• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Liên hôn?” Giang Lăng thong thả lặp lại hai chữ này, cô nhìn thẳng Chu Dư Ngôn ở phía sau tấm màn vải, “Chu tổng đang nói đùa với tôi ư?”

Chu Dư Ngôn không trả lời vấn đề của cô, mà nhìn thẳng hỏi: “Đáp án của cô thế nào?”

Giang Lăng nhắc nhở: “Chu tổng, tôi muốn bàn chuyện giao dịch với ngài, nhưng mà là vụ giao dịch chính đáng.”

“Vậy thì thế nào?” Chu Dư Ngôn cười lạnh, giọng điệu khinh thường.

“Chu tổng đã biết rõ quan hệ giữa tôi và anh Ngôn, mà lại đưa ra yêu cầu như vậy. Thế…” Giang Lăng cố ý đè thấp giọng, “Chu tổng không ngại sao?”

Chu Dư Ngôn nói: “Cô và Ngôn Úc chẳng phải theo nhu cầu mỗi bên thôi à?”

Đây là lời cô vừa nói, giờ trả lại nguyên vẹn cho cô.

Chu Dư Ngôn lạnh giọng nói: “Ngôn Úc chỉ là trợ lý của tôi, cô cho rằng không có sự cho phép của tôi, cậu ta có thể dám làm loại chuyện đó với cô trong văn phòng à.”

Lời này quả thật là tổng giám đốc bá đạo.

Giang Lăng nhướng mày: “Không ngờ Chu tổng còn có sở thích rình mò việc riêng tư của người khác.”

Chu Dư Ngôn cười lạnh đáp lại: “Ở phía trước máy quay quang minh chính sự làm ra hành vi như thế đã không thể gọi là riêng tư.” Chu Dư Ngôn tạm dừng, lại trở về vấn đề chính, “Hiện tại có sự lựa chọn tốt hơn, có thể thỏa mãn nhu cầu của cô Giang. Vậy đáp án của cô Giang thì sao?”

“Vậy thì quên đi.” Giang Lăng cười nói, “So với loại chuyện liên hôn này, tôi càng thích quan hệ tự do hơn.”

“Quan hệ tự do? Giống như mối quan hệ không đường hoàng giữa cô và Ngôn Úc sao?” Chu Dư Ngôn chế giễu.


Giang Lăng nói: “Nhưng tôi cũng không cảm thấy đề nghị của Chu tổng là sự lựa chọn tốt hơn.”

“Cho dù là cùng Ngôn Úc duy trì mối quan hệ này?” Chu Dư Ngôn hỏi, “Ở trong mắt cô, cậu ta là sự tồn tại như thế nào?”

“Chu tổng nói tới anh Ngôn hả?” Giang Lăng nhoẻn miệng cười, “Tôi thấy anh ấy ngớ ngẩn, còn rất đáng yêu.”

“…” Chu Dư Ngôn im lặng, vẫn là âm thanh lạnh băng, “Cho nên ý của cô Giang là vẫn lựa chọn Ngôn Úc ư?”

“Trước mắt là vậy.” Giang Lăng khựng lại, “Dù sao giữa tôi và anh Ngôn đã có thỏa thuận, chỉ có thể xin lỗi Chu tổng.”

“Tôi biết rồi.” Chu Dư Ngôn lạnh lùng nói, “Vậy mong cô Giang đừng hối hận.”

Giang Lăng cười cười, chẳng hề hoang mang nói: “Cảm ơn lời khuyên của Chu tổng.”

Chu Dư Ngôn nói: “Thế thì vụ giao dịch này cũng không cần bàn nữa.”

“Vậy tiếc quá rồi.” Giang Lăng vẫn cười, âm thanh chẳng nghe ra nửa phần tiếc nuối, “Hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác với Chu tổng.”

“Không.” Giọng điệu Chu Dư Ngôn lạnh băng, “Tôi không thích hợp tác với người giữ quan hệ ‘theo nhu cầu mỗi bên’ với người đàn ông khác.”

“Thế ư?” Giang Lăng làm như không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Chu Dư Ngôn, cô dừng vài giây rồi cười nói, “Nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ có một ngày mặt đối mặt bàn chuyện giao dịch với Chu tổng.”

“Tôi để thẻ phòng trên bàn, xin lỗi không thể tiếp chuyện nữa.” Cô xoay người, làm như nhớ ra gì đó bèn dừng bước, “Đúng rồi Chu tổng, cảm ơn ngài đã tặng hoa cho tôi lúc trước, tôi rất thích.”

