Cộng thêm hai cô, công ty trước mắt chỉ có năm nhân viên. Một người phụ trách hành chính và nhân sự trong công ty; một người khác thì thuyên chuyển qua đây từ chi nhánh công ty ở nước ngoài, còn có trợ lý của anh ta.
Giang Lăng gật đầu: “Vậy chị đi chỉnh lý tài liệu trước.”
“Được.”
Giang Lăng xoay người đi vào văn phòng.
Diện tích công ty không lớn, chỉ có ba văn phòng. Văn phòng của Chu Vận Ninh nằm ở vị trí tốt nhất, diện tích cũng lớn nhất. Phía đông là cửa sổ sát đất bằng kính, có thể nhìn thấy rõ ràng phong cảnh bên ngoài. Tuy rằng Giang Lăng không thường tới, nhưng Chu Vận Ninh vẫn kiên trì để lại chỗ ngồi cho cô trong văn phòng này. Hai chiếc bàn làm việc nằm cạnh nhau trông vẫn rất rộng rãi.
Chỉ chốc lát sau, Chu Vận Ninh đi đưa đồ uống và bánh ngọt xong đã trở về, cô ấy mở ra một hộp bánh ngọt đặt trên bàn của Giang Lăng.
“Lăng Lăng, ăn chút bánh ngọt trước đi, em mua bánh tart trái cây tại cửa tiệm bánh ngọt mà chị thích nhất đó.”
“Cảm ơn em.” Giang Lăng mỉm cười nói cảm ơn, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu trên bàn.
Chu Vận Ninh ném túi xách sang một bên, cô ấy ngồi trên ghế xoay có chút thoải mái híp mắt lại.
Giang Lăng đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Vận Ninh, tài liệu của tập đoàn Hải Minh ở đâu?”
Chu Vận Ninh quay đầu nói: “Đều nằm trong ngăn kéo có khóa của bàn chị đó.”
“Được.”
Chu Vận Ninh chất đống đồ uống và bánh ngọt còn lại trên bàn của mình, cô tiện tay cầm lên cốc nước, cắm ống hút vào uống, sau đó nhìn Giang Lăng hỏi: “Chị còn cần gì nữa không?”
Giang Lăng nói: “Tạm thời không cần, lúc chị cần sẽ hỏi em.”
“Được, vậy chị làm việc của chị đi.”
Chu Vận Ninh cắn ống hút mở ra máy tính, cô ấy vừa uống vừa chờ mong trợ lý mới sang đây trình diện. Cũng không biết trợ lý mới tới là một cô gái đáng yêu, hay là một chàng trai trẻ bảnh bao.
Cô ấy ngồi trước bàn làm việc suy nghĩ vẩn vơ, không để ý tới Giang Lăng ôm một chồng tài liệu đi ra văn phòng.
Cộc cộc.
Nửa tiếng sau, cánh cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Chu Vận Ninh nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, cô ấy ngồi thẳng lưng, giọng sảng khoái cất lên: “Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, một người tiến vào.
“Anh là ——” Âm thanh chợt im bặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy người tới, Chu Vận Ninh sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống ghế: “Á á á! Chu… Sao anh lại tới đây? Không đúng, anh tới đây làm gì?” Cô ấy vịn bàn đứng dậy, cảnh giác trừng mắt nhìn người tới.
Ngôn Úc đi vào văn phòng, lời ít ý nhiều: “Anh đến làm thủ tục nhậm chức.” Anh liếc nhìn cô ấy một cái rồi ánh mắt nằm tại cái bàn trống ở cạnh cô ấy, “Giang Lăng đâu?”
“Gì? Anh nói cái gì?” Tư duy của Chu Vận Ninh còn dừng lại ở một câu trước của anh, trong nháy mắt cô ấy nghi ngờ mình đã nghe nhầm rồi.
Qua một lúc cô ấy mới nhớ ra bèn vội vàng nhìn chiếc bàn ở bên kia, Giang Lăng không ở đó. Cô ấy nhớ mang máng hình như ban nãy Giang Lăng đi ra ngoài in tài liệu. Trùng hợp vào lúc này cửa văn phòng lại mở ra, Giang Lăng ôm tài liệu trở về văn phòng.
Chu Vận Ninh mau chóng rời khỏi bàn làm việc, cô ấy bước nhanh tới trước mặt Giang Lăng: “Lăng Lăng, chị tới đúng lúc lắm, người này…” Cô ấy lại nhìn Ngôn Úc một cái, “Nói anh ta đến làm thủ tục nhậm chức.”
“Anh Ngôn tới rồi à?” Giang Lăng chẳng hề bất ngờ, chỉ cười nói, “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi anh Ngôn chính là đồng nghiệp của chúng ta.”
Chu Vận Ninh: “?”
Hả? Cô ấy đang nghe cái gì đó?
“Đồng nghiệp?” Chu Vận Ninh tỏ vẻ khiếp sợ, “Lăng Lăng, chẳng lẽ trợ lý mà chị tuyển cho em…chính là anh ta?”
Tốt nghiệp đại học kinh doanh top 1 trong nước, có nhiều kinh nghiệm làm việc có liên quan.
Chả trách điều kiện này nghe quen tai, đây chẳng phải là bản thân Chu…Ngôn Úc sao?
Giang Lăng gật đầu: “Đúng vậy, Vận Ninh, em thấy có vấn đề gì ư?”
Chu Vận Ninh hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm trạng của mình.
Đương nhiên là có!
Vấn đề rất to lớn.
Nhưng mà cô ấy không nói ra miệng, cố gắng trưng ra nụ cười: “Không có.”
Giang Lăng nói: “Vậy chị đưa anh Ngôn đi làm thủ tục nhậm chức trước, thuận tiện làm quen với công ty.”
“Không cần, để em để em.” Chu Vận Ninh hoàn hồn, mau chóng ngăn cản, “Lăng Lăng chẳng phải chị còn bận việc à? Chút chuyện ấy giao cho em là được rồi.” Cô ấy nhìn sang Ngôn Úc, nghiến răng nghiến lợi nói, “Dù gì đây cũng là trợ lý của em, đúng không?”
“Được thôi.” Giang Lăng quay đầu lại, cô nở nụ cười nhìn Ngôn Úc, “Vậy nhờ em.”
Ngôn Úc: “…”
Chu Vận Ninh đi về phía Ngôn Úc, dùng ánh mắt ra hiệu: “Anh đi theo tôi.”
Cô ấy tới cửa rồi, thấy anh còn chưa nhúc nhích bèn thúc giục: “Còn đứng đó làm gì? Không phải muốn vào làm à?”
Lúc này Ngôn Úc mới cất bước đi theo.
Đi ra văn phòng, Chu Vận Ninh mới dần dần bình tĩnh trở lại từ trong trạng thái khiếp sợ. Bảo cái người đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Chu thị tới trông coi công ty cho cô. Trước đây cô ấy cho rằng Giang Lăng chỉ nghĩ ngợi thôi, không ngờ thật sự kéo người sang đây.
“Có lẽ mình chưa tỉnh ngủ, còn đang nằm mơ nhỉ?” Chu Vận Ninh lẩm bẩm tự nói.
“Chu Vận Ninh.” Âm thanh lạnh như băng của Ngôn Úc truyền vào lỗ tai.
Chu Vận Ninh như là mới tỉnh từ trong mộng, cô ấy xoay người, như là bắt được nhược điểm của Ngôn Úc mà hạ giọng cảnh cáo: “Ngôn Úc, em cho anh biết, hiện tại em chính là cấp trên của anh, anh phải nghe lệnh của em, biết không? Còn nữa, không được phép mượn chức vụ gần gũi Lăng Lăng, bằng không em…”
Ngôn Úc nhìn cô ấy từ trên cao xuống: “Bằng không cái gì?”
“Bằng không em nói ra thân phận của anh cho Lăng Lăng biết.”
Âm thanh giá lạnh của Ngôn Úc có chút khinh thường: “Em có thể thử xem.”
“Vậy chờ xem đi.” Chu Vận Ninh bực tức.
Làm xong thủ tục hai người trở lại văn phòng, Ngôn Úc hỏi: “Vị trí của tôi ở đâu?”
Ánh mắt anh lướt một vòng trong văn phòng, rồi dừng trên mặt bàn hỗn độn của Chu Vận Ninh.
“Nhìn cái gì, không mua phần cho anh.” Chu Vận Ninh mau chóng đóng lại hộp bánh, kèm theo đồ uống bỏ xuống dưới bàn làm việc, cô ấy ngạo mạn nói, “Chưa chuẩn bị vị trí làm việc cho anh, anh đứng đại trước đi.”
Ngôn Úc phớt lờ cô ấy, trực tiếp xoay người đi ra văn phòng.
“Thái độ gì đây hả.” Chu Vận Ninh than thở một tiếng, cô ấy đi tới bên cạnh Giang Lăng, thấp giọng hỏi ra thắc mắc trong lòng, “Lăng Lăng, chị làm thế nào kéo anh ta sang đây vậy?”
Giang Lăng bỏ xuống tài liệu trên tay, ngẩng đầu nói: “Năng lực làm việc của anh Ngôn rất xuất sắc, chị đã muốn kéo anh ấy qua đây lâu rồi.”
Chu Vận Ninh: “…” Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Chu thị, có thể không xuất sắc à?
“Nhưng tại sao anh ta đồng ý đến công ty chúng ta? Trước đó chẳng phải luôn từ chối sao?” Cô ấy nghi ngờ hỏi.
Giang Lăng cười nói: “Có lẽ lòng thành của chị đã khiến anh ấy cảm động.”
Lòng thành ở đâu, rõ ràng là anh ta có ý xấu với chị đó.
“Vậy… Lăng Lăng, chị trả lương cho anh ta bao nhiêu thế?”
Giang Lăng đáp: “Anh Ngôn không cần tiền lương.”
“Không cần tiền lương? Chu Vận Ninh kinh ngạc, mang theo ngờ vực, “Anh ta có lòng tốt thế sao?”
Cô ấy rơi vào trầm tư.
“…”
Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra một nguyên do.
Chu Vận Ninh nghĩ sang chuyện khác, tiện tay cầm lên một xấp tài liệu trên bàn, cô ấy đi ra văn phòng gọi Ngôn Úc: “Này, Ngôn Úc, mấy cái này mỗi cái in ra một phần bản sao cho tôi.”
Ngôn Úc nhìn tài liệu trên tay cô ấy một cái, không nói gì.
Chu Vận Ninh nói đúng lý hợp tình: “Nhìn cái gì? Hiện tại anh là trợ lý của tôi, chẳng phải nên giúp đỡ công việc của tôi sao?”
Ngôn Úc chẳng nói gì thật sự cầm tài liệu trong tay cô đi in.
Chu Vận Ninh: “…”
Điều này càng lạ hơn, dễ nói chuyện thế à? Người này…vẫn là Ngôn Úc hả?
Chu Vận Ninh rơi vào trầm tư càng sâu hơn.
Cánh cửa văn phòng mở rộng, Giang Lăng ngồi bên trong nhìn thấy tất cả tương tác của hai người ở bên ngoài. Cô tiếp tục xem tài liệu trên tay, khóe miệng nhếch lên một độ cong. Mấy phút sau, cô chậm rãi đứng dậy ôm tài liệu đi ra văn phòng, sau đó nói với hai người kia.
“Nếu anh Ngôn đã vào làm, vậy ba người chúng ta mở họp trước.”
“Họp?” Chu Vận Ninh ngẩn ra.
Ngôn Úc đương nhiên không có ý kiến.
Nửa phút sau, ba người tập trung trong phòng họp.
Giang Lăng đóng cửa phòng họp, cô xoay người đi thẳng vào vấn đề: “Đã là người một nhà, vậy tôi nói ngắn gọn.”
Ánh mắt cô nhìn Ngôn Úc, nở nụ cười: “Tài liệu tôi đã gửi cho tập đoàn Chu thị trước đó anh Ngôn cũng đã xem rồi. Mục đích của tôi, anh Ngôn hẳn là rõ ràng rồi nhỉ?”
Chu Vận Ninh nhìn Ngôn Úc lại nhìn Giang Lăng, không biết bọn họ đang chơi câu đố gì.
Ngôn Úc giương mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Mấy hôm trước, chẳng phải các người đã đàm phán xong dự án thu mua tập đoàn Hải Minh rồi à.”
“Làm sao anh biết được?” Chu Vận Ninh tỏ vẻ nghi ngờ.
Ngôn Úc thong thả nói: “Vậy tiếp theo giao việc thu mua cho tôi. Bên Giang thị để tôi tiếp xúc, tôi có cách khiến Giang Thiệu Quân nhả ra.”
“Giao cho anh, anh chẳng phải chỉ là trợ lý thôi à?” Chu Vận Ninh thốt ra.
Nhưng thốt ra rồi cô ấy lại phát hiện không đúng, hình như cũng không tính là vậy.
Cô ấy sửa miệng: “Anh có biết kế hoạch của Lăng Lăng không?”
“Chẳng phải Giang tổng muốn tiến vào hội đồng quản trị của Giang thị à?” Ngôn Úc liếc cô ấy một cái, giọng điệu khinh miệt, “Người có thể giúp cô ấy làm được chuyện này cũng chỉ có tôi.”
Lời này thốt ra rất ngạo mạn, nhưng Chu Vận Ninh á khẩu không đáp lại được. Bởi vì cô ấy biết lời anh nói là thật. Cô ấy im lặng ngậm miệng, tự giả vờ làm một con đà điểu.
Sau khi tan họp, Giang Lăng ở lại phòng họp thu xếp giấy tờ. Trước mắt có một cái bóng rơi xuống, cô ngẩng đầu phát hiện Ngôn Úc vẫn chưa đi.
“Anh Ngôn?”
Ngôn Úc dừng lại bên cạnh cô, nói: “Tối nay em muốn đi đâu?”
“Hửm?” Giang Lăng làm như nghi hoặc về vấn đề này, “Buổi tối đương nhiên về nhà, còn có thể đi đâu nữa?”
Ngôn Úc híp mắt: “Em chẳng phải không thể trở về bên Tinh Sa Loan ư?”
Trong mắt Giang Lăng đượm ý cười: “Không về đó, tôi vẫn có thể ở khách sạn mà.”
Ngôn Úc khựng lại một chút, ánh mắt sâu xa: “Thế à?”
“Đúng rồi, anh Ngôn.” Giang Lăng như là nhớ ra chuyện quan trọng nào đó, nói, “Hợp đồng chúng ta đã ký, hình như anh còn chưa đưa cho tôi?”
Ngôn Úc im lặng, sau đó tỉnh bơ nói: “Nếu đã chính thức ký hợp đồng thử việc ở đây rồi, vậy hai bản hợp đồng kia không có hiệu lực, tôi trở về sẽ hủy ngay.”
“Hở?”