Mộc Tịnh Kỳ sững sờ bất động, kinh ngạc không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Diêu Diêu sớm đoán được phản ứng này của cô, cô nàng hít thở sâu mấy lần lấy hơi thuật lại.
“Mình với Vũ Đằng vừa xuống dưới, nào ngờ bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh. Lúc đầu mình không nhận ra cậu ta, nhưng cậu ta nhận ra mình, thậm chí... thậm chí cậu ta còn dùng thái độ gắt gỏng hỏi mình có phải Diêu Diêu hay gán ghép cậu với đàn anh Trần Hựu không... Mình, mình sợ quá chạy ào lên đây, Vũ Đằng hình như đang chặn cậu ta bên dưới.”
Mộc Tịnh Kỳ ngẩn người ra, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào cho đúng. Thái độ của Diêu Diêu vô cùng nghiêm túc, không lý nào lại mang Khưu Dĩnh Ninh ra để đùa giỡn hay trêu chọc cô.
Nửa tin tưởng, nửa nghi ngờ, Mộc Tịnh Kỳ mang đầu óc mơ mơ màng màng đi xuống dưới lầu cùng Diêu Diêu để tự mình xác nhận. Trái tim trong ngực trái Mộc Tịnh Kỳ đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra ngoài, cảm giác vừa sợ hãi lại vừa vui sướng.
Sảnh chung cư không quá lớn, chỉ đơn giản là một dãy hành lang được lót gạch men sứ màu trắng, sau nhiều năm nền cũng đã ngả vàng, dưới ánh đèn trên trần hắt xuống hiện ra nhiều vệt trầy xước.
Bước xuống hết bậc thang, ngay từ phía xa Mộc Tịnh Kỳ đã nhìn thấy Vũ Đằng đang đứng nói chuyện với một người con trai đang xoay lưng về phía bên này. Dù chỉ là nhìn từ phía sau, nhưng bóng lưng của người này đối với cô đã quá đỗi quen thuộc.
Vũ Đằng vừa nhìn thấy Mộc Tịnh Kỳ đang đi đến, anh liền chỉ tay nói với người đối diện: “Em ấy xuống rồi.”
Khoảnh khắc Khưu Dĩnh Ninh xoay người lại, mắt chạm mắt, đầu óc Mộc Tịnh Kỳ vẫn còn treo lơ lửng trên mây không dám tin vào hiện thực.
Chỉ mới hơn một tuần không gặp, Khưu Dĩnh Ninh lại đích thân bay qua đến tận thành phố này tìm Mộc Tịnh Kỳ. Cảm tưởng về những gì đang diễn ra, Mộc Tịnh Kỳ vẫn có suy nghĩ tất cả chỉ là giấc mơ do cô ôm hy vọng quá nhiều.
Tuy thân hình Diêu Diêu có phần lớn hơn Mộc Tịnh Kỳ nhưng vừa thấy mặt Khưu Dĩnh Ninh, cô nàng sợ bị anh trả thù mà nấp sau lưng cô. Khi đến gần chỗ Vũ Đằng, Diêu Diêu liền chạy ào qua chỗ bạn trai để được bảo vệ.
Đứng cách nhau chỉ vài bước chân, Mộc Tịnh Kỳ thật sự vẫn chưa nguôi được cơn kinh ngạc không ngờ tới, sâu thẳm trong đáy lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.
“Sao cậu lại...”
Gặp lại nhau lần nữa, Khưu Dĩnh Ninh giống như ngày Mộc Tịnh Kỳ về thăm nhà trước đó. Anh không cười, không nói, biểu cảm lúc này còn pha lẫn thêm sự lạnh lùng và khó chịu.
Mộc Tịnh Kỳ nhất thời không hiểu được thái độ của Khưu Dĩnh Ninh, chẳng lẽ anh hối hận khi đến gặp cô nên mới có trạng thái này?
Qua một lúc, Khưu Dĩnh Ninh vẫn đứng yên không động, ánh mắt có phần mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Tịnh Kỳ như đang chờ đợi.
Mộc Tịnh Kỳ căng thẳng nuốt khan nước bọt, lén đưa mắt qua chỗ Diêu Diêu và Vũ Đằng vẫn còn đang đứng hóng chuyện gần đó chưa chịu đi.
Không rõ suy đoán của bản thân là đúng hay sai, Mộc Tịnh Kỳ mang những gì mình hiểu về Khưu Dĩnh Ninh ra áp dụng. Cô thử nhích đến vươn hai tay về phía anh, quả nhiên anh liền nhanh hơn ôm chầm lấy cô.
Âm thanh ngạc nhiên không kịp ngăn thoát ra khỏi cổ họng Diêu Diêu truyền đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh, nhưng trước sau đều không hề đả động được tới người trong cuộc.
Vũ Đằng cong môi cười, không nán lại nữa mà kéo Diêu Diêu rời đi trước.
Ôm được đối phương bằng da bằng thịt, hơi ấm tỏa ra hoàn toàn át đi bầu không khí se lạnh của trời mưa đêm. Giờ đây, Mộc Tịnh Kỳ không muốn trốn chạy nữa, cô muốn sống thật với cảm xúc của mình ngay tại thời điểm này.
Rõ ràng là cả hai cùng có tình cảm với nhau, nếu đã sai thì tốt nhất nên sai cùng nhau.
Lúc Khưu Dĩnh Ninh buông Mộc Tịnh Kỳ ra thì hai mắt cô đã đỏ lên, hàng mi cũng vì lệ nhòa làm cho ướt đẫm. Bắt gặp được bộ dạng “nhớ đến phát khóc” của cô, nét mặt lạnh nhạt mới đó của anh đã chuyển sang vui vẻ.
Khưu Dĩnh Ninh dùng ngón cái lướt qua gò má của Mộc Tịnh Kỳ lau đi nước mắt còn vương lại. Hai khóe môi cô hơi chùng xuống, giữ hai hàng lông mày cũng cau nhẹ lo lắng: “Cha mẹ biết không?”
“Biết.” Khưu Dĩnh Ninh nhàn nhã đáp.
Nhận đuợc câu trả lời, Mộc Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chỉ lo Khưu Dĩnh Ninh vì phút suy nghĩ bốc đồng mà đi thăm cô không báo trước với cha mẹ Khưu khiến ông bà phải lo lắng.
“Lên nhà thôi.” Mộc Tịnh Kỳ lên tiếng đề nghị, sau đó đi trước dẫn đường.
Bước được vài bước, Mộc Tịnh Kỳ xoay đầu kiểm tra xem Khưu Dĩnh Ninh có mang theo đồ để xách phụ. Nào ngờ, hình ảnh cũ lặp lại, anh đứng yên giơ tay về phía cô, biểu cảm giống như sắp ăn vạ tới nơi.
Trước khi Khưu Dĩnh Ninh la lên, Mộc Tịnh Kỳ vội vàng chạy ngược lại nắm tay anh kéo lên lầu. Không uổng công trước đó Khưu Dĩnh Ninh làm mình làm mẩy, giờ đây Mộc Tịnh Kỳ không đợi anh hành động cũng đã tự giác.
Vào trong nhà, Mộc Tịnh Kỳ lấy dép cho Khưu Dĩnh Ninh thay, thuận tay cầm lấy ba lô anh đưa tới. Đợi anh thay dép xong, cô đưa anh về hướng phòng mình. Vì căn hộ chỉ có mỗi hai phòng ngủ, khả năng cao tối nay cô sẽ phải qua ngủ cùng Diêu Diêu ngủ nhờ.
Lúc bước vào phòng, ngay khi cửa vừa đóng lại, Khưu Dĩnh Ninh chợt nghiêng người qua Mộc Tịnh Kỳ thì thầm: “Anh phát hiện...”
Mộc Tịnh Kỳ ngẩng đầu, mở to mắt chờ đợi: “Phát hiện cái gì?”
Hai khóe môi anh cong lên ẩn ý, ánh mắt đậm tia cười nhìn chỗ khác, ghé sát tai cô tiết lộ: “Anh phát hiện, em chỉ mặc mỗi một chiếc áo ôm anh.”1
“Mình với Vũ Đằng vừa xuống dưới, nào ngờ bắt gặp Khưu Dĩnh Ninh. Lúc đầu mình không nhận ra cậu ta, nhưng cậu ta nhận ra mình, thậm chí... thậm chí cậu ta còn dùng thái độ gắt gỏng hỏi mình có phải Diêu Diêu hay gán ghép cậu với đàn anh Trần Hựu không... Mình, mình sợ quá chạy ào lên đây, Vũ Đằng hình như đang chặn cậu ta bên dưới.”
Mộc Tịnh Kỳ ngẩn người ra, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào cho đúng. Thái độ của Diêu Diêu vô cùng nghiêm túc, không lý nào lại mang Khưu Dĩnh Ninh ra để đùa giỡn hay trêu chọc cô.
Nửa tin tưởng, nửa nghi ngờ, Mộc Tịnh Kỳ mang đầu óc mơ mơ màng màng đi xuống dưới lầu cùng Diêu Diêu để tự mình xác nhận. Trái tim trong ngực trái Mộc Tịnh Kỳ đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra ngoài, cảm giác vừa sợ hãi lại vừa vui sướng.
Sảnh chung cư không quá lớn, chỉ đơn giản là một dãy hành lang được lót gạch men sứ màu trắng, sau nhiều năm nền cũng đã ngả vàng, dưới ánh đèn trên trần hắt xuống hiện ra nhiều vệt trầy xước.
Bước xuống hết bậc thang, ngay từ phía xa Mộc Tịnh Kỳ đã nhìn thấy Vũ Đằng đang đứng nói chuyện với một người con trai đang xoay lưng về phía bên này. Dù chỉ là nhìn từ phía sau, nhưng bóng lưng của người này đối với cô đã quá đỗi quen thuộc.
Vũ Đằng vừa nhìn thấy Mộc Tịnh Kỳ đang đi đến, anh liền chỉ tay nói với người đối diện: “Em ấy xuống rồi.”
Khoảnh khắc Khưu Dĩnh Ninh xoay người lại, mắt chạm mắt, đầu óc Mộc Tịnh Kỳ vẫn còn treo lơ lửng trên mây không dám tin vào hiện thực.
Chỉ mới hơn một tuần không gặp, Khưu Dĩnh Ninh lại đích thân bay qua đến tận thành phố này tìm Mộc Tịnh Kỳ. Cảm tưởng về những gì đang diễn ra, Mộc Tịnh Kỳ vẫn có suy nghĩ tất cả chỉ là giấc mơ do cô ôm hy vọng quá nhiều.
Tuy thân hình Diêu Diêu có phần lớn hơn Mộc Tịnh Kỳ nhưng vừa thấy mặt Khưu Dĩnh Ninh, cô nàng sợ bị anh trả thù mà nấp sau lưng cô. Khi đến gần chỗ Vũ Đằng, Diêu Diêu liền chạy ào qua chỗ bạn trai để được bảo vệ.
Đứng cách nhau chỉ vài bước chân, Mộc Tịnh Kỳ thật sự vẫn chưa nguôi được cơn kinh ngạc không ngờ tới, sâu thẳm trong đáy lòng chợt dâng lên cảm giác bất an.
“Sao cậu lại...”
Gặp lại nhau lần nữa, Khưu Dĩnh Ninh giống như ngày Mộc Tịnh Kỳ về thăm nhà trước đó. Anh không cười, không nói, biểu cảm lúc này còn pha lẫn thêm sự lạnh lùng và khó chịu.
Mộc Tịnh Kỳ nhất thời không hiểu được thái độ của Khưu Dĩnh Ninh, chẳng lẽ anh hối hận khi đến gặp cô nên mới có trạng thái này?
Qua một lúc, Khưu Dĩnh Ninh vẫn đứng yên không động, ánh mắt có phần mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào Mộc Tịnh Kỳ như đang chờ đợi.
Mộc Tịnh Kỳ căng thẳng nuốt khan nước bọt, lén đưa mắt qua chỗ Diêu Diêu và Vũ Đằng vẫn còn đang đứng hóng chuyện gần đó chưa chịu đi.
Không rõ suy đoán của bản thân là đúng hay sai, Mộc Tịnh Kỳ mang những gì mình hiểu về Khưu Dĩnh Ninh ra áp dụng. Cô thử nhích đến vươn hai tay về phía anh, quả nhiên anh liền nhanh hơn ôm chầm lấy cô.
Âm thanh ngạc nhiên không kịp ngăn thoát ra khỏi cổ họng Diêu Diêu truyền đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh, nhưng trước sau đều không hề đả động được tới người trong cuộc.
Vũ Đằng cong môi cười, không nán lại nữa mà kéo Diêu Diêu rời đi trước.
Ôm được đối phương bằng da bằng thịt, hơi ấm tỏa ra hoàn toàn át đi bầu không khí se lạnh của trời mưa đêm. Giờ đây, Mộc Tịnh Kỳ không muốn trốn chạy nữa, cô muốn sống thật với cảm xúc của mình ngay tại thời điểm này.
Rõ ràng là cả hai cùng có tình cảm với nhau, nếu đã sai thì tốt nhất nên sai cùng nhau.
Lúc Khưu Dĩnh Ninh buông Mộc Tịnh Kỳ ra thì hai mắt cô đã đỏ lên, hàng mi cũng vì lệ nhòa làm cho ướt đẫm. Bắt gặp được bộ dạng “nhớ đến phát khóc” của cô, nét mặt lạnh nhạt mới đó của anh đã chuyển sang vui vẻ.
Khưu Dĩnh Ninh dùng ngón cái lướt qua gò má của Mộc Tịnh Kỳ lau đi nước mắt còn vương lại. Hai khóe môi cô hơi chùng xuống, giữ hai hàng lông mày cũng cau nhẹ lo lắng: “Cha mẹ biết không?”
“Biết.” Khưu Dĩnh Ninh nhàn nhã đáp.
Nhận đuợc câu trả lời, Mộc Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chỉ lo Khưu Dĩnh Ninh vì phút suy nghĩ bốc đồng mà đi thăm cô không báo trước với cha mẹ Khưu khiến ông bà phải lo lắng.
“Lên nhà thôi.” Mộc Tịnh Kỳ lên tiếng đề nghị, sau đó đi trước dẫn đường.
Bước được vài bước, Mộc Tịnh Kỳ xoay đầu kiểm tra xem Khưu Dĩnh Ninh có mang theo đồ để xách phụ. Nào ngờ, hình ảnh cũ lặp lại, anh đứng yên giơ tay về phía cô, biểu cảm giống như sắp ăn vạ tới nơi.
Trước khi Khưu Dĩnh Ninh la lên, Mộc Tịnh Kỳ vội vàng chạy ngược lại nắm tay anh kéo lên lầu. Không uổng công trước đó Khưu Dĩnh Ninh làm mình làm mẩy, giờ đây Mộc Tịnh Kỳ không đợi anh hành động cũng đã tự giác.
Vào trong nhà, Mộc Tịnh Kỳ lấy dép cho Khưu Dĩnh Ninh thay, thuận tay cầm lấy ba lô anh đưa tới. Đợi anh thay dép xong, cô đưa anh về hướng phòng mình. Vì căn hộ chỉ có mỗi hai phòng ngủ, khả năng cao tối nay cô sẽ phải qua ngủ cùng Diêu Diêu ngủ nhờ.
Lúc bước vào phòng, ngay khi cửa vừa đóng lại, Khưu Dĩnh Ninh chợt nghiêng người qua Mộc Tịnh Kỳ thì thầm: “Anh phát hiện...”
Mộc Tịnh Kỳ ngẩng đầu, mở to mắt chờ đợi: “Phát hiện cái gì?”
Hai khóe môi anh cong lên ẩn ý, ánh mắt đậm tia cười nhìn chỗ khác, ghé sát tai cô tiết lộ: “Anh phát hiện, em chỉ mặc mỗi một chiếc áo ôm anh.”1