Cô để lại một câu mang ý sâu xa, rồi xoay người rời khỏi. Có làn gió thổi vào, tấm màn lay động. Bóng đêm lạnh tanh khẽ khàng lan tràn trong phòng.

Chu Dư Ngôn ngồi trên xe lăn bất động hồi lâu, hình dáng gần như hòa vào bóng đêm. Hồi lâu sau, Chu Dư Ngôn phát ra một tiếng cười chế giễu.

“A.”



***

Giang Lăng đi ra phòng Tổng thống lập tức đi về phía thang máy. Cô bấm nút, đột nhiên bên cạnh có một cái bóng, có người đi tới.

Cô giương mắt nhìn, tỏ ra kinh ngạc: “Anh Ngôn, sao anh cũng ở đây?”

Ngôn Úc đáp: “Tôi tới tìm Chu tổng.”

“Vậy à?”

Cửa thang máy mở ra, Giang Lăng quay đầu lại nói với anh: “Vậy tôi về phòng tiệc trước, Vận Ninh còn đang đợi tôi.”

“Khoan đã.” Ngôn Úc gọi cô lại, “Đến phòng tôi, tôi có vài thứ đưa cho em.”

“Hửm?” Giang Lăng nghi hoặc, “Anh ở phòng nào?”

Ngôn Úc mặt không đổi sắc: “Ở lầu 16, 1617.”

Giang Lăng suy nghĩ rồi nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi xuống.”

Hai người cùng vào thang máy, bấm lầu 16. Tới nơi cánh cửa mở ra, vừa ra khỏi cửa hai người gặp được trợ lý Lưu đang chờ thang máy.

“Trợ lý Lưu?” Giang Lăng hỏi, “Anh cũng ở tầng này sao?”

“Không phải, tôi tới tìm bạn, bây giờ muốn về phòng.” Trợ lý Lưu nói qua loa rồi nhìn sang Ngôn Úc, “Đúng rồi trợ lý Ngôn, thẻ phòng của anh, tôi đã giúp anh làm xong thủ tục nhận phòng.” Anh ta đưa tấm thẻ trên tay cho Ngôn Úc, còn nói, “Vậy tôi đi trước.”

Ngôn Úc gật đầu nói: “Đi thong thả.”

Chờ trợ lý Lưu vào thang máy, Ngôn Úc quay đầu nhìn Giang Lăng: “Đi thôi.”

“Ừm.” Giang Lăng bình tĩnh thu lại tầm mắt, đi theo Ngôn Úc vào phòng 1617.

Quẹt thẻ mở cửa, đèn trong phòng tự động bật lên. Giang Lăng tiến vào xoay người lại.

“Anh Ngôn, anh có thứ gì đưa cho tôi?”

Cánh cửa vừa khép lại, ngay sau đó bờ lưng cô đã bị đè lên cánh cửa, nụ hôn của Ngôn Úc ập tới. Nụ hôn ùn ùn kéo tới mãnh liệt nóng bỏng. Cho đến khi cô không thở nổi anh mới buông cô ra.

Giang Lăng ngửa đầu nhìn anh, trong mắt mang vẻ cười như không cười: “Anh Ngôn, đây là thứ anh muốn đưa cho tôi ư?”

“Em không thích?” Ánh mắt Ngôn Úc u ám, âm thanh khàn đặc.

“Không phải,” Giang Lăng tỏ vẻ nghi hoặc, “Chỉ là…anh sao vậy? Trông anh không vui lắm?”

Ngôn Úc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh vào lúc này còn lạnh hơn cả bóng đêm: “Em vừa mới đi gặp Chu tổng?”

“Đúng vậy.” Giang Lăng tự nhiên hào phóng thừa nhận. Cô như là nghĩ ra gì đó, nhoẻn miệng cười, “Anh Ngôn để ý sao?”

Ngôn Úc híp mắt: “Chu tổng nói gì với em?”

Giang Lăng lại cười, nhíu mày hỏi: “Anh Ngôn đang ghen hả?”

Ngôn Úc cười khẩy, không tỏ rõ ý kiến.

“Không có gì.” Giang Lăng khựng lại, “Chu tổng chỉ hỏi tôi một vấn đề.”

Ngôn Úc hỏi: “Vấn đề gì?”



Giang Lăng cố ý dừng vài giây rồi mới nói: “Giữa anh Ngôn và ngài ấy, tôi muốn chọn ai.”

Ánh mắt Ngôn Úc càng sâu thẳm hơn: “Chu tổng hỏi em như thế à?”

“Anh Ngôn không tin ư?” Giang Lăng cười nói, “Vậy anh đoán thử xem, đáp án của tôi là ——”

Ngôn Úc không cho cô cơ hội nói tiếp, trực tiếp dùng nụ hôn phủ kín. Anh bế cô tới bên giường, vươn tay cởi ra khuy áo.

“Chờ chút.” Giang Lăng vươn tay cản anh, “Đừng cởi.”

“Thế nào?” Ngôn Úc dừng lại, giọng điệu không vui.

Giang Lăng nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy, được chứ?”

Ngôn Úc nghe theo, sau đó vòng tay qua eo cô. Cô đột nhiên muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ăn mặc hoàn chỉnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô.

Ngọn đèn trong phòng lờ mờ, sàn nhà màu gỗ và chiếc giường lớn được ánh sáng nhuộm dần. Ngôn Úc vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần tây, dáng dấp nghiêm chỉnh.

Giang Lăng thì hoàn toàn tương phản với anh.

Áo sơ mi của Ngôn Úc nhăn nhúm, cô nằm trên giường ngửa đầu nhìn anh, con ngươi đen láy óng ánh sóng nước, bờ môi cũng lóng lánh đặc biệt đỏ bừng. Tựa như đóa hoa hồng đang tùy ý nở rộ, hết sức quyến rũ người ta. Đêm nay hoa hồng đặc biệt động lòng người.

Tận sâu trong con ngươi của Ngôn Úc dâng lên ngọn sóng. Thần kinh và giác quan của Giang Lăng vào giờ phút này nhạy cảm lại yếu ớt, cô theo bản năng níu chặt ra giường dưới người. Cô rất nhanh được anh đưa vào tiết tấu, cảm xúc cũng thay đổi theo.

Nhưng vào lúc này Ngôn Úc bế cô dậy. Giang Lăng thuận thế ôm lấy bờ vai anh, cô vùi mặt trên cổ anh dính sát lồng ngực anh, có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ ổn định của anh.

“Em thích tôi đến vậy ư?” Ngôn Úc kề sát bên tai cô thấp giọng hỏi, con ngươi đen trầm lắng, cảm xúc ở đáy mắt dày đặc lại phức tạp.

Giang Lăng không nói gì.

Ngôn Úc có chút không vui, anh vươn tay vặn mặt cô qua để cô nhìn thẳng mình: “Trả lời tôi.”

Giang Lăng không thể không đón nhận tầm mắt anh, cô trả lời: “Thích…ưm.” Cô dùng ánh mắt mê ly trừng anh, như là đang tỏ ra bất mãn và kháng nghị.

Ngôn Úc lại chưa buông tha cho cô, anh đè lên môi cô hỏi tiếp: “Tôi và Chu tổng, cuối cùng em chọn ai?”

Giang Lăng hơi khiêu khích: “Anh Ngôn cảm thấy…” Cô theo bản năng nắm chặt vai anh, đành phải trả lời, “A, là, là anh Ngôn…”

……

Giày vò cho đến chín giờ hơn, trận chiến hỗn độn này mới chấm dứt. Giang Lăng nằm trên giường đối diện Ngôn Úc, ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn nhấc lên.

Cô hơi bất mãn nói: “Đều tại anh, khiến tôi bỏ lỡ buổi tiệc, tôi còn chưa ăn tối đâu.”

Ngôn Úc cười nhẹ, hôn lên môi cô, nói: “Em muốn ăn gì, tôi gọi giúp em.”

“Tùy ý đi.” Giang Lăng lười biếng nói.


Ngôn Úc mặc thêm quần áo, đứng dậy xuống giường rời khỏi phòng.


Giang Lăng nghe được tiếng đóng cửa mới giương mắt nhìn về phía kia, sau đó cô xoay người lại vươn tay với lấy di động trên tủ đầu giường. Cô lấy được rồi bèn mở khóa, sau đó mở ra sổ ghi chép.


[Ngày X tháng 10, hôm nay là chàng trợ lý không vui, và…Chu tổng không thể gặp người khác?]


Giang Lăng nhếch khóe môi, gõ dấu chấm hỏi thật mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK