Cô thản nhiên bâng quơ như vậy, Chu Dư Ngôn ngược lại đứng ngồi không yên.
Bình tĩnh, lý trí, không dễ dàng để lộ cảm xúc ra ngoài. Đây quả thật là Giang Lăng lúc bình thường, nhưng cũng là cô vào thời điểm nguy hiểm nhất.
Chu Dư Ngôn nhìn cô, cố gắng giữ bình tĩnh bên ngoài: “Nhưng em không phải có chuyện nói với anh à?”
“Em có gì muốn nói với anh chứ?” Giang Lăng nhướn mày, như là nghi hoặc.
Chu Dư Ngôn hạ giọng: “Chẳng phải em đã nói trở về tính sổ với anh ư?”
Giang Lăng chỉ cười: “Hôm nay cũng mệt nhọc cả ngày rồi, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Cô tạm dừng lại bổ sung, “Có gì ngày mai rồi nói.” Nói xong, cô đặt cái cốc trên tay xuống rồi xoay người ra ngoài.
“Em đi đâu?” Chu Dư Ngôn nhíu mày.
Giang Lăng chẳng hề quay đầu: “Em tới phòng sách, còn một số công việc cần xử lý.”
“…”
Chu Dư Ngôn quyết định lấy lùi để tiến: “Lăng Lăng, chân anh còn bó thạch cao.”
Giang Lăng dừng bước, quay đầu lại cười với anh: “Thạch cao thôi mà, em tin không làm khó được Chu tổng, phải không?”
Chu Dư Ngôn: “…”
Trong mắt cô rõ ràng mang theo ý cười, nhưng trong phút chốc anh lại phân biệt rõ cảm xúc trong mắt cô. Anh không còn lời để nói, chỉ đành nhìn Giang Lăng đi ra phòng ngủ.
Ánh đèn êm dịu màu da cam trong phòng, nhưng Chu Dư Ngôn bị giam lại trong đó, bóng dáng cô độc hiện thêm mấy phần hiu quạnh và lẻ loi. Anh nhìn về phía cánh cửa, dùng đầu lưỡi đè sau hàm răng, hồi lâu sau phát ra tiếng cười tự giễu.
Qua một lúc, Chu Dư Ngôn lấy ra di động, gọi điện cho trợ lý Lưu.
“Chu tổng?”
Chu Dư Ngôn lạnh giọng căn dặn: “Ngày mai cậu tìm người qua đây giúp tôi tháo ra thạch cao.”
“Ngày mai?” Trợ lý Lưu kinh ngạc, không nhịn được bèn khuyên bảo, “Nhưng mà Chu tổng, bây giờ tháo thạch cao không sợ lộ tẩy ư?”
“Không sao.” Chu Dư Ngôn bực dọc, “Bó thạch cao không tiện, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa.”
Trợ lý Lưu im lặng rồi mới nói: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, anh cứ nhìn di động rồi bất giác mở ra trang web, ở trên đó tìm kiếm “Chọc giận vợ phải làm sao đây”.
Trang web nhanh chóng nhảy ra đủ loại đáp án.
Đáp án 1: [Thành thật thừa nhận sai lầm, sau đó làm những gì cô ấy muốn.]
Đáp án 2: [Dỗ dành cô ấy đi.]
Đáp án 3: [Chuyển khoản 5201314, có tin cô ấy lập tức tha thứ cho anh không.]
Đáp án được like nhiều nhất trong đó là thế này: [Chuẩn bị sẵn sầu riêng và bàn phím, quỳ gối nhận lỗi đi.]
Chu Dư Ngôn: “…”
Tất cả đều là vô nghĩa.
Chu Dư Ngôn bực bội ném di động lên giường, tuy rằng đã khuya nhưng anh không hề buồn ngủ. Anh ở trong phòng ngủ một hồi rồi đẩy xe lăn tới ban công. Ban công nối liền phòng ngủ rất to, được sửa thành khu vực thư giãn. Nếu là ban ngày, ở đây đầy đủ ánh sáng, nhưng đáng tiếc hiện tại là buổi tối. Không có đèn chỉ có bóng tối nối tiếp đêm khuya. Biệt thự nằm ở vùng ngoại thành, ban đêm gió lớn cũng rất lạnh.
Chu Dư Ngôn tiến vào trong bóng tối, chỉ có thể nhờ ánh sáng trong phòng ngủ chiếu ra miễn cưỡng thấy rõ hoàn cảnh trong phạm vi nhỏ. Anh ở ban công cả người chìm trong bóng đêm, hòa một thể với bóng tối. Cơn gió gào thét bên tai, nhưng anh dường như không cảm nhận được sự lạnh lẽo của ban đêm, chẳng hề động đậy tí nào.
Sao trời tựa kim cương che kín bầu trời. Nhìn lên bầu trời đầy sao, con ngươi đen của anh sâu lắng mà tịch mịch, cảm xúc trong mắt khó mà phân biệt rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Chu Dư Ngôn xoay người trở lại phòng ngủ. Anh nhắc nhở bản thân phải nhịn xuống, nhưng chưa được vài giây thì không thể nhẫn nại. Chu Dư Ngôn hít sâu thay đổi phương hướng, lập tức đẩy xe lăn đi ra phòng ngủ rồi tiến thẳng về phía phòng sách.
Hiện tại đã hơn một giờ sáng.
Anh đi tới trước cửa, đèn phòng sách còn sáng. Chu Dư Ngôn đẩy xe lăn đi vào, bánh xe lặng lẽ chuyển động, thoáng cái anh đã tới bên cạnh Giang Lăng. Trong phòng sáng sủa nhưng im ắng, laptop trên bàn còn mở ra. Giang Lăng đã nằm trên bàn ngủ thiếp đi, trên tay còn cầm một phần văn kiện.
Cửa sổ chưa đóng, có gió thổi vào lành lạnh. Áo khoác choàng trên vai cô đã rơi xuống, Chu Dư Ngôn cởi ra áo vest nhẹ nhàng choàng lên người cô. Động tác của anh rất nhẹ, Giang Lăng không bị đánh thức, có người đi tới cô cũng không phát hiện. Có lẽ là quá mệt mỏi, đôi mắt buồn ngủ im lặng cũng hiện ra mấy phần mỏi mệt. Nhưng khi cô ngủ vẫn xinh đẹp động lòng người, mái tóc đen láy xõa ra.
Chu Dư Ngôn liếc sơ qua laptop, trên đó còn mở Word, là tài liệu cô vừa phiên dịch xong —— đại khái là tài liệu ngày mai họp cần dùng tới. Anh giúp cô lưu lại tài liệu rồi tắt máy tính. Chu Dư Ngôn buông chuột ra lại nhìn sang Giang Lăng, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của cô hồi lâu, cuối cùng vẫn không đánh thức cô.
***
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng sách, rọi xuống bàn làm việc. Giang Lăng từ trong mộng tỉnh lại, cô mở mắt ra rồi hơi híp lại, hồi lâu sau mới thích ứng với ánh sáng.
Trời sáng rồi?
Nhìn laptop trước mặt, cô từ từ lấy về trí nhớ. Hôm qua cô ngủ thiếp đi trong phòng sách?
“Phịch.”
Đợi khi nhìn thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên nghe được tiếng gì đó rơi xuống đất.
Áo vest rơi xuống đất.
Cô nhìn chiếc áo vest không thuộc về mình, nhất thời hiểu ra. Giang Lăng bình tĩnh nhặt lên chiếc áo, trên đó vẫn còn hơi ấm. Cô để áo vest sang một bên, quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Dư Ngôn nằm trên sô pha ở bên cạnh.
Sao anh ở trong này mà không ở phòng ngủ?
Giang Lăng đứng lên lặng lẽ đi qua nhìn người trên sô pha. Anh vẫn còn ngủ, không biết mơ thấy ác mộng gì, cho dù ngủ mi tâm của anh cũng nhíu chặt. Chu Dư Ngôn không mặc áo khoác cũng chẳng đắp chăn, khi cô đi qua anh vẫn chưa tỉnh lại.
Người đàn ông này thế mà trông chừng cô cả đêm?
Giang Lăng nhìn người trước mặt, tâm trạng của cô có chút phức tạp. Lúc này cô mới để ý khuy áo trên cùng của anh mở ra, để lộ một mảng lồg ngực. Giang Lăng dừng trước sô pha một lát rồi xoay người trở lại bàn làm việc, cô lấy chiếc áo vest kia đắp lên người Chu Dư Ngôn, sau đó mới đi ra phòng sách.
Tiếng bước chân xa dần, sau khi Giang Lăng rời khỏi phòng sách Chu Dư Ngôn mới chầm chậm mở mắt ra. Chờ khi anh xuống lầu một thì Giang Lăng đã không còn ở biệt thự.
Cô quay về tập đoàn Giang thị.
Trên bàn ăn tại phòng ăn lầu một có đặt một phần ăn sáng, là sandwich kẹp trứng và giăm bông. Chu Dư Ngôn đi tới trước bàn, nhìn thấy sandwich anh lặng lẽ cong khóe miệng. Nhưng ý cười này lại nhanh chóng biến mất.
***
Sau tiệc đính hôn, mọi thứ dường như trở về quỹ đạo bình thường.
Giang Lăng tiếp nhận chức vụ CEO tập đoàn Giang thị chưa đến một tháng, không ít người đều cho rằng cô là một thiên kim đại tiểu thư õng ẹo, đối mặt với sài lang hổ báo trong tập đoàn có lẽ không kiên trì được bao lâu. Ngay từ đầu, không ít người cậy mình nhiều tuổi sinh sự, có ý định đối kháng với cô, kết quả lại bị giết gà dọa khỉ.
Giang Lăng càng mạnh tay quét sạch nội bộ, trong nháy mắt lại đạt được sự hợp tác với tập đoàn Quân Trạch, những người có lòng rục rịch chợt ngừng lại, không dám khinh thường cô nữa.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Giang Lăng lật xem văn kiện trước mặt.
“Giang Vĩ Ngọc trở về hồi nào?”
Sau khi nhậm chức CEO, văn phòng của Giang Thiệu Quân liền trở thành của cô. Nhưng cô không thích sử dụng đồ vật mà Giang Thiệu Quân đã dùng tới, thế nên cô đã sửa lại phong cách văn phòng theo sở thích của mình.
Phương Gia Minh nói: “Cậu ta không đi nước ngoài, luôn trốn ở thành phố A, ngay cả Giang Thiệu Quân cũng không biết nên cậu ta mới giấu giếm được mọi người.” Anh ta tạm dừng, “Ngày đó Giang Thiệu Quân ra khỏi trại giam, Giang Vĩ Ngọc mới trở về thành phố B tìm ông ta.”
Động tác của Giang Lăng dừng lại, cô hơi đăm chiêu: “Cho nên Giang Thiệu Quân mới có thể nhanh chóng biết được chuyện của tập đoàn Giang thị.”
“Phải.”
Không biết nghĩ tới gì đó, cô cong khóe miệng, con ngươi đen tràn đầy lạnh lẽo: “Không đi nước ngoài thì càng tốt hơn. Em đã cho cậu ta cơ hội, vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt. Dạo này Giang Thiệu Quân có hành động gì?” Cô nói.
Phương Gia Minh đáp: “Dạo này Giang Thiệu Quân liên lạc với những quản lý cấp cao đã bị khai trừ, bọn họ hình như định cùng nhau hùn vốn mở công ty mới.” Anh ta cười cười, “Có lẽ là muốn đợi thời trở lại.”
“Đợi thời trở lại.” Giang Lăng lặp lại bốn chữ, cô cười hờ hững, “Vậy để em xem ông ta và Giang Vĩ Ngọc có thể làm tới mức nào.”
Thoáng cái đã tới giữa trưa, có người gõ cửa.
“Mời vào.” Giang Lăng bận xử lý văn kiện, cô không ngẩng đầu.
“Giang tổng.” Cánh cửa mở ra, trợ lý mới của Giang Lăng tiến vào, trong tay cô ta xách một hộp cơm rất tinh xảo, “Đây là món ăn cô đã đặt trước, tôi mang lên cho cô.”
“Đặt trước?” Giang Lăng ngẩng đầu, ánh mắt cô nhìn trợ lý hơi nghi hoặc, “Nhưng tôi không có đặt trước thức ăn bên ngoài.”
“Cái này là trợ lý Lưu của tập đoàn Chu thị vừa đưa tới.” Trợ lý mau chóng nói, “Nói là Chu tổng chuẩn bị cho cô.”
Giang Lăng có chút bất ngờ, cô nhíu mày nói: “Vậy để đó đi.”