• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Tư Đình bị cảnh sát bắt đi, Doãn Bối Ưu cũng bị lôi đi nhanh chóng, Naomi và Tomoe cũng không muốn ở lại lâu mà rời đi, trong hội trường cũng chỉ còn lại bốn người. Một đêm dạ tiệc hoành tráng bỗng chốc lại là kết thúc của một gia đình hào môn, câu chuyện trả thù rửa hận của cô đến đây cũng đã đến dấu chấm hết.

Ôm hận thù hơn hai mươi mốt năm nay cuối cùng xử lí trong một đêm.

Thiên Tuệ linh cảm rằng, ngày mai sẽ có những đợt sóng gió khác bắt đầu, nhưng trước hết cô lại muốn đêm nay trôi qua thật êm đềm.

“Thiên Tiểu thư, tôi biết bây giờ đã khá trễ nhưng tôi vẫn mong cô có thể dành chút thời gian nói chuyện riêng với tôi.”

Tần Thế Hạo vẫn rất khách khí lên tiếng rồi sải bước lên lầu hai.

“Vâng, thưa Tần lão gia.”

Nói rồi, Thiên Tuệ cũng theo sau. Cô có thể lường trước được ông ấy sẽ muốn nói gì. Đôi mắt âm trầm đó của ông ấy đều nói lên tất cả, ông ấy muốn biết thêm về ba mẹ con cô.

“Mẹ cô thực sự là Keiko.”

Tần Thế Hạo không đợi Thiên Tuệ ngồi xuống mà lập tức hỏi chuyện.

“Vâng, thưa lão gia, bà ấy chính xác tên Keiko Natusmi là cô út của Natusmi đời thứ 61.”

Thiên Tuệ thẳng thắn trả lời. Mẹ cô trước đây là một nghệ sĩ violon nổi tiếng, bà ấy không chỉ nổi tiếng về tài năng mà còn về nhan sắc trong sáng, không vương chút bụi trần. Năm hai mươi mốt tuổi, bà ấy lấy Doãn Tư Đình rồi rút khỏi ánh đèn sân khấu chói loá một cách yên ắng. Chỉ vỏn vẹn năm năm sau kết hôn, tuổi bà ấy đã mãi mãi dừng lại ở con số hai mươi sáu, thỉnh thoảng Thiên Tuệ và Thiên Kỳ còn đùa vui rằng hai người sắp bằng tuổi mẹ mình rồi.

...

“Dì nghĩ ba con sẽ nói gì với cô ấy?”

Tần Thiên Hàn bước đến bên cạnh Quách Chu Linh rồi hạ giọng nói. Đối với bà, anh không hề có chút ác cảm như mọi người vẫn nghĩ về mối quan hệ mẹ ghẻ-con chồng, bà ấy đối xử với anh rất tốt, thậm chí là kể cả sau khi sinh Tần Hữu Tình.


Quách Chu Linh tính người ôn hoà, dễ gần dễ mến, hơn nữa còn rất thấu tình đạt lý những điều này căn bản chỉ cần nhắc đến Tần Phu nhân thì ai cũng nghĩ đến. Trong lòng anh, bà luôn là một người đáng để tôn trọng chứ không phải là một tiểu tam phá hoại gia đình người khác.

“Có thể là về mẹ của cô bé đó hoặc là hôn sự của hai đứa. Ông ấy không còn gì để phản đối nên con không cần phải lo lắng như thế.”

Quách Chu Linh ngồi xuống chiếc ghế bên cũng rồi ra hiệu cho Tần Thiên Hàn cũng ngồi xuống. Bà có ấn tượng rất tốt với Thiên Tuệ khi ở Tần Trung Đại Viện. Hôm đó cô ăn diện thanh thuần váy trắng đến gặp hai người, ít nói nhưng không hề tỏ ra sợ hãi để lấy lòng thương từ Tần Thiên Hàn hay tỏ cảnh tình cảm sâu nặng không thể tách rời. Thực tế nếu như hai người thể hiện tình cảm quá mức trước mắt người lớn chỉ tăng thêm ác cảm. Vốn dĩ chuyện Thiên Tuệ là hậu duệ của Natusmi nên được công khai sớm hơn thì cả cô và Tần Thiên Hàn cũng sẽ không chịu thiệt thòi nhiều như thế, đây là khuyết điểm rất lớn của Thiên Tuệ. Cô quá mức cẩn trọng, đây là đặc điểm của người từng phạm sai lầm hoặc thấy người khác trả giá cho sai lầm trong quá khứ tạo mà tạo nên. Cẩn thận là tốt nhưng cẩn thận quá thì sẽ trễ thời cơ vàng.

“À, tiểu Tình của đang ở nhà của cô bé đó đợi hai đứa về, dì nhờ con nhắn nó về sớm.”

Đứa con gái này thực sự khiến vợ chồng bà đau đầu. Anh nó tính tình dễ gần nhưng hơi trầm tính, còn nó thì lại bát nháo lung tung, chỉ cần nơi nào có mặt thì chắc chắn sẽ trở nên rất ồn ào. Chỉ vừa nghe tin anh hai có người tình bên cạnh thì lập tức từ Mĩ về để xem cô gái đó là ai.

“Ý dì là tiểu Tình đang ở nhà riêng của cô ấy tại ngoại thành?”

Tần Thiên Hàn có chút hoảng. Bây giờ là gần mười giờ tối, ban đêm ở vùng ngoại thành khá vắng, thỉnh thoảng có vài đám thanh niên không đứng đắn.

“Con bé đoán chắc con sẽ không lấy Doãn tiểu thư nên làm liều đến nhà riêng của Thiên tiểu thư đợi con.”

Không biết tại sao con bà lại biết trước chuyện xảy ra đêm nay. Chỉ biết rằng con bé chắc như đinh đóng cột rằng anh hai nó sẽ không lấy Doãn Bối Ưu.

Cùng lúc này Thiên Tuệ từ trên lầu hai đi xuống, sắc mặt có vẻ khá hạnh phúc.

Tần Thế Hạo đã nói cho cô khá nhiều chuyện, trong đó có lí do vì sao hôn ước giữa hai bên được thành lập.

...

Năm đó, trên con đường vắng vẻ của thành phố K vào mùa đông, từng con gió lạnh lẽo vô tình quạt vào những người đi đường.

Trên con phố vắng lặng ấy, một cặp vợ chồng nắm tay nhau bước ra khỏi cửa hàng quần áo trẻ em. Khuôn mặt người đàn ông tràn đầy sinh khí của tuổi trẻ và tương lai, cho những hoài bão và khát vọng, người vợ lại vô cùng dịu dàng, nữ tính như đoá bạch liên trong nắng vàng. Trong ánh mắt hai người trao cho nhau luôn tồn tại một thứ tình cảm chân thành khiến người ta không khỏi ganh tỵ.

Giá như cô cũng được như thế. Gia thế hào môn và nhan sắc xinh đẹp cô đều có đủ nhưng thứ đơn giản như một tình yêu cô lại không hề biết nó là gì. Ngay tuần trước, hôn lễ của cô và Doãn Tư Đình đã diễn ra tại một nhà thờ trong thành phố. Hôn lễ ‘hơi’ riêng tư một chút, bên gia đình chú rể chỉ có ba mẹ, còn bên cô dâu lại còn thảm hơn, chỉ có một mình cô tại hôn lễ đó. Doãn Tư Đình kết hôn với cô cũng là do ba mẹ hắn ép buộc. Trong mắt ba mẹ chồng, cô là một kẻ đẻ mướn không hơn không kém, trong mắt ‘chồng’ mới cưới cô chỉ là một kẻ ti tiện, bần hàn đến độ bán thân với hi vọng bước chân vào hào môn. Natusmi sau khi biết chuyện này thì vô cùng phẫn nộ, họ đòi xoá cái tên Keiko Natusmi ra khỏi danh sách các hậu duệ đời thứ 61 của gia tộc. Nhưng biết làm sao được, cô yêu hắn rồi, ngay từ lần đầu vô tình gặp cô đã mang cả trái tim ra để yêu hắn, yêu hắn đến chết đi sống lại, dù có đau đến mấy vẫn là yêu, dù có khổ đến mấy vẫn là yêu, dù có đánh rơi cả tình mạng của mình thì vẫn là yêu.

Một âm thanh chói tai từ phía bên kia đường truyền đến tai cô. Keiko giật mình quay lại. Người phụ nữ khi nãy đang năm thoi thóp trên nền tuyết lạnh ngắt. Chiếc ôtô đánh lái né ra rồi chạy đi mất.

Gây tai nạn rồi bỏ trốn ư?



Cô nhanh cho nhớ lấy biển kiểm soát rồi đến bên cạnh người phụ nữ.

Từng giọt máu đỏ rơi xuống mặt đất trắng xoá như những đoá hoa nở rộ vào mùa đông.

“Cứu con tôi.”

Người phụ nữ thở yếu ớt nắm lấy tay cô rồi đặt tay lên phần bụng nhô cao của mình. Bấy giờ Keiko mới nhận ra đây là một thai phụ.

Người đàn ông bây giờ mới lật đật chạy đến, tay còn cầm theo một ít bánh ngọt, có lẽ vì chiều ý vợ nên mới đi mua nhưng không ngờ lại sảy ra cơ sự này.

“Gọi cấp cứu đi.”

Keiko nói với người đàn ông.Không bao lâu sau xe cấp cứu đến và đưa người phụ nữ đó đến bệnh viện.

Chẳng lâu sau, cô được cảnh sát triệu tập vì là nhân chứng trong vụ đâm xe bỏ trốn, cô cũng có cơ hội gặp được hai vợ chồng hôm đó. Sau khi cung cấp lời khai ở trụ sở cảnh sát xong, cô cố tình đến bệnh viện để thăm người vợ bị tai nạn.

Đứng trước phòng bệnh cô đưa tay gõ cửa.

“Ai đó?”

Bên trong là giọng một người đàn ông, có lẽ là người chồng.

“Là tôi, người qua đường hôm đó, tôi có thể vào được không?”

Keiko tấm che trên cửa ra để người bên trong có thể thấy mình. Vì chưa điều tra ra được người lái chiếc ôtô gây tai nạn nên họ vẫn có tính cảnh giác rất cao.

“Cô vào đi.”

Giọng thanh mảnh của người phụ nữ vọng ra.

Keiko nhanh chóng bước vào trong, khuôn mặt niềm nở cuối chào họ.

Đứa trẻ vì cấp cứu kịp thời mà nhìn thấy được ánh bình minh, người mẹ cũng đã qua cơn nguy hiểm, đứa trẻ được sinh ra là một bé trai.

Dần dần như thế, Keiko tới lui bệnh viện nhiều hơn, kể cả sau nay khi họ đã xuất viện nhưng vẫn thường xuyện gọi cô đến nhà chơi.

Bây giờ cô mới biết, thực tế hai vợ chồng đó là người của Tần gia, người chồng là Tần Thế Hạo đang là tổng tài cho một tập đoàn tài chính nhỏ, còn người vợ lại là một cô gái miền quê thật thà dễ mến. Tần Thế Hạo chủ động nói mình và cả Tần gia nợ cô một ân tình, sau này chỉ khi nào cô cần thì Tần gia sẽ cố gắng giúp đỡ.

Ba năm sau, khi đứa trẻ năm đó đã lên ba. Người lái xe năm đó đã bị bắt, bất ngờ hơn đó còn là một nhân viên trong Tần thị. Keiko cũng sắp có những đứa con của riêng mình, cô lại một mình mang bụng bầu đến Tần gia.

“Keiko, em đến rồi à.”

Tần Thế Hạo một tay ẵm con trai đầu lòng, một bên nắm tay vợ ra đến cổng đón cô.

“Vâng ạ, em tiện đường ghé sang đây một chút.”

Keiko theo chân hai người họ vào trong nhà. Hôm nay không phải để sang chơi, cũng chẳng phải là tiện đường ghé qua nữa, cô muốn nhờ họ một việc.

Trong phòng khách của căn nhà, Keiko có chút dè dặt mở miệng.

“Em có việc muốn nhờ hai anh chị giúp.”

“Chuyện gì thì em cứ nói, anh chị sẽ cố gắng.”

Tần Thế Hạo nhìn vợ mìn một chút rồi lên tiếng. Anh có ấn tượng khá tốt với cô bé hiền lành này, huống chi đó còn là người giúp tên tội phạm năm đó phải ra trước ánh sáng pháp luật, suy cho cùng thì là Tần gia nợ cô, đến lúc sẽ phải trả.

“Em muốn để cho một trong hai đứa trẻ trong bụng em kết hôn với con trai anh chị.”

Dù biết thế này là hơi sớm nhưng cô tin chắc rằng trong thời điểm như thế này chỉ có Tần gia mới có thể bảo vệ cho hai đứa con cô an toàn.



“Con trai thấy thế nào?”

Tần Thế Hạo nhìn con trai trong lòng mình rồi hỏi. Ông chưa từng nghe Keiko nhắc đến tên của ba đứa trẻ, chỉ biết được trong bụng cô đang mang song thai hai bé gái.

“Ba ơi, kết hôn là gì?”

Cậu nhóc ngước đầu lên nhìn ba mình.

“Là con sẽ cùng vợ mình cùng nhau tạo nên một gia đình, giống như ba và mẹ vậy.”

“Vậy vợ con đâu?”

“Bên đó, trong bụng của dì.”

Người vợ bên cạnh hướng mắt về phía Keiko rồi nói.

Cậu bé nghe xong thì lập tức tuột khỏi ba mình mà chạy thẳng đến cạnh Keiko, áp mặt lên bụng cô thủ thỉ.

“Vợ ơi.”

Chẳng ai ngờ được tên nhóc đó lại bị hai đứa trẻ vô tình đạp trúng.

“Dì xinh đẹp ơi, vợ không thích con.”

Đôi mắt cậu nhóc long lanh ngấn nước nhìn Keiko, giọng điệu nuốt tiếc nói.

“Không phải đâu, chúng nó chỉ muốn đáp lại lời con nói thôi.”

Keiko mủi lòng mà an ủi đứa nhóc này. Mỗi lần cô đến nó đều gọi cô với cái tên ‘dì xinh đẹp’.

“Ba ơi, trong bụng dì xinh đẹp có hai em vậy có phải sau này con có hai vợ không?”

Cậu nhóc xoa xoa phần bụng nhô cao của cô rồi qua sang nói với Tần Thế Hạo.

“Tần Thiên Hàn, con tham lam lắm đấy, mỗi người đàn ông thì chỉ duy nhất có một vợ thôi, hiểu chưa?”

Tần Thế Hạo phì cười rồi cũng nghiêm mặt chỉ dạy con.

“Vậy thì vợ con có xinh đẹp giống dì không?”

Tần Thiên Hàn nắm lấy tay cô lắc nhẹ.

“Con thích một cô vợ xinh đẹp đến thế à, nếu con bé không xinh thì sao?”

Keiko bế nhóc lên ghế ngồi rồi dỗ ngọt. Tên nhóc này làm cô có thiện cảm vô cùng, rất ngây thơ, rất đang yêu nhưng cũng thừa hưởng được một chút tinh tế. Ngũ quan gương mặt sắc sảo, sau này lớn lên chắc chắn là mĩ nam vạn nàng yêu.

“Nếu không xinh thì con phải thật cô gắng.”

“Cố gắng để làm gì?”

“Mẹ con nói: ‘phụ nữ có ba niềm vui lớn. Thứ nhất là nhìn vào túi lúc nào cũng có tiền. Thứ hai là nhìn vào gương cũng thấy mình thật xinh đẹp. Thứ ba là mở cửa vào nhà lúc nào cũng thấy mìn có một gia đình ấm cúng’, nên nếu vợ con không có nhan sắc thì con sẽ cho vợ mình tiền để cô ấy vui.”

Tần Thiên Hàn khoanh tay chống cằm như một ông cụ non.


Và cứ như thế, trong một ngày tuyết rơi lạnh lẽo, hôn ước giữa Tần gia và Natusmi đã được thành lập, hai đứa trẻ trong bụng cô cũng đã có thêm chút hi vọng được tồn tại trên đời, thoát khỏi móng vuốt của Doãn gia. Có lẽ, sai lầm tồi tệ nhất mà cô từng làm là vì yêu mà chấp nhận bán rẻ thân mình, hại con mình chưa kịp sinh ra mà phải đối diện với muôn vàn hiểm nguy.


Một bông hoa tuyết mong manh rơi trên bàn tay Keiko rồi tan thành nước. Bông hoa tuy nhỏ bé nhưng để lại một cái cảm giác lạnh buốt trên bàn tay trắng nõn của cô. Cô hi vọng sau này hai đứa trẻ sinh của cô cũng như những bông hoa tuyết đó, tuy nhỏ bé và mong manh nhưng có trong mình một khả năng vượt xa cái hình dáng mong manh ấy.


Cô nghĩ ra rồi, tên của hai đứa trẻ trong bụng mình. Một đứa là Yukiko, trong đó Yuki là tuyết, cô hi vọng nó cũng sẽ xinh đẹp và có một cuộc sống giản dị, vô ưu vô lo sau này.


Có một cuộc sống rồi thì phải biết trân trọng lấy cuộc sống đó, sống một cách lạc quan, yêu đời và an nhiên nên đứa còn lại sẽ tên Aiko.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK