Trước khi đi, anh cũng đã nói chuyện với Tần Thế Hạo rất lâu. Không biết anh đã nói gì nhưng sau khi nghe xong Tần Thế Hạo lập tức mặt mày nghiêm trọng, bắt Tần Hữu Tình huỷ chuyến bay sang Mĩ vào tuần sau và bắt cô bé không được ra ngoài một mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
“Anh tìm thêm được gì chưa?”
Thiên Tuệ dựa đầu ra ra sau chán nản hỏi.
Để mà nói, cô không hề biết chút gì về Tiêu Nam Hiên cả, cô chỉ gặp hắn được một lần là trong đám cưới của Vương Thịnh Quân và Bạch Uyển Nhi, đến bây giờ cô cũng không thể nhớ rõ mặt mũi hắn ra sao nữa.
“Chưa được gì cả.”
Tần Thiên Hàn trả lời cô nhưng cũng không quên tập trung lái xe.
Cả đêm qua anh loay hoay ở trong thư phòng với hi vọng sẽ tìm được một chút thông tin gì đó về Tiêu Nam Hiên nhưng hoàn toàn vô ích.
Thứ anh tìm được chủ là một bức ảnh trêи bìa tạp chí với tiêu đề ‘Tiêu Nam Hiên-người thừa kế của tập đoàn Tiêu thị lần đầu xuất hiên trước công chúng’. Người nam nhân trêи bìa tạp chí đó cho anh một cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra được là lúc nào.
Trước giờ khi đi tranh thầu, Tiêu thị luôn của thư kí tổng tài ra mặt nên anh cũng chưa có cơ hội tiếp xúc với anh ta.
Ba anh sau khi nghe đến cái tên Tiêu Nam Hiên thì không có phản ứng gì đặc biệt nhưng sau khi xem anh của anh ta thì lại có chút thái độ.
Mặc cho anh dò hỏi như thế nào thì ông vẫn trả lời không biết, xem ra anh nên bắt đầu từ chính Tần gia.
...
Vừa về đến Bắc Tần Viện, Tần Thiên Hàn ngay lập tức đến thẳng thư viện. Anh vội vàng kéo vài hộc tủ, xới xới lên như đang tìn kiếm một thứ gì đó.
Thiên Tuệ đứng đằng sau chỉ lặng lẽ quan sát và dọn dẹp nhưng thứ anh vừa đào lên. Bây giờ thì cô hiểu rồi, anh đã biết một thứ gì đó, nhưng chưa biết nói từ đâu.
Không phải là không muốn nói, không phải là chưa đến lúc, cũng không phải là không tin cô, chỉ là không biết nói như thế nào để cô có thể hiểu được rõ ràng và tường tận nhất.
Ví dụ như anh đã từng thấy thứ gì đó quen quen nhưng không nhớ được là quen như thế nào.
Thiên Tuệ dừng tay lại một chút rồi nhìn xuống vài hộc đã bị lật tung lên.
Những tập tài liệu được niêm phong bị anh bóc ra hết, không sót một tập nào.
Tuy đây là thư viện gia đình nhưng cũng có một số thứ không được động vào, ví dụ như đống tài liệu bị anh lôi ra như thế này, nó liên qua đến thông tin riêng tư, cá nhân hoặc là thông tin mật của Tần thị.
Cô dừng việc dọn dẹp của mình lại, bắt đầu đi gom những tập tài liệu như thế đến cho anh.
Sau một hồi trèo lên trèo xuống để lấy một đống giấy giấy tờ tờ phủ đầy bụi, cuối cùng cô cũng gom xuống hết.
Suy cho cùng cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng năm trăm tập.
Tần gia sở hữu năm căn biệt thự lớn trong thành phố, bao gồm, Đông Tần Viện, Tây Tần Viện, Nam Tần Viện, Bắc Tần Viện được xây dựng theo bốn hướng và cuối cùng là Tần Trung Đại Viện toạ lạc ngay trung tâm xa hoa đô thị.
Năm đó, nơi khởi đầu của Tần gia chính là phía Bắc thành phố, đồng nghĩa với việc Bắc Tần Viện mới chính là cái nôi của Tần gia nên không khó hiểu lắm khi nơi đây lại lưu trữ nhiều tài liệu mật như vậy.
Tần Thiên Hàn ngồi vào ghế và bắt đầu lôi đống tài liệu đó ra cẩn thận xem từng tờ một.
Thiên Tuệ lặng lẽ bước ra ngoài. Hiện tại anh rất cần sự yên tĩnh, hơn nữa đó là tài liệu mật của Tần gia có thể liên quan đến Tần thị, cô không thể tự ý xem chúng được.
“Em xem cái này đi.”
Tần Thiên Hàn trầm mặc lên tiếng.
Thiên Tuệ vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì bị Tần Thiên Hàn gọi lại. Trong tay đang cầm một tờ giấy có ý muốn cô xem.
Đó là bộ hồ sơ của một người đàn ông tên Hoắc Thành.
Thiên Tuệ nhìn lên tấm ảnh thẻ trêи hồ sơ và tấm hình chụp bìa tạp chí có sự xuất hiện của Tiêu Nam Hiên thì không khỏi kinh động trong lòng.
Tiêu Nam Hiên và người đàn ông tên Hoắc Thành này nhìn lướt qua rất giống nhau, tuy không phải là giống y đúc như cô và Thiên Kỳ nhưng cũng không thể có sự trùng hợp đến thế được.
Trong hồ sơ chỉ nhắc đến Hoắc Thành một cách rất sơ sài. Chỉ bao gồm tên, tuổi, nơi ở, và chức vụ làm việc tại Tần thị.
Theo như trêи hồ sơ thì tính đến thời điểm hiện tại ông ta đã gần sáu mươi, ở ngoại thành phía tây thành phố, trước đây từng làm việc cho Tần thị ở vị trí phó tổng.
Một ý nghĩ điên rồ loé lên trong đầu Thiên Tuệ, cô đang nghĩ đến vụ tại nạn của mẹ Tần Thiên Hàn khi mang thai anh cũng là do một nhân viên cao cấp trong Tần thị lúc đó gây ra.
Trong đó, có đề cập thêm đến ngày ông ta bị sa thải, ngày hôm đó chính là ba ngày sau sinh nhật anh.
“Anh có biết về vụ tại nạn của mẹ anh lúc mang thai không?”
Thiên Tuệ cố ý nhắc lại, cô biết là Tần Thiên Hàn không thể nhớ được lúc đó như thế nào nhưng cô nghĩ anh phải được Tần Thế Hạo nói đến rồi.
“Có một chút. Em đang nghĩ rằng: Hoắc Thành là người gây ra tai nạn năm đó và Tiêu Nam Hiên có quan hệ với ông ta?”