Khán giả cũng rôm rả bàn tán:
"Gia đình anh Phó khó khăn ghê gớm!!"
"Há há há, Phó tổng dạo này có khỏe không ạ?"
"Tập đoàn nhà Phó đã rời khỏi phòng phát trực tiếp."
Khác với những người khác, hoặc có thể nói rằng fans luôn nhìn thần tượng của mình bằng lăng kính hồng nên Thẩm Tinh Tuế không nghĩ Phó Kim Tiêu sẽ lừa gạt mọi người. Từ trước tới nay, anh chưa từng nói dối trước mặt cậu một lần nào, vì thế phản ứng đầu tiên của Thẩm Tinh Tuế không phải băn khoăn anh có lừa gạt hay không, mà là...
Từ hồi còn bé gia đình của tôi đã rất khó khăn, điều ước nhỏ của tôi là được làm diễn viên.
Có lẽ đối với người khác thì lời này chẳng khác nào bông đùa, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại dưới góc nhìn của một Phó Kim Tiêu mất mẹ từ khi còn nhỏ, cha đi tái hôn và bản thân phải làm trưởng nam gánh trên vai áp lực gia tộc... Tất cả mọi người chỉ thấy nhà anh giàu, nghĩ rằng anh được thừa kế cả gia tài khổng lồ thì chẳng có chuyện gì phiền não...
Nhưng thực tế thì có như họ nghĩ không?. Truyện hay luôn có tại [ TrùmTruyện﹒Vn ]
Rất nhiều vất vả chẳng ai biết tới, vì có khi nói ra cũng không có người nào tin tưởng.
Thẩm Tinh Tuế lại cảm thấy, nói không chừng mấy năm nay... Phó Kim Tiêu thật sự đã chịu nhiều vất vả.
Cô gái lại không nghĩ nhiều như vậy, mở miệng nói: "Thế cũng không được. Tuy tôi hiểu anh có ước mơ làm diễn viên, nhưng nếu anh không nghiêm túc nhảy phụ thì buổi biểu diễn sẽ không hoàn chỉnh. Mà buổi biểu diễn không hoàn thành được sẽ dẫn đến nhiệm vụ thất bại."
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Đều là vị trí nhảy thôi mà, khác gì em trai cô chứ."
"Em trai tôi học không phải chỉ để nhảy phụ." Cô gái nhìn Phó ảnh đế: "Tuy nhảy phụ họa không quá khó nhưng cũng chẳng dễ dàng nên mới để các anh tới học, dù sao các anh cũng là nghệ sĩ chuyên nghiệp mà."
Ở một trình độ nào đó, cô gái này có thể nói tới mức Phó ảnh đế giỏi ăn nói không biết đối đáp ra sao.
Thẩm Tinh Tuế lại cho rằng Phó Kim Tiêu thật sự muốn diễn nhân vật này, thử nói: "Thầy Phó, nếu anh muốn biểu diễn thì cứ diễn vai của em này. Em đi gõ cồng chiêng cũng được ạ."
"...."
Không khí nháy mắt trầm lại.
Phó Kim Tiêu nhìn Thẩm Tinh Tuế, ánh mắt như có đầy tâm sự khiến cậu ngây ngốc. Tại sao Phó ảnh đế lại nhìn mình như vậy nhỉ?
Tiếp theo, Phó ảnh đế ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đồng chí Tiểu Thẩm, tùy ý thay đổi vai diễn là tối kỵ đó, hiểu chưa?"
Anh hồn nhiên không nhắc tới chuyện bản thân cũng tùy hứng đòi đổi vai vừa rồi.
Thẩm Tinh Tuế ý thức chính mình không tôn trọng nhân vật, vội vàng đáp: "Em xin lỗi thầy, em hiểu rồi ạ. Em sẽ chăm chỉ diễn vai tiên nữ."
Phó Kim Tiêu không muốn cậu nhóc tự trách bản thân, từ tốn mở miệng: "Bài này các vai nhảy phụ cũng phải tiêu tốn không ít thể lực đâu. Em hoạt động quá sức sẽ khó mà chịu nổi, nếu đã phân chia xong vai thì cứ nhảy vai tiên nữ đi."
Thẩm Tinh Tuế không ngờ Phó Kim Tiêu lại nghĩ cho cậu nhiều như vậy, cảm động đáp: "Em cảm ơn thầy Phó nhiều!"
Cô gái thấy anh nói tới chuyện này liền mở miệng: "Vậy buổi sáng tôi nhờ anh gánh vài thùng nước nặng, bả vai anh không thành vấn đề chứ?"
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy cũng khẩn trương: "Bả vai của anh?"
Phó Kim Tiêu không để ý chút nào tới cơ thể mình, phất tay: "Không sao cả."
Bọn họ nói chuyện một hồi thì em trai cô gái đi tới. Hắn là một thanh niên trẻ tuổi đầy sức sống. Từ phòng bước ra, khi nhìn thấy Thẩm Tinh Tuế lẫn Phó Kim Tiêu, hắn không kiêu không sợ nói: "Xin chào."
Phó Kim Tiêu đáp: "Xin chào."
Thẩm Tinh Tuế lại kinh ngạc nhìn người đối diện.
Đây không phải Trương Thỉ, bạn thời đi học của cậu sao? Trước đó không lâu bọn họ cũng từng gặp lại, hơn nữa Trương Thỉ còn ra mặt bảo vệ cậu trên mạng nữa. Tại sao hắn lại ở đây? Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại một chút thì hình như Trương Thỉ cũng từng giới thiệu bản thân hắn là người dân tộc thiểu số.
Trương Thỉ chủ động đi tới trước mặt Thẩm Tinh Tuế, mỉm cười đầy hoài niệm: "Tuế Tuế, đã lâu không thấy."
Cuối cùng Thẩm Tinh Tuế cũng phản ứng lại, vội vàng bắt tay: "Chào cậu."
Trương Thỉ nhìn bộ dáng cứng đờ vì ngạc nhiên của cậu, duỗi tay đáp: "Lại gặp nữa rồi. Sắp tới chúng ta sẽ hợp tác với nhau, có thể cho tôi một cái ôm không?"
Thẩm Tinh Tuế gật đầu. Dù sao cậu cũng không tới mức từ chối một cái ôm hữu nghị, vì vậy liền vươn tay lễ phép ôm đối phương.
Rõ ràng Trương Thỉ nhiệt tình hơn mối quan hệ bạn bè bình thường rất rất nhiều khiến cho Phó ảnh đề liếc mắt liền phát hiện không đúng. Anh ung dung mở miệng dò hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Trương Thỉ và Thẩm Tinh Tuế đồng thời trả lời:
"Trước kia bọn tôi là bạn bè thân thiết."
"Cậu ấy là bạn học ngày trước của em."
Hai người, hai giọng, hai mối quan hệ khác biệt được nói ra. Không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ.
Phó Kim Tiêu nhướn mày. Tuy hơi chậm chạp trong tình cảm của mình nhưng lăn lộn nhiều năm như vậy, anh lại dễ dàng phát hiện cảm tình của những người khác, đặc biệt là tình địch của mình. Hai mắt Trương Thỉ mơ màng, vừa thấy Thẩm Tinh Tuế là dính chặt trên người cậu. Bạn bè bình thường? Phó Kim Tiêu chắc chắn không tin.
Ý cười bên môi Phó Kim Tiêu đậm thêm, ngữ điệu kéo dài: "Bạn học ấy hả.."
Trương Thỉ hơi xụ mặt.
Phó Kim Tiêu lại như sợ hắn sống quá thoải mái, bỗng dưng chủ động duỗi tay: "Nếu mọi người đều quen biết nhau thì không phải khách sáo gì cả. Chốc nữa tập nhảy, Tuế Tuế nhà chúng tôi nhờ cả vào cậu đấy."
Ảnh đế luôn được mọi người ca tụng là người biết đối nhân xử thế, ứng xử với ai cũng khiến họ cảm thấy thoải mái. Nhưng không biết vì sao mà những lời vừa rồi lại giống như tuyên thệ chủ quyền khiến cho Trương Thỉ không cười nổi, đen mặt đáp: "Rồi rồi, anh yên tâm. Tôi chắc chắn sẽ."
Cô gái đằng sau nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu học nhảy đi."
Mọi người tách ra tập luyện.
Buổi tối phải biểu diễn mà hiện tại trời đã ngả chiều nên ai cũng khẩn trương. Sau khi phân vai nhân vật, bọn họ nhanh chóng bắt tay vào học nhảy. Cô gái còn tìm một người đàn ông khác giúp đỡ dạy cho Phó Kim Tiêu. Điệu nhảy của người Phỉ kỳ thật rất đơn giản, nhưng biên độ và lực tay lại có yêu cầu rất cao. Nếu người bình thường muốn học thì cần tốn ít nhất mười ngày nửa tháng mới sờ được một chút da lông bên ngoài.
Đã từng tập luyện trong nhóm thực tập sinh nên mấy người Ninh Trạch có thể nhảy được, tuy nhiên tốc độ học không quá nhanh.
Người đàn ông phụ trách dạy Phó Kim Tiêu cũng có suy nghĩ như vậy, dự tính rằng nhanh nhất cũng phải tối trời thì anh mới nắm rõ hết các động tác. Nhưng không ngờ rằng sau khi hắn nhảy qua bài một lần, Phó Kim Tiêu lại nói: "Để tôi nhảy từ đầu tới đuôi cho anh xem một lần, xem thử tôi có nhảy lỗi ở đâu không."
?
Người đàn ông kinh ngạc: "Anh nhớ hết rồi?"
Phó Kim Tiêu vén tay áo, gật đầu: "Sáng nay tôi đã nhớ một ít lúc xem ở quảng trường rồi, bây giờ lại xem anh nhảy một lần nữa nên cũng đủ cho tôi thử."
Người đàn ông ngây người: "Thế, thế anh thử xem xem."
Đây cũng là lần đầu tiên khán giả nhìn thấy Phó Kim Tiêu nhảy múa.
Theo tiếng trống vang, anh bắt đầu nhảy. Động tác của Phó Kim Tiêu vô cùng dứt khoát, tuy đôi lúc gặp khó ở một số động tác mới lạ nhưng anh vẫn có thể xử lý chúng hoàn hảo mà không mắc lỗi nào. Cách Phó Kim Tiêu nhảy có một sức cuốn mà mỗi khi biểu diễn, thứ này sẽ xé đi lớp ngụy trang thường ngày, để lộ sự áp bách về tài năng chân thực nhất của anh.
Sau khi kết thúc, người đàn ông kinh ngạc.
Trán Phó Kim Tiêu phủ một lớp mồ hôi mỏng: "Anh thấy như thế nào?"
"Có phải anh từng trộm học trước kia không?" Ông cười, sờ sờ đầu mình: "Sao nhảy lại đẹp như vậy được cơ chứ?"
Phó Kim Tiêu không kiêu không đắc ý, vừa mặc áo vừa nói: "Đôi khi tôi phải chạy show vội vàng nên nhiều lúc không có đủ thời gian để luyện nhảy. Vì vậy, thông qua đôi mắt, tôi phải cố gắng hết sức để có thể ghi nhớ động tác một cách nhanh nhất, lâu dần thành thói quen thôi."
Khán giả trong phòng phát trực tiếp thổn thức không thôi:
"Mấy năm nay thầy Phó cũng không dễ dàng gì nha."
"Chồng iem sao mà ngon quá mlèm mlem."
"Phó Kim Tiêu mãi mãi là đẳng cấp."
"Anh đáng giá với những gì có được hôm nay!"
Người đàn ông nói: "Anh học nhanh thật, giỏi đó chứ."
Cách đó không xa là nơi Thẩm Tinh Tuế và Trương Thỉ đang tập luyện. Hai người bọn họ tập nhảy đôi nên khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt. Tuy có thể miễn cưỡng nhìn ra là đang tập nhảy, nhưng vì động tác thân mật nên trông bọn họ vô cùng mờ ám.
Phó Kim Tiêu thu hồi ánh mắt, cong môi: "Học càng nhanh thì càng lợi hơn mà. Dù sao tôi với cậu nhóc kia là đồng đội của nhau, học xong sớm thì không phải càng chóng sang bên kia giúp bọn họ, đúng chứ?"
Người đàn ông hồn nhiên vỗ vai Phó Kim Tiêu: "Cậu trai này quả thật có tình có nghĩa, nói không sai chút nào cả!"
Phó Kim Tiêu mỉm cười: "Quá khen."
Mà người xem trong phòng trực tiếp thì tỏ vẻ đã nhìn thấu hết thảy:
"Chị em êi, tui cá anh iu chỉ muốn đi sàm sỡ người ta thui hê hê."
"Ha ha ha, chú ý cách dùng từ của bà đi."
"Sao lại nói là sàm sỡ!?? Người ta rõ ràng là đi giám sát nha."
"Đi hỗ trợ mới đúng chứ~"
Thẩm Tinh Tuế cũng đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Cậu thấy mấy cô gái vừa nãy ai cũng nhảy thướt tha như tiên hạ trần, nhưng khi bản thân cậu vào vai lại lóng ngóng tay chân.
Trương Thỉ an ủi: "Không sao đâu Tuế Tuế, chúng ta từ từ tập là được. Nào, lại một lần nữa đi."
Thẩm Tinh Tuế gật đầu.
Cảnh bọn họ đang tập là đoạn tiên nữ duỗi tay chờ tân lang cầm lấy, sau đó cả hai xoay vòng rồi lại tách ra. Nhưng vì hai người không ăn ý nên bọn họ thường vô thức buông tay nhau, va chạm mỗi khi chuyển động tác.
Trương Thỉ ngại ngùng nói: "Có phải do tôi kéo chân sau không?"
Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu từ tốn đứng dậy, phủi bớt đất cát trên người rồi ngẩng đầu cười: "Coi như chúng ta giãn cơ ha?"
Trương Thỉ bị cậu chọc cười.
Sau khi Thẩm Tinh Tuế giũ sạch đất mới nói tiếp: "Tôi thấy khá hơn nhiều rồi, chúng ta thử lại vài lần đi. Nếu không cố gắng thì tối nay có lẽ tôi không phải là tiên hạ phàm mà là tiên nữ hôn đất đấy."
Trương Thỉ thấy Thẩm Tinh Tuế té ngã vẫn cười hì hì đứng dậy, ngay cả gặp khó trong việc tập nhảy cũng không làm cậu chùn bước. Ngược lại, cậu còn dí dỏm an ủi hắn khiến Trương Thỉ đột nhiên bần thần.
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: "Sao bỗng dưng lại ngẩn người ra vậy?"
Trương Thỉ hoàn hồn, chậm rãi nói: "Không, bỗng tôi cảm thấy cậu đã trở lại là con người trước kia."
Trước kia người bạn này của hắn rất thích cười, vô cùng lạc quan trước mọi chuyện.
Sau này... cậu chậm rãi thay đổi hẳn.
Sau khi An Nhiễm chuyển tới trường, Thẩm Tinh Tuế ngày càng âm u cũng chẳng thiết tha cười đùa nữa. Cả người cậu dường như biến thành một ai khác rất đáng sợ, nhưng không hiểu vì sao mà bây giờ Thẩm Tinh Tuế đã trở lại làm cậu nhóc lạc quan được bao phủ trong ánh dương rực rỡ ngày nào.
Mà Thẩm Tinh Tuế như này lại khiến con tim của Trương Thỉ loạn nhịp một lần nữa. Sau khi về nước, hắn vẫn luôn để ý tới người bạn cũ này. Càng để ý, hắn càng bị Thẩm Tinh Tuế hấp dẫn, chỉ muốn ở bên cạnh cậu nhiều hơn.
Thẩm Tinh Tuế lại khó hiểu, vừa xoa xoa đầu tóc đầy mồ hôi của mình vừa hỏi: "Ý cậu là sao?"
Trương Thỉ định nói gì đó, nhưng nhìn thấy máy quay đằng sau thì chỉ lắc đầu cười: "Không có gì, tôi chỉ thấy cậu bây giờ tốt lắm."
Thẩm Tinh Tuế lại tưởng hắn nói về việc học nhảy, vén tay áo nói: "Giờ chúng ta luyện thêm một lần nữa đi."
Trương Thỉ cười: "Được!"
Tuy động tác đơn giản nhưng vì Trương Thỉ không có kỹ năng cơ bản nên đôi chỗ vẫn luống cuống tay chân. Khi hai người đang khó xử không biết phải làm sao thì bên người truyền tới giọng nói: "Trương Thỉ, lúc nhảy cậu đừng nhìn chằm chặp vào chân của mình nữa. Chú ý ánh mắt đi, khi biểu diễn phải luôn ngẩng cao đầu lên."
Hai người sửng sốt, quay người nhìn.
Phó Kim Tiêu tới gần, sửa đúng động tác cho Trương Thỉ rồi nói: "Thử lại đi."
Trương Thỉ gật đầu. Kế tiếp, bọn họ tập lại một lần, nhưng lúc này hắn không chú ý đôi chân của mình nữa mà tập nhảy theo trí nhớ. Không ngờ rằng, lần tập này thật sự tốt hơn nhiều.
Trương Thỉ cảm kích: "Cảm ơn anh Phó nhiều, sao anh lại biết vậy ạ?"
Thẩm Tinh Tuế ở cạnh nghe vậy, cười nói: "Thầy Phó là tiền bối dày dặn kinh nghiệm trong nghề đấy. Hồi tham gia [Tinh Quang], thầy Phó cũng là người dạy tôi nhảy đó. Lúc ấy tôi nhảy kém lắm, thậm chí còn bị mắng nữa cơ. Cậu không biết thầy Phó xuất sắc như nào đâu. Chỉ vài câu chỉ bảo của anh ấy mà kỹ năng của tôi đã nhảy vọt..."
Trương Thỉ nghe Thẩm Tinh Tuế liến thoắng không ngừng.
Người bạn này của hắn đôi khi sống rất trầm lắng, nhưng khi nói về những thứ yêu thích thì cậu lại hăng hái phừng phừng như lúc này vậy.
Trương Thỉ lại nhìn Phó Kim Tiêu cách đó không xa. Thân hình cao lớn của anh vô cùng bắt mắt khiến người khác khó có thể bỏ qua được. Đặc biệt là khi chỉ ra lỗi của hắn, anh trông vô cùng ổn trọng và trưởng thành.
Trương Thỉ nhẹ giọng: "Đúng nhỉ, thầy Phó xuất sắc ghê..."
Hắn cảm thấy bản thân có chút thất bại.
Tuy đúng là hắn có tình cảm với Thẩm Tinh Tuế, nhưng nếu so với Phó Kim Tiêu thì Trương Thỉ chẳng có chút cơ hội nào.
Thẩm Tinh Tuế lại nói: "Lại một lần nữa nhé?"
Trương Thỉ hoàn hồn, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
Tuy đã quen với điệu nhảy nhưng có thể lần này có người nhìn nên Trương Thỉ khẩn trương kỳ lạ. Vốn chân tay đã không phối hợp nhịp nhàng nay lại càng lóng ngóng dẫn tới nhảy lỗi liên tục. Trong lúc chuyển động tác, trọng tâm cơ thể không vững nên Trương Thỉ đã bị trẹo chân.
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc, hoảng loạn chạy tới đỡ hắn: "Cậu có sao không vậy?"
Sắc mặt Trương Thỉ nhăn nhó, đáp lại: "Không sao không sao, tôi nghỉ ngơi một lúc là ổn."
Nhân viên cách đó không xa chạy tới: "Hay mọi người nghỉ một chút đi."
Mọi người nghe vậy liền ngừng lại, tận dụng từng giây từng phút nghỉ giải lao.
Do chân Trương Thỉ bị thương nên tổ chương trình nhanh chóng sắp xếp nhân viên mang đủ loại thuốc bôi, thuốc xoa bóp tới. Vì là cộng sự nên Thẩm Tinh Tuế liền nhận trách nhiệm bôi thuốc cho Trương Thỉ. Cậu ngồi xổm cạnh hắn, bôi một lớp nước hoa hồng trên các vết sưng đỏ.
Hai người vì việc này mà kéo sát lại gần nhau.
Trương Thỉ ngẩng đầu nhìn cậu, cảm động nói: "Tuế Tuế, cảm ơn cậu nhiều..."
Thẩm Tinh Tuế lại cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, đáp lại: "Không có gì, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì cứ nói ra. Tuy học nhảy quan trọng nhưng sức khỏe phải đặt lên hàng đầu."
Ý cậu muốn thể hiện là nếu hắn không thể tiếp tục được nữa thì nên nhanh chóng đổi cho người khác tới, đừng làm chậm tiến độ của bọn họ.
Nhưng Trương Thỉ lại hiểu sai ý của cậu, cảm thấy Thẩm Tinh Tuế vô cùng quan tâm mình.
Ánh mắt hắn nhìn cậu rưng rưng cảm động: "Tuế Tuế à..."
Chị Trương Thỉ cách đó không xa đang cầm thuốc trị thương của người Phỉ bọn họ chạy tới. Vừa lúc thấy Phó Kim Tiêu đi tới, cô đưa đồ cho anh rồi nói: "Thuốc này của chúng tôi có hiệu quả rất nhanh, phiền anh đưa hộ cho thằng bé nhé."
Phó Kim Tiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Khi anh tới gần liền thấy một màn vô cùng chói mắt: Thẩm Tinh Tuế đang nghiêm túc bôi thuốc nhưng cậu thanh niên kia lại cúi đầu nhìn nhóc nhà anh vô cùng tình tứ. Khoảng cách của hai người lúc này rất gần. Tuy anh hiểu cậu chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ nhưng Phó ảnh đế vẫn hơi nheo nheo mắt. Đây là dấu hiệu thể hiện tâm tình Phó Kim Tiêu không vui vẻ, mà những lúc như này chắc chắn sẽ có người xui xẻo.
Phó Kim Tiêu chậm rãi bước tới, đưa thuốc bột cho Thẩm Tinh Tuế: "Đây là thuốc của chị cậu ta mang tới, em bôi giúp nhé."
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nhận lấy: "Vâng."
Khi tay hai người chạm nhau trong chớp mắt, động tác của Phó Kim Tiêu cứng lại một chút. Tiếp theo, mày anh hơi nhíu lại nhưng không nói gì, đợi Thẩm Tinh Tuế cầm thuốc xong liền thu tay.
Thẩm Tinh Tuế bỗng dưng cảm thấy có vấn đề.
Trong chớp mắt, cậu vội vàng đứng lên: "Thầy Phó, có phải bả vai anh không thoải mái không ạ?"
Phó Kim Tiêu nhướn mày.
"Em nghe chị gái kia nói sáng nay anh đi gánh nước." Thẩm Tinh Tuế cảm thấy tuy Phó Kim Tiêu vẫn thể hiện như thường ngày nhưng anh khó giấu nổi vẻ mệt mỏi trong ánh mắt. Chuyện này khiến cậu nhớ tới trước khi tham gia chương trình, anh vừa đi công tác liên tục không ngừng.
Sáng nay còn làm nhiều việc nặng như vậy... Sao anh có thể luôn tay luôn chân chẳng nghỉ mà không mệt được cơ chứ?
Hơn nữa tối nay bọn họ còn phải biểu diễn...
Cậu biết nhảy phụ mệt hơn rất nhiều nhưng anh vẫn lặng thầm gánh vác nặng nhọc, thể hiện rằng chẳng có gì là vất vả cả.
Trong lòng Thẩm Tinh Tuế ê ẩm, cậu hỏi: "Có phải anh không thoải mái không? Hay để em xoa bóp cho anh nhé, không chừng lại cảm thấy thoải mái hơn đó ạ."
Cậu nhìn Phó Kim Tiêu không chớp mắt.
Những ai quen biết Phó Kim Tiêu hay fans của anh đều biết người đàn ông trước mắt này luôn tránh làm phiền người khác.
Thậm chí có một lần quay chương trình nào đó, dù cổ tay bị thương nhưng anh vẫn kiên trì tới khi ghi hình xong mới đi bệnh viện. Ngay cả thường ngày, Phó Kim Tiêu cũng có thói quen bảo trì khoảng cách với đồng nghiệp, tiểu bối nên mới ít khi bị lây dính tai tiếng.
Nhưng lần này...
Phó Kim Tiêu hơi rũ mắt, vô tình cố ý liếc qua Trương Thỉ ngồi trên ghế cách đó không xa. Mắt phượng híp lại, gật nhẹ: "Cũng được."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.
Trương Thỉ, người nghĩ rằng anh sẽ từ chối, cũng sửng sốt.
Phó Kim Tiêu vẫn ra vẻ hòa thuận: "Nhưng không phải em đang xoa thuốc cho Trương Thỉ sao? Tôi thấy tình huống của cậu ấy cũng rất nghiêm trọng, nếu không thì..."
Thẩm Tinh Tuế xoay người nhìn về phía Trương Thỉ.
Trương Thỉ đột nhiên thấy áp lực đè nặng: "Không sao không sao, em có thể tự mình làm cũng được, hơn nữa chị em cũng sắp tới rồi."
Lúc này, Thẩm Tinh Tuế mới nói với Phó Kim Tiêu: "Vậy để em xoa bóp cho anh nhé."
"Vậy à..."
Phó Kim Tiêu ngồi xuống ghế cách đó không xa. Động tác ưu nhã nhưng ánh mắt lại đầy ý vị nhìn Trương Thỉ, khóe môi anh gợi lên: "Vậy phiền em rồi."
- --------------
Tác giả có lời muốn nói: Thầy Phó hôm nay cũng tâm cơ nha!