Trong phòng chờ cô dâu, Thiên Tuệ ngồi trước gương trang điểm mà trong lòng pháo nổ tưng bừng. Hôm nay cô là cô dâu, chính thức ra công bố với cả thế giới cô và anh về chung một nhà. So với cảm xúc bốn năm trước khi kí vào giấy hôn thú thì bây giờ cô lại có chút hồi hộp hơn hẳng.
"Mẹ ơi, mẹ đẹp thế để làm gì?". Bạn đang đọc truyện tại == T RÙMtruyện. o rg ==
Một cô bé chừng ba tuổi, gương mặt trong sáng với mái tóc màu nâu đỏ lon ton chạy lại chỗ Thiên Tuệ.
Thiên Tuệ đưa tay bế cô bé vào lòng. Cô bé dễ thương này là thành quả đầu tiên của chuyện tình hai người, tên Thiên Tịnh An. Ngay từ lúc sinh ra đã rất nổi bật với mái tóc có màu được thừa hưởng từ bà nội Iris Collin của mình.
"Hôm nay mẹ con làm cô dâu."
Thiên Kỳ bước đến bế Thiên Tịnh An ra chỗ khác chơi. Cô bé nghe xong không thèm nói gì mà ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
"Tuệ, cậu có thư viết tay nè."
Bạch Uyển Nhi cầm một lá thư đến đưa cho Thiên Tuệ. Bốn năm qua cô và Vương Thịnh Quân cuối cùng cũng nói lên lời yêu thương. Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ có tình cảm với một người như anh, nhưng thời gian bốn năm qua đã nói lên nhận định của cô là sai. Hai người cũng đã có một cậu nhóc rất đáng yêu tên Vương Minh Khải vừa tròn hai tuổi.
Thiên Tuệ cầm lấy lá thư tay đó. Thời đại này còn rất ít người viết thư tay như thế này. Cô cẩn thận mở ra, lá thư này đến từ Provence của nước Pháp xa xôi. Bên trong ghi đúng vài chữ "Happy Wedding" và kèm theo một bàn chân bé xinh của một cô hay cậu nhóc nào đó. Thiên Tuệ xem xong chỉ cười mỉm nhẹ nhàng. Lá thư này có lẽ là của Naomi, cô rất mừng khi họ vẫn an toàn.
Ở một nơi nào đó, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay nắm của rồi mở ra. Thiên Tịnh An không kiêng kỵ gì mà lập tức xông thẳng vào bên trong. Tần Thiên Hàn thấy con gái bảo bối của mình bước vào ngay lập tức dang tay chào đón. Mọi người trong phòng đều cho rằng cô bé sẽ chạy đến ôm Tần Thiên Hàn vui vẻ như mọi khi, nhưng không, Thiên Tịnh An chạy đến dùng hết sức đá một phát thật đau vào xương ống chân ba mình. Tần Thiên Hàn bị tấn công bất ngờ không kịp phòng thủ mà ăn trọn cú đá đó.
"Sao con đá ba?"
Tần Thiên Hàn đau đến cau mày. Cô bé này được Thiên Tuệ chỉ cho vài quyền để phòng thân nhưng không ngờ nó lại áp dụng ba nó.
"Đồ xấu xa."
Cô bé không thèm quan tâm đến vẻ mặt đau đớn của Tần Thiên Hàn mà đến đến thẳng ghế bành khoanh chân khoanh tay ngồi, trưng ra vẻ mặt vô cùng chán ghét.
"Thôi nào Tịnh An, ba chưa làm gì mà."
Tần Thiên Hàn quá sức bất lực với cô con gái dễ cáu này rồi. Tính tình cục súc không khác gì Thiên Tuệ.
"Ba là đồ xấu xa. Ba làm gì mà mẹ sắp cưới người ta rồi kìa."
Thiên Tịnh An vẫn giữ nguyên nét mặt khó chịu đó.
"Làm gì có chuyện mẹ con lấy người khác."
Tần Thiên Hàn nghe xong không thể nào hiểu nổi cô con gái độc nhất của mình muốn nói gì.
"Dì ba nói hôm nay mẹ làm cô dâu. Mà mẹ làm cô dâu là sắp kết hôn."
"Sao con không nghĩ mẹ kết hôn với ba."Tần Thiên Hàn hiểu được chút gì đó, cố nén cười mà hỏi tiếp.
"Ba nói kết hôn là hai người yêu nhau về chung một nhà với nhau, mà ba mẹ vốn đã ở chung với nhau rồi mà."Tomoe đứng bên cạnh đang uống nước, nghe xong câu nói ngây ngô đó thì ho sặc sục. "Tiền trảm hậu tấu" là phong cách đặc trưng của Thiên Tuệ đây mà, nhìn một phát là biết con nhà ai luôn.
Thiên Tịnh An thấy biểu cảm của Tomoe liều nhận ra mình đã sai một thứ gì đó, ngay lập tức cười giải hòa.
Tiếng chuông nhà thờ một lần nữa báo hiệu đã đến giờ làm lễ. Tần Thiên Hàn tiến đến bế Thiên Tịnh An rồi cùng với mọi người bước ra ngoài.
Trên lễ đường, cha xứ và các vị khách mời đã vào vị trí, Tần Thiên Hàn đứng trước mặt cha xứ hai bàn tay run rẩy nắm chặt lấy nhau. Sắc mặt vì thế cũng có chút căng thẳng. Bốn năm qua, khi anh còn điều trị trong bệnh viện, Thiên Tuệ luôn bên cạnh anh không sót một buổi nào. Đến lúc cô chuyển dạ sinh Thiên Tịnh An thì anh cũng chỉ có thể đẩy xe lăn đến phòng sinh đợi cô cùng thiên thần nhỏ chào đời.
Hai người chỉ tốn hơn ba tháng để gọi tên thứ tình cảm trong lòng, nhưng bỏ ra đến bốn năm mới có thể đưa nhau về một nhà và phải dùng cả đời chỉ để chứng mình ba chữ "anh/em yêu em/anh". Ngày hôm nay họ đứng trước mặt tất cả mọi người gọi nên hai tiếng yêu thương cả một đời.
Cánh của nhà thờ mở ra. Ánh sáng tự nhiên cùng theo đó mà chiếu vào bên trong. Bên kia cánh cửa, Thiên Tuệ mặc lên một bộ váy cưới màu trắng ngà trễ vai. Phần áo được may ôm tinh tế, tôn lên dáng người hoàn mĩ của người mặc. Phần váy dưới được may phồng lên bằng nhiều lớp voan cho người nhìn vào một cảm giác rất dịu dàng, thơ mộng. Thêm một chiếc khăn đội đầu dài gần ba mét rưỡi càng tôn lên dáng vẻ yêu kiều, lộng lẫy của cô. Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào người phụ nữ đang tiến vào lễ đường. Quá xinh đẹp, thật không ngoa khi người ta nói Thiên Tuệ là búp bê lai hoàn hảo nhất, cô xinh đẹp tựa tiên nữ thoát tục, không vướng chút bụi nơi trần gian. Hai người đứng kế nhau thì thật vừa mắt.
Thiên Tịnh An bê một chiếc khay nhỏ, bên trong đặt hai quyển sổ và một hộp nhẫn đến bên cha xứ.
“Mời hai anh chị đọc lời thề hôn nhân.”
Cha xứ cầm mic ấm áp nói. Thực tâm mà nói, ông chủ trì cho rất nhiều cặp nên duyên với nhau ở đây, vui có buồn có, nhưng có lẽ đẹp nhất sẽ là Tần Thiên Hàn và Thiên Tuệ ngày hôm nay. Sâu thẳm trong đôi mắt anh, ông thấy được sự dịu dàng ân cần mà anh dành cho Thiên Tuệ. Sâu trong nụ cười của cô, ông thấy được sự trân trọng mà cô dành cho anh.
“ Anh là Tần Thiên Hàn từ nay nhận Thiên Tuệ làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh.”
“Em là Thiên Tuệ từ nay nhận Tần Thiên Hàn làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời em.”
Hai người cùng nhau đọc lời thề hôn nhân trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Thời gian họ đã bên nhau nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng đó là khoảng thời gian họ rất trân quý. Họ không dành cả thanh xuân cho nhau nhưng họ nguyện dành cả phần đời còn lại cho nhau, cùng nhau xây đắp một hạnh phúc mãi mãi về sau.
“Ở đâu có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?”
Trước câu hỏi của cha xứ, không một ai lên tiếng đáp ứng có.
“Ngày 17 tháng 07 năm 2xxx, tôi tuyên bố: anh Tần Thiên Hàn và chị Thiên Tuệ từ nay nên duyên vợ chồng. Mong Chúa trên cao chứng giám cho tình yêu hai người. Nghi thức trao nhẫn bắt đầu.”
Chiếc hộp nhẫn được mở ra, bên trong là một cặp nhận vàng trơn tượng trung cho tình yêu của họ.
Hai người trao nhẫn rồi đặt lên môi nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Không giống như nhẫn đính hôn đính kim cương, hột xoàn lấp lánh xa hoa. Nhẫn cưới của hai người chỉ đơn giản là nhẫn trơn không đính hạt. Giống như tình yêu của họ vậy, có thể sau này nó trong mắt của người ngoài sẽ không còn nồng nàng như ban đầu nữa nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được tình cảm được thể hiện ở những gì đơn giản nhất. Có thể là một ánh mắt họ trao nhau buổi sớm. Có thể là một phần ngọt nhất của quả dưa hấu mà anh dành cho cô. Có thể một bữa cơn toàn phần ngon cho cô mỗi khi đi làm về muộn. Hay đơn giản nhất chỉ là cùng nhau ở chung một nhà.
———————————————
21/7/2021, hoàn chính văn.
Tên truyện: Tình yêu từ người đàn ông mang mặt nạ vàng.
Author: Hồng Hạc Tô.