Dinh thự tráng lệ của Nautsmi hôm nay lại được một phen ầm ĩ. Cô tiểu thư Naomi vàng ngọc bỗng dưng hôm nay đi học về lại bưng mặt khóc hu hu.
"Nào lại đây anh xem."
Hikashi đưa tay ôm cô em gái vào lòng. Đối với cậu thì ba cô em họ này là Thượng Đế rồi.
"Họ bảo em xấu."
Naomi nước mắt dâng trào tiếp tục khóc. Cũng chịu thôi, cô bé này được yêu thương từ lúc còn trong bụng mẹ, hơn nữa cô bé cũng chỉ vừa bảy tuổi thôi.
Thiên Tuệ đứng một góc nghe thế liền kéo tay Naomi ra khỏi người Hikas rồi lôi cô bé đến trước mặt Hayato và hỏi.
"Anh thấy chị ấy đẹp không?"
"Tất nhiên là có."
Hayato có đánh chết cũng không dám nói không trước câu hỏi này. Trong cả nhánh chính của gia tộc chỉ có duy nhất ba cô em gái. Trong đó hai đứa vì là con lai nên bị xem thường từ lúc chưa đẻ ra, đứa còn lại dĩ nhiên được yêu thương nhất. Nếu làm cho Naomi tổi thương thì có tứ mã phanh thây cũng chẳng hết tội nổi.
Thiên Tuệ nghe xong đáp án rất hài lòng rồi tiếp tục kéo Naomi đến chỗ Tomoe và hỏi câu tương tự.
"Có chứ, ba đứa em gái của anh là nhất."
Tomoe híp mắt cười rồi trả lời. Trong cái nhà này ai mà nói không thì chắc chắn con bé sẽ đòi lật nóc cả dinh thự này lên mất chứ không đùa.
Lúc này cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Kazumi bước vào. Hikashi nhanh tay kéo Thiên Tuệ vào ngồi trong lòng mình. Hậu duệ đời sáu mươi mốt của Natusmi không một ai yêu thương cặp song sinh này nên thình thoảng sẽ có vài hành động và lời nói không đúng lắm trước mặt chung.
"Hikashi, con bảo vệ cho cái thứ con hoang này để làm gì. Đến ba nó còn không thèm quan tâm đến sự tồn tại của nó cơ mà."
Kazumi với vẻ mặt khinh bỉ lên tiếng. Đến ba mẹ nó cũng không quan tâm đến nó thì ai có thể làm gì được cơ chứ.
Hikashi nghe xong cũng chẳng thèm nói gì chỉ ngời cười cười rồi ôm khư khư Thiên Tuệ trong lòng. Con hoang cũng được, ba không quan tâm cũng được, chỉ cần là em của cậu là được rồi. Dù sao thì cô bé này cũng chỉ vừa bốn tuổi thôi, không đáng để chịu nhưng lời nói cay độc đó.
Thấy Hikashi không có thái độ gì nhiều, Kazumi cũng hừ một cái rồi dắt Hayato ra ngoài.
"Anh nè, con hoang là gì?"
Thiên Kỳ núp trong góc nãy giờ, bây giờ mới chịu ló mặt ra. Câu nói vừa rồi cô bé đã phải nghe rất nhiều lần nhưng mỗi lần thì đều nhận được thái độ na ná nhau, không kinh thường thì cũng khinh miệt.
"Là một đứa trẻ rất đáng yêu."
Tomoe lên tiếng trả lời. Dù sao thì Thiên Tuệ và Thiên Kỳ cũng còn quá nhỏ để hiểu được nó. Nhìn là ánh mắt trong sáng đó, cậu cũng không đành lòng để cô bé buồn.
Thiên Kỳ nghe xong thì gật gù hiểu. Cô bé biết là Tomoe đang nói dối, chỉ cần dựa vào thái độ của Kazumi thì cô bé cũng biết nó chẳng có nghĩ tốt đẹp như thế rồi. Mỗi lần cô bé hỏi câu này với mẹ, mẹ cô đều rất buồn.
...
Trên một cánh đồng rực rỡ màu vàng của hoa cải. Ba đứa trẻ đang ngồi đọc sách cho nhau, nụ cười trong sáng luôn hiện hữu trên môi, những gương mặt thanh thoát dịu dàng, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu. Ba đứa tựa vào một gốc cây ngô đồng có tán lá thật rộng, miệng vẫn đọc nghêu ngao vài câu ca dao truyền thống.
“Chị Naomi nè, sau này chị sẽ làm gì?”
Thiên Kỳ ngồi thẳng dậy hỏi Naomi.
“Sau này chị sẽ trở thành một người thật ưu tú trong gia tộc, giống anh Hikashi vậy đó.”
Naomi gấp quyển sách trong tay lại, rồi nhẹ nhàng nói. Mẹ của cô bé suốt ngày ca mãi bài ca đó. Mẹ muốn cô phải thật tài giỏi, thật xuất sắc.
“Rồi sau này em sẽ ước mình là người bình thường thôi, Naomi ạ.”
Hikashi đang hì hục nướng thịt ở một góc khác nghe được liền cười và nói. Bỗng dưng một ngày trời xanh mây trắng nắng vàng đáng lẽ phải được nghĩ ngơi của anh lại bị phá huỷ chỉ vì một câu nói muốn cắm trại của đám em họ. Thực chất sau khi nghe câu này của Naomi anh có chút lo lắng, cô bé này chỉ vừa tám tuổi, chưa đủ nhận thức cho những gì mà một hậu duệ của Natusmi phải đương đầu.
“Hừ, anh đừng nên nói gì cả.”
Naomi tức giận nói với Hikashi rồi quay sang Thiên Tuệ và hỏi.
“Vậy cuối cùng hai đứa muốn gì cho tương lai.”
“Tụi em muốn gặp lại mẹ.”
Thiên Tuệ và Thiên Kỳ đồng thanh nói. Sau vụ tai nạn đó, hai người đã không gặp lại bà ấy rồi, tính đến hiện tại cũng đã nữa năm. Hai cô bé rất nhớ bà.
Hikashi nghe vô tình nghe được, nụ cười trên môi anh cũng tắt ngóm. Keiko, mẹ của Thiên Tuệ và Thiên Kỳ mất cũng được nửa năm nay rồi. Vì còn quá nhỏ nên hai cô bé vẫn chưa ý thức được điều này. Thỉnh thoảng vẫn đòi gặp bà ấy, nhưng lúc như thế anh chỉ đành lôi vài tấm ảnh ra cho hai người xem.
Có một lần anh bắt gặp Thiên Tuệ đang lén lén lút lút từ thư phòng bước ra. Anh hỏi cô bé đang giấu gì thì cô bé không nói mà chỉ chạy đi mất. Anh quay lại thư phòng thì thấy di động của mình đột nhiên biết mất. Nghĩ một hồi mới nhớ đến Thiên Tuệ vừa đi ra nên quyết định đi tìm cô. Sau một hồi tìm kiếm xung quanh dinh thực, anh mới thấy cô bé ngồi ở một góc vườn. Tay cô cầm di động của anh, bấm bấm cái gì đó rồi áp lên tai. Không biết cô đã nghe đước gì nhưng nhìn gương mặt cô bé lúc đó rất hạnh phúc, giống như vừa tìm được báu vật của mình. Xong rồi, cô bé chạy lon ton vào trong, chẳng may lại va phải anh nên làm rơi di động xuống. Bị anh bắt gặp, cô bé rất lấy làm xấu hổ, giọng điệu ấp úng nói xin lỗi. Anh cũng chỉ nhắc cô không nên làm như thế nữa rồi quay lưng đi. Quay lại thư phòng, anh kiểm tra lại di động thì mới phát hiện cô vừa gọi cho một số máy lạ. Anh bấm gọi lại thì không có ai trả lời, chỉ có một giọng lời nhắn của chủ số. Anh nghe xong thì giật mình nhận ra, đây là giọng của Keiko Natusmi, là mẹ của Thiên Tuệ và Thiên Kỳ. Bây giờ anh mới hiểu lí do vì sao Thiên Tuệ lại làm như thế, chỉ là cô bé muốn nghe giọng của người mẹ đã khuất của mình.