Cậu theo dõi Phó Kim Tiêu rất lâu rồi. Ban đầu là thích tiếng hát của anh, sau này quen thuộc hơn thì dần dần bị chinh phục bởi tài hoa của Phó ảnh đế. Tiếp tới, cậu lại đi tìm hiểu người này, biết anh vất vả trong giới giải trí, biết anh nghiêm túc trong mọi việc, nỗ lực rất nhiều. Bắt đầu là vì tài hoa, nhưng duy trì làm fan tới bây giờ đều bởi phẩm chất của anh.
Vì thế, cậu cười khẽ, gật gật đầu, nói rất nghiêm túc: "Ừm, tôi biết mà. Anh Phó là người rất tốt."
Vốn Thẩm Tinh Thần cũng chỉ thuận miệng nói thế, ai mà ngờ Giản Tinh Tuế lại gật đầu phụ họa. Từ khi nhận thức tới giờ, thằng nhóc này luôn cố điệu thấp bản thân, Thẩm Tinh Thần còn tưởng là một cái hũ nút thành tinh. Ai ngờ, khi nhắc tới Phó Kim Tiêu, ánh mặt cậu sáng lên, khuôn mặt treo cái bộ hớn hở khiến Thẩm Tinh Thần thấy mà choáng váng.
Thằng nhóc này không phải là fan của anh Phó đấy chứ?
Đùa nhau à...
Nói chuyện trong chốc lát, phần mở màn của các đạo sư đã kết thúc, mọi người cũng an ổn ngồi vào chỗ của mình. Phó Kim Tiêu có bối cảnh lớn, địa vị trong ngành cũng cao, lẽ đương nhiên mà ngồi ở vị trí giữa. Bên cạnh là nữ biên đạo người Thái - Đồ Thái, Lưu Sảng chuyên hip-hop và Lý Trạch Minh.
Lý Trạch Minh là diễn viên hài kịch, thời trẻ cũng có kinh nghiệm dẫn chương trình. Lần này ở đây, hắn cũng đảm nhiệm một nửa nhiệm vụ làm MC, nói: "Cảm ơn mọi người đã tới [Tinh Quang]. Kế tiếp, biểu hiện của chính mình sẽ ảnh hưởng tới tương lai của các bạn. Đạo sư chúng tôi sẽ xem mọi người, từ đó xem xét, đánh giá cấp bậc tương ứng. Mà khán giả cũng sẽ xem độ chuyên nghiệp của mọi người mà vote. Hy vọng tất cả các thí sinh ở đây sẽ biểu diễn hết mình, để không phải nuối tiếc trong tương lai!"
Kết thúc, các thí sinh vỗ tay ào ào.
Rất nhanh liền đến nhóm người đầu tiên lên sân khấu biểu diễn. Nhóm người thứ nhất giống như một tổ hợp thần tượng, nhưng biểu hiện của bọn họ tương đối bình thường, cho nên giám khảo cho bốn cái F.
Việc này khiến cho không ít người choáng váng.
Bởi vì nếu màn biểu diễn vừa rồi bị xếp vào bậc F, vậy thì hầu hết mọi người còn lại đều chỉ có thể bị đánh F.
Nam sinh đáng yêu Ôn Sanh Ca ngồi cạnh Giản Tinh Tuế nhẹ giọng nói: "Nhóm đạo sư nghiêm khắc thật đấy."
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ có Thẩm Tinh Thần nghe xong cười nhạo một tiếng: "Vì đám người này chỉ là pháo hôi mà thôi."
"..."
Cái gì cũng dám nói.
Nhưng đúng là như vậy thật. Nhóm này có công ty quản lý không lớn, thực lực lại bình thường, ấn tượng không nhiều, còn chưa nói tới xét điểm. Giản Tinh Tuế cũng rõ ràng, vận mệnh của cậu giống vậy - sớm nở tối tàn. Có lẽ sau hôm nay, Phó Kim Tiêu đến cả tên cậu cũng chẳng nhớ rõ. Nhưng thế cũng đủ rồi.
Mấy nhóm liên tục trình diễn xong, cuối cùng cũng tới người mà Giản Tinh Tuế biết. Thầy Lý cao giọng giới thiệu: "Kế tiếp là công ty giải trí Phượng Tường, nhóm Tiểu Phi Tượng"
Là nhóm của An Nhiễm.
Có mấy cái chiếu mới trải vừa nãy, nhóm An Nhiễm vừa đủ tổ hợp nhảy hát đều có. Đặc biệt là An Nhiễm, nhan sắc tuấn tú, giọng hát lúc biểu diễn cũng rất êm tai.
Khán giả cũng kinh ngạc khen ngợi:
"Anh trai nhỏ này đáng yêu ghê."
"Giọng hát rất dễ nghe"
"Nhảy nhót cũng ổn áp."
Mấy người nhóm đạo sư cũng có chút vừa lòng. Tiếp tới là phần giới thiệu của các thí sinh. Chu Tầm cùng một số thí sinh cùng nhóm thay nhau giới thiệu xong liền tới lượt An Nhiễm. Hắn thở phì phò, khom lưng cúi đầu: "Chào mọi người, em là An Nhiễm. Em năm nay 20 tuổi, hiện tại đang học ở học viện nghệ thuật vũ đạo của thành phố F..."
Lý Trạch nắm bắt được vấn đề: "Em diễn tấu nhạc cụ không tệ, không biết là học mấy năm rồi nhỉ."
"Vâng, em học được mười mấy năm rồi ạ." An Nhiễm trả lời, chậm rãi đỏ mắt: " Năm em 9 tuổi có đi qua một nhà đang đánh đàn bên trong. Lúc ấy nhà không có điều kiện, em chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem bọn họ bên trong đánh đàn. Sau đó cứ lúc rảnh rỗi, em lại chạy đứng bên ngoài nghe. Đến khi em 10 tuổi, vào ngày sinh nhật, mẹ của em mua cho..."
Âm nhạc xung quanh trở nên nhẹ nhàng, sâu lắng. Cậu bé nghèo theo đuổi ước mơ, mấy chục năm giống nhau cố gắng dù vất vả bao nhiêu, xung quanh hắn như có như không mà tản ra hào quang.
Người xem cũng dần dần cảm động:
"Anh trai nhỏ này vất vả quá đi."
"Thí sinh nghiêm túc như này. Yêu rồi yêu rồi, em đây sẽ vote cho anh."
"Tên là An Nhiễm phải hong. Người đẹp còn có năng lực nữa chứ!"
Một vài đạo sư cũng cảm động, các thí sinh ngồi đằng sau cũng thổn thức. Giản Tinh Tuế nhìn mọi người, ánh mắt không ý thức mà chăm chú vào Phó ảnh đế. Người đàn ông ngồi ở giữa kia cũng không nói gì nhiều, lười biếng mà tựa vào ghế, trên tay tùy ý xoay xoay bút. Nhưng thái độ với An Nhiễm rõ ràng cũng có chút thưởng thức.
Giản Tinh Tuế biết, Phó Kim Tiêu thích người nghiêm túc và biết nỗ lực. Đây cũng là lý do vai chính kiếp trước có thể khiến anh chú ý tới, đời này chắc chắn sẽ không ngoại lệ.
Thẩm Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Cái cậu An Nhiễm kia, nhóm bọn họ vừa rồi có một người không hát. Chờ mà xem, anh Phó chuẩn bị thét ra lửa đấy."
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phó ảnh đế cầm lấy mic. Mấy nhóm trước anh đều trực tiếp chấm điểm, không đánh giá. Mà cái nhóm này lại khiến anh cầm mic, đủ để thấy thực lực như nào. Phần lớn ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, cho rằng Phó ảnh đế chuẩn bị khích lệ An Nhiễm. Lại không nghĩ tới, Phó Kim Tiêu mở miệng: "Các cậu nói tôi nghe, ai hát nhép?"
Nhóm năm người đứng trên sân khấu, mọi người không tự giác mà nhìn Chu Tầm. Người này là con nhà giàu, căn bản không phải thực tập sinh được huấn luyện bài bản. Hơn nữa, những lúc tập luyện hầu như chỉ dính An Nhiễm, không chuyên tâm luyên tập, mới dẫn tới sai lầm bây giờ.
Giản Tinh Tuế nhớ rõ, kiếp trước trong tiểu thuyết, Chu Tầm không tham gia biểu diễn trên sân khấu. An Nhiễm biểu diễn xuất sắc mà được sự khen ngợi của tất cả mọi người. Thế mà đời này không biết vì sao bỗng nhiên lòi ra Chu Tầm vốn bị đá đít ở vòng gửi xe. Chẳng hiểu nguyên nhân gì dẫn tới hai người này một hai phải cùng nhóm với nhau, hay là do gặp gỡ với cậu ở lần sơ tuyển trước?
Giản Tinh Tuế nghi hoặc không biết là từ lúc nào mà mọi chuyện thay đổi.
"Là em"
Chu Tầm bước ra khỏi hàng. Gã khom lưng, có chút khó chịu mà giải thích: "Lúc trước có chút khẩn trương, sau đó tai nghe của em bị lỗi, nên em không có hát."
Phó Kim Tiêu hơi nhăn mày, khóe miệng hơi cong: "Tai nghe hỏng là không cần hát?"
Rõ ràng là lời nói không chút áp lực, lại không hiểu sao khiến cho mọi người cảm thấp căng thẳng.
Tính tình An Nhiễm thiện lương, thấy Chu Tầm bị nói tới cứng họng, vội vàng nói: "Rất xin lỗi, em là đội trưởng. Trước khi lên sân khấu mà không hỗ trợ đồng đội kiểm tra tai nghe là trách nhiệm của em."
Chu Tầm lập tức nói: "Nhiễm Nhiễm, chuyện này không liên quan gì tới cậu cả."
An Nhiễm lắc đầu, ý nói chính hắn muốn gánh một phần trách nhiệm.
Kỳ thật chuyện này đúng là không phải chuyện của hắn, mà việc nhận trách nhiệm về mình này khiến nhiều người lau mắt mà nhìn, trừ bỏ... một vài đạo sư đang ngồi.
Phó Kim Tiêu híp mắt lại. Người quen đều rõ hiện tại tâm trạng của ảnh đế đại nhân không tốt lắm. Anh lặp lại lời của An Nhiễm: " Trước biểu diễn không kiểm tra tai nghe?"
Tim mọi người như bị treo lên, cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Phó Kim Tiêu ung dung mà cười cười: "Tai nghe hỏng liền không hát. Có phải nếu hôm nay quần áo bẩn thì cũng không cần nhảy nữa đúng không?"
Những lời của An Nhiễm phạm tới tối kỵ của anh.
Trong giới đều biết Phó Kim Tiêu là người tuân thủ nguyên tắc, cũng rất rõ ràng. Chỉ một ánh nhìn, anh cũng nhìn được ai chuyên nghiệp và ai có nhân phẩm.
Quả nhiên, sắc mặt Chu Tầm trắng đi, ngập ngừng nói: "Bởi vì vấn đề tai nghe diễn ra đột ngột quá, thêm việc em cũng quên không tập dượt, thế nên mới không thể hát."
Gã cuối cùng cũng nói lời thật lòng.
Phó Kim Tiêu buông mic, không nói thêm gì nữa, chỉ kết bằng một câu: "Thành thật, thẳng thắn, thành khẩn cũng là tôn trọng người xem."
Vốn dĩ phải là một buổi trình diễn vô cùng tuyệt vời, bởi vì việc này mà thành ra có chút xấu hổ. Nhