái tiếng cười nói lại vang lên, Mộc Tịnh Kỳ vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Cát An tay bưng một nồi nung bước vào nhà. Cát An đi thẳng đến đặt nồi xuống bàn ăn, chạm mắt Mộc Tịnh Kỳ liền cười ngại mở lời trước: “Chị có nấu ít canh miso nên sang góp sẵn tiện ăn ké.”
“Dạ.” Mộc Tịnh Kỳ cong môi cười lịch sự.
Nghe mẹ Khưu nói mới biết tối qua chỉ có Cát An ở căn hộ đối diện, còn cha mẹ cô ấy đều đã về nhà riêng. Mộc Tịnh Kỳ càng lúc càng không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì, khi nghe Cát An ở một mình trong căn hộ đối diện, cô lại tự động đặt câu hỏi tối qua Dĩnh Ninh đã làm gì trong lúc cô ngủ.
Qua sáu giờ rưỡi một chút, Khưu Dĩnh Ninh và cha Khưu đi tập thể dục về, trên tay mỗi người còn cầm theo hai ly sữa đậu nành. Vừa thấy Cát An trong nhà, Khưu Dĩnh Ninh ngạc nhiên thốt lên: “Sao chị ở đây?”
Cát An cười cười, đáp: “Hôm qua chị ngủ ở đây để tranh thủ dọn dẹp cho xong.”
Khưu Dĩnh Ninh thở ra, gật gù hỏi qua loa: “Còn gì cần làm nữa không? Hôm nay em có thời gian sẽ giúp chị một buổi.”
“Vậy thì tốt quá!” Cát An phấn khích lên giọng, hai mắt lấp lánh lập tức nói ra mong muốn: “Chị muốn mua một bộ PC, lát nữa đi với chị nhé?”
“Được.” Khưu Dĩnh Ninh không nghĩ ngợi đã đáp một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, đặt một ly sữa qua chỗ Mộc Tịnh Kỳ, do không biết có Cát An nên không đủ chia, anh chủ động nhường lại ly của mình cho cô ấy.
Tuy không nói nhưng không có nghĩa Tịnh Kỳ không để ý, quan sát thấy Khưu Dĩnh Ninh đối xử tốt một cách đặc biệt với Cát An, lồng ngực cô chợt dâng lên cảm giác nặng trĩu.
Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Khưu Dĩnh Ninh, mắt thấy anh cắm ống hút vào ly sữa giúp mình, ấy vậy mà cô không thể vui nổi.
Suốt bữa ăn chủ đề xoay quanh Cát An, cha mẹ Khưu dường như rất tò mò về cuộc sống ở nước ngoài, đặc biệt là về phương pháp giáo dục của phương Tây.
Vẫn giống như bữa cơm tối qua, Mộc Tịnh Kỳ vẫn giữ yên lặng ăn phần mình, nửa chừng thấy Khưu Dĩnh Ninh cầm ly sữa của cô lên uống, trái tim trong lòng cô không tự chủ đập loạn xạ. Đầu ống hút đó khi nãy cô đã chạm môi qua, anh lại dùng đầu ống hút đó uống, như vậy có khác gì đang hôn gián tiếp.
Tưởng tượng đến mặt mũi Mộc Tịnh Kỳ dần ửng đỏ, cả cơ thể cũng cứng đờ đi vài phần. Trong tâm trí cô không ngừng tự ép bản thân không được nghĩ ngợi vớ vẩn nhưng cảm xúc hưng phấn liên tục dâng trào trong cô.
Kết thúc bữa sáng, Khưu Dĩnh Ninh về phòng tắm rửa thay quần áo để cùng Cát An ra ngoài mua máy tính. Từ trong nhà tắm bước ra, bắt gặp Mộc Tịnh Kỳ định học bài, anh liền sải bước lớn nắm gáy cô kéo khỏi ghế.
“Đi thay đồ.”
Mộc Tịnh Kỳ ngơ ngác tròn mắt nhìn anh: “Làm gì?”
Khưu Dĩnh Ninh không thèm trả lời câu hỏi của cô, ra ngoài trước còn quăng lại một câu thúc giục: “Nhanh lên.”
Đột nhiên bị kéo theo làm kỳ đà cản mũi, sớm biết Mộc Tịnh Kỳ đã kiên quyết ở nhà. Khưu Dĩnh Ninh muốn giúp Cát An mua máy tính cũng không hề liên quan đến Mộc Tịnh Kỳ, cô có cảm giác anh kéo cô theo chỉ để làm nền hoặc sai vặt cho anh thể hiện với Cát An.
Đúng là Mộc Tịnh Kỳ thích Khưu Dĩnh Ninh, nhưng không có nghĩa cô muốn chen vào phá hoại tình cảm giữa anh và Cát An, và cô càng không muốn trở thành cái đuôi theo sau nhìn anh cùng cô ấy thân thiết.
Trong cửa hàng thiết bị điện tử không quá đông người vào sáng sớm, Khưu Dĩnh Ninh và Cát An vẫn chăm chú trao đổi với nhân viên của cửa hàng, Mộc Tịnh Kỳ buồn rầu loay hoay một mình một góc muốn trở về trước.
Bất chợt, Khưu Dĩnh Ninh cất bước đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ đang đứng, không đầu không đuôi hỏi: “Thích màu gì?”
“Hửm?” Mộc Tịnh Kỳ khó hiểu ra mặt, đầu óc sở hữu IQ hạn hẹp bỗng thông minh đột xuất, cô hoài nghi hỏi ngược lại: “Cậu... muốn mua máy tính cho mình?”
“Ừ, nếu không chẳng lẽ dẫn cậu theo xách đồ?”1