Nhận được tin nhắn của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ xem xong chỉ biết lặng lẽ nở nụ cười bất đắc dĩ. Nếu như bảo cô không nghĩ ngợi lo lắng về cô gái tên Thích Vy kia, cô chắc chắn không làm được, vì trong tình yêu có tin tưởng đến đâu vẫn ít nhiều khó tránh lo lắng nghi ngờ khi kẻ thứ ba xuất hiện.
Có điều, Mộc Tịnh Kỳ sẽ không dễ dàng buông tay như những lần trước, trừ khi Khưu Dĩnh Ninh chủ động muốn rời đi hoặc thay đổi tình cảm của mình, cô sẽ chấp nhận trả lại tự do để anh đi tìm hạnh phúc anh mong muốn.
Qua năm giờ chiều một chút, Mộc Tịnh Kỳ đến nơi vừa kịp lúc nhân viên trong trụ sở trung tâm nghiên cứu tan làm không lâu. Trang phục khi đi thực tập của cô là áo sơ mi trắng cùng chân váy đen chữ A, vì đi thẳng từ chỗ làm qua nên vẫn không kịp thay váy áo mới.
Mộc Tịnh Kỳ đợi ngoài cổng không lâu thì Khưu Dĩnh Ninh cũng ra tới, vừa thấy cô gương mặt lạnh lùng của anh liền hiện lên nụ cười rạng rỡ. Không để tâm có bao nhiêu ánh mắt đang hướng về phía mình, anh ngang nhiên dang tay ôm chầm lấy cô vào lòng.
Bạn gái anh, thật sự đích thân đến tận nơi đánh ghen.
Dường như quá quen với hành động của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ không ngạc nhiên cũng chẳng ngại ngùng, khẽ vòng hai tay qua eo anh, vỗ nhè nhẹ trên thắt lưng anh đáp lại thay vì ôm siết giống như anh đang làm.
Sau khi buông nhau ra, Khưu Dĩnh Ninh theo thói quen giúp Mộc Tịnh Kỳ cầm túi đeo vào một bên vai, đan tay vào tay cô cùng đi về hướng trạm chờ xe buýt.
Qua khỏi cổng trụ sở, không ít ánh mắt của nhân viên làm việc tại đây vẫn tò mò dõi theo không rời cả hai. Có người còn túm tụm vào nhau, không cần bàn bạc đâu xa, Thích Vy đích thị là kẻ thứ ba trơ trẽn nhất trong cuộc tình của Khưu Dĩnh Ninh.
Ngồi trên xe buýt, Mộc Tịnh Kỳ lấy điện thoại để soi, dùng son Khưu Dĩnh Ninh tặng hôm qua thoa lại lớp son cũ đã nhạt đi. Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ tô son xong, ở khóe mắt bỗng vụt đến một bóng đen, cô theo phản xạ vội giơ tay che miệng mình lại, tròn mắt cảnh giác nhìn người đang ép mình vào một góc kia.
“Khưu Dĩnh Ninh!” Mộc Tịnh Kỳ gằn giọng, trừng mắt đe dọa: “Đồ lưu manh! Hóa ra anh tặng son cho em là để lợi dụng hôn em đúng không?”
“Ha!” Khưu Dĩnh Ninh cười hắt ra đầy khinh bỉ, từ tốn đáp trả: “Linh hồn lẫn thể xác của anh cho em không đòi hỏi, đến lúc anh muốn hôn một cái em cũng tính toán. Đúng là keo kiệt!”1
Mộc Tịnh Kỳ bị lời nói lẫn thái độ của Khưu Dĩnh Ninh làm cho buồn cười không phản bác được. Khưu Dĩnh Ninh tỏ ra ấm ức ngồi ngay ngắn lại, canh ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa bỏ tay che mặt xuống liền xoay nhanh qua hôn phốc lên má cô.
Bị “đánh úp” không kịp phòng hờ, Mộc Tịnh Kỳ chỉ còn có thể ngồi cười bất lực.
Đúng lúc này, xe buýt dừng lại đón khách, Khưu Dĩnh Ninh thấy một người phụ nữ mang thai bước xuống gần, anh liền đứng dậy nhường chỗ, trước khi rời khỏi chỗ còn vỗ nhẹ vào tay Mộc Tịnh Kỳ ra dấu.
Người phụ nữ mang thai ngồi xuống ghế, tươi cười cảm ơn Khưu Dĩnh Ninh, khóe môi anh hơi cong nhẹ gật đầu, biểu cảm khó tính khác hẳn khi ở bên Mộc Tịnh Kỳ.
“Bạn trai em đẹp trai còn tốt bụng nữa.”
Mộc Tịnh Kỳ đang lặng lẽ dõi theo Khưu Dĩnh Ninh, bỗng nghe người phụ nữ nhỏ giọng khen ngợi, cô nhoẻn miệng cười ngại ngùng, trên mặt khó giấu được tự hào.
Gần hai mươi phút sau cũng đến địa điểm hẹn dùng bữa, nơi được chọn là một nhà hàng Tây được đánh giá bốn sao. Ngay ở ngoài cửa đã có nhân viên chào đón và dẫn đường, thái độ đối với khách hàng tuyệt đối hoà nhã.
Không gian bên trong nhà hàng được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại với kiếng trong suốt tạo sự rộng rãi, thoáng đãng và tông chủ đạo trắng đen thanh lịch, sang trọng. Vào thang máy di chuyển lên tầng trên, lúc Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đến vừa ngay khi giáo sư Hà tới nơi.
Trước đây ở trường đại học, thi thoảng có việc Mộc Tịnh Kỳ ghé sang khoa hoặc phòng thí nghiệm tìm Khưu Dĩnh Ninh nên từng vài lần chạm mặt giáo sư Hà, tính ra đều đã có quen biết.
Cả ba gọi nước, ngồi tầm mười lăm phút thì cha con Thích Vy cũng đến nơi. Ngay khi gặp gỡ lần đầu, Thích Vy đã dùng ánh mắt không mấy thiện cảm quan sát đánh giá Mộc Tịnh Kỳ từ đầu đến chân. Nhưng đáp lại, Mộc Tịnh Kỳ vẫn lịch sự giữ chừng mực, chưa hề tỏ ra khó chịu hay kỳ thị người đã ngang nhiên tuyên bố theo đuổi bạn trai mình.
Sau khi có mặt đầy đủ, mọi người bắt đầu gọi món và bắt đầu bữa ăn. Cha Thích Vy chiêu đãi món beefsteak thượng hạng của nhà hàng và rượu vang Ý đắt tiền, hoàn toàn không để ý đến vấn đề Khưu Dĩnh Ninh chỉ là thực tập sinh dưới trướng và Mộc Tịnh Kỳ chỉ là người ngoài.
Mở đầu bữa tiệc nhỏ, cha Thích Vy nói về công việc cùng dự tính tương lai, tuy Khưu Dĩnh Ninh mới thực tập ngày đầu nhưng ông đã có mong muốn anh sẽ trở thành nhân viên chính thức của trụ sở.
Đáp lại mong đợi của cha Thích Vy, Khưu Dĩnh Ninh không chút lung lay, kiên định nói: “Thật lòng cảm ơn viện trưởng đã chiếu cố, nhưng ban đầu tôi đến thành phố này học vì bạn gái tôi đến đây, tương lai tôi không nghĩ sẽ ở lại.”
Cả cha Thích Vy lẫn giáo sư Hà đều nói không nên lời, có được một vị trí làm việc tốt cùng cơ hội được tiến xa trong sự nghiệp là điều ai cũng mong ước, nhưng đối với Khưu Dĩnh Ninh thì nó dường như chẳng có sức hút.1
Đúng lúc này nhân viên dọn beefsteak lên, Mộc Tịnh Kỳ còn chưa phản ứng thì Khưu Dĩnh Ninh đã cầm lấy dao bên phía cô đặt về phía mình, không nói không rằng giúp cô cắt thịt.
Thích Vy ngồi phía đối diện liên tục đảo mắt nhìn theo, chỉ nhìn sơ qua Mộc Tịnh Kỳ cũng biết cô không biết dùng dao cắt beefsteak. Cô ta nở một nụ cười châm biếm, nhẹ nhàng cất tiếng: “Chắc là... chị Tịnh Kỳ đây chưa từng ăn nhà hàng sang trọng đúng không?”
Đôi môi Mộc Tịnh Kỳ chưa kịp hé thì giọng nói lạnh nhạt của Khưu Dĩnh Ninh đã vang lên: “Cô ấy quen ăn đồ tôi nấu, ăn đồ của nhà hàng năm sao cũng chưa chắc nuốt nổi.”1
Một câu nói của Khưu Dĩnh Ninh khiến bầu không khí rơi vào gượng gạo, thậm chí lời ám chỉ của anh rõ ràng hơn bao giờ hết. Mộc Tịnh Kỳ có Khưu Dĩnh Ninh nấu ăn cho, bao tử của cô bị anh chiều đến mức biết phân biệt đâu mới là đồ ngon đúng nghĩa. Còn Thích Vy dù cả đời ăn đồ của nhà hàng năm sao cũng không bao giờ có cơ hội được anh nấu ăn cho.
Hai tay đang cầm dao và nĩa của Thích Vy xiết chặt, cha cô ta không nghe nổi nữa, kín đáo dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào cánh tay cô ta.
Dù gì mục đích của bữa ăn hôm nay cũng là để bàn về vấn đề xảy ra giữa Khưu Dĩnh Ninh và Thích Vy, nhất là mau chóng tìm cách giải quyết chuyện không hay xảy ra lúc sáng.
Nhân tiện đã vào chủ đề tình cảm, cha Thích Vy cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn, trực tiếp nói thẳng: “Dĩnh Ninh, thay mặt Thích Vy, tôi rất thấy có lỗi khi để em vướng vào những chuyện không đáng. Thích Vy nó chỉ mới hai mươi tuổi, suy nghĩ và hành động vẫn còn bồng bột, hy vọng em và cô bé Tịnh Kỳ đây không để tâm.”
Khưu Dĩnh Ninh nhếch nhẹ một bên môi, thẳng thừng đáp lại: “Mười tám tuổi đã được pháp luật thừa nhận là người trưởng thành. Xem ra, viện trưởng rất bận, không có thời gian dạy con gái phải trưởng thành đúng độ tuổi.”1
Có điều, Mộc Tịnh Kỳ sẽ không dễ dàng buông tay như những lần trước, trừ khi Khưu Dĩnh Ninh chủ động muốn rời đi hoặc thay đổi tình cảm của mình, cô sẽ chấp nhận trả lại tự do để anh đi tìm hạnh phúc anh mong muốn.
Qua năm giờ chiều một chút, Mộc Tịnh Kỳ đến nơi vừa kịp lúc nhân viên trong trụ sở trung tâm nghiên cứu tan làm không lâu. Trang phục khi đi thực tập của cô là áo sơ mi trắng cùng chân váy đen chữ A, vì đi thẳng từ chỗ làm qua nên vẫn không kịp thay váy áo mới.
Mộc Tịnh Kỳ đợi ngoài cổng không lâu thì Khưu Dĩnh Ninh cũng ra tới, vừa thấy cô gương mặt lạnh lùng của anh liền hiện lên nụ cười rạng rỡ. Không để tâm có bao nhiêu ánh mắt đang hướng về phía mình, anh ngang nhiên dang tay ôm chầm lấy cô vào lòng.
Bạn gái anh, thật sự đích thân đến tận nơi đánh ghen.
Dường như quá quen với hành động của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ không ngạc nhiên cũng chẳng ngại ngùng, khẽ vòng hai tay qua eo anh, vỗ nhè nhẹ trên thắt lưng anh đáp lại thay vì ôm siết giống như anh đang làm.
Sau khi buông nhau ra, Khưu Dĩnh Ninh theo thói quen giúp Mộc Tịnh Kỳ cầm túi đeo vào một bên vai, đan tay vào tay cô cùng đi về hướng trạm chờ xe buýt.
Qua khỏi cổng trụ sở, không ít ánh mắt của nhân viên làm việc tại đây vẫn tò mò dõi theo không rời cả hai. Có người còn túm tụm vào nhau, không cần bàn bạc đâu xa, Thích Vy đích thị là kẻ thứ ba trơ trẽn nhất trong cuộc tình của Khưu Dĩnh Ninh.
Ngồi trên xe buýt, Mộc Tịnh Kỳ lấy điện thoại để soi, dùng son Khưu Dĩnh Ninh tặng hôm qua thoa lại lớp son cũ đã nhạt đi. Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ tô son xong, ở khóe mắt bỗng vụt đến một bóng đen, cô theo phản xạ vội giơ tay che miệng mình lại, tròn mắt cảnh giác nhìn người đang ép mình vào một góc kia.
“Khưu Dĩnh Ninh!” Mộc Tịnh Kỳ gằn giọng, trừng mắt đe dọa: “Đồ lưu manh! Hóa ra anh tặng son cho em là để lợi dụng hôn em đúng không?”
“Ha!” Khưu Dĩnh Ninh cười hắt ra đầy khinh bỉ, từ tốn đáp trả: “Linh hồn lẫn thể xác của anh cho em không đòi hỏi, đến lúc anh muốn hôn một cái em cũng tính toán. Đúng là keo kiệt!”1
Mộc Tịnh Kỳ bị lời nói lẫn thái độ của Khưu Dĩnh Ninh làm cho buồn cười không phản bác được. Khưu Dĩnh Ninh tỏ ra ấm ức ngồi ngay ngắn lại, canh ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa bỏ tay che mặt xuống liền xoay nhanh qua hôn phốc lên má cô.
Bị “đánh úp” không kịp phòng hờ, Mộc Tịnh Kỳ chỉ còn có thể ngồi cười bất lực.
Đúng lúc này, xe buýt dừng lại đón khách, Khưu Dĩnh Ninh thấy một người phụ nữ mang thai bước xuống gần, anh liền đứng dậy nhường chỗ, trước khi rời khỏi chỗ còn vỗ nhẹ vào tay Mộc Tịnh Kỳ ra dấu.
Người phụ nữ mang thai ngồi xuống ghế, tươi cười cảm ơn Khưu Dĩnh Ninh, khóe môi anh hơi cong nhẹ gật đầu, biểu cảm khó tính khác hẳn khi ở bên Mộc Tịnh Kỳ.
“Bạn trai em đẹp trai còn tốt bụng nữa.”
Mộc Tịnh Kỳ đang lặng lẽ dõi theo Khưu Dĩnh Ninh, bỗng nghe người phụ nữ nhỏ giọng khen ngợi, cô nhoẻn miệng cười ngại ngùng, trên mặt khó giấu được tự hào.
Gần hai mươi phút sau cũng đến địa điểm hẹn dùng bữa, nơi được chọn là một nhà hàng Tây được đánh giá bốn sao. Ngay ở ngoài cửa đã có nhân viên chào đón và dẫn đường, thái độ đối với khách hàng tuyệt đối hoà nhã.
Không gian bên trong nhà hàng được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại với kiếng trong suốt tạo sự rộng rãi, thoáng đãng và tông chủ đạo trắng đen thanh lịch, sang trọng. Vào thang máy di chuyển lên tầng trên, lúc Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đến vừa ngay khi giáo sư Hà tới nơi.
Trước đây ở trường đại học, thi thoảng có việc Mộc Tịnh Kỳ ghé sang khoa hoặc phòng thí nghiệm tìm Khưu Dĩnh Ninh nên từng vài lần chạm mặt giáo sư Hà, tính ra đều đã có quen biết.
Cả ba gọi nước, ngồi tầm mười lăm phút thì cha con Thích Vy cũng đến nơi. Ngay khi gặp gỡ lần đầu, Thích Vy đã dùng ánh mắt không mấy thiện cảm quan sát đánh giá Mộc Tịnh Kỳ từ đầu đến chân. Nhưng đáp lại, Mộc Tịnh Kỳ vẫn lịch sự giữ chừng mực, chưa hề tỏ ra khó chịu hay kỳ thị người đã ngang nhiên tuyên bố theo đuổi bạn trai mình.
Sau khi có mặt đầy đủ, mọi người bắt đầu gọi món và bắt đầu bữa ăn. Cha Thích Vy chiêu đãi món beefsteak thượng hạng của nhà hàng và rượu vang Ý đắt tiền, hoàn toàn không để ý đến vấn đề Khưu Dĩnh Ninh chỉ là thực tập sinh dưới trướng và Mộc Tịnh Kỳ chỉ là người ngoài.
Mở đầu bữa tiệc nhỏ, cha Thích Vy nói về công việc cùng dự tính tương lai, tuy Khưu Dĩnh Ninh mới thực tập ngày đầu nhưng ông đã có mong muốn anh sẽ trở thành nhân viên chính thức của trụ sở.
Đáp lại mong đợi của cha Thích Vy, Khưu Dĩnh Ninh không chút lung lay, kiên định nói: “Thật lòng cảm ơn viện trưởng đã chiếu cố, nhưng ban đầu tôi đến thành phố này học vì bạn gái tôi đến đây, tương lai tôi không nghĩ sẽ ở lại.”
Cả cha Thích Vy lẫn giáo sư Hà đều nói không nên lời, có được một vị trí làm việc tốt cùng cơ hội được tiến xa trong sự nghiệp là điều ai cũng mong ước, nhưng đối với Khưu Dĩnh Ninh thì nó dường như chẳng có sức hút.1
Đúng lúc này nhân viên dọn beefsteak lên, Mộc Tịnh Kỳ còn chưa phản ứng thì Khưu Dĩnh Ninh đã cầm lấy dao bên phía cô đặt về phía mình, không nói không rằng giúp cô cắt thịt.
Thích Vy ngồi phía đối diện liên tục đảo mắt nhìn theo, chỉ nhìn sơ qua Mộc Tịnh Kỳ cũng biết cô không biết dùng dao cắt beefsteak. Cô ta nở một nụ cười châm biếm, nhẹ nhàng cất tiếng: “Chắc là... chị Tịnh Kỳ đây chưa từng ăn nhà hàng sang trọng đúng không?”
Đôi môi Mộc Tịnh Kỳ chưa kịp hé thì giọng nói lạnh nhạt của Khưu Dĩnh Ninh đã vang lên: “Cô ấy quen ăn đồ tôi nấu, ăn đồ của nhà hàng năm sao cũng chưa chắc nuốt nổi.”1
Một câu nói của Khưu Dĩnh Ninh khiến bầu không khí rơi vào gượng gạo, thậm chí lời ám chỉ của anh rõ ràng hơn bao giờ hết. Mộc Tịnh Kỳ có Khưu Dĩnh Ninh nấu ăn cho, bao tử của cô bị anh chiều đến mức biết phân biệt đâu mới là đồ ngon đúng nghĩa. Còn Thích Vy dù cả đời ăn đồ của nhà hàng năm sao cũng không bao giờ có cơ hội được anh nấu ăn cho.
Hai tay đang cầm dao và nĩa của Thích Vy xiết chặt, cha cô ta không nghe nổi nữa, kín đáo dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào cánh tay cô ta.
Dù gì mục đích của bữa ăn hôm nay cũng là để bàn về vấn đề xảy ra giữa Khưu Dĩnh Ninh và Thích Vy, nhất là mau chóng tìm cách giải quyết chuyện không hay xảy ra lúc sáng.
Nhân tiện đã vào chủ đề tình cảm, cha Thích Vy cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn, trực tiếp nói thẳng: “Dĩnh Ninh, thay mặt Thích Vy, tôi rất thấy có lỗi khi để em vướng vào những chuyện không đáng. Thích Vy nó chỉ mới hai mươi tuổi, suy nghĩ và hành động vẫn còn bồng bột, hy vọng em và cô bé Tịnh Kỳ đây không để tâm.”
Khưu Dĩnh Ninh nhếch nhẹ một bên môi, thẳng thừng đáp lại: “Mười tám tuổi đã được pháp luật thừa nhận là người trưởng thành. Xem ra, viện trưởng rất bận, không có thời gian dạy con gái phải trưởng thành đúng độ tuổi.”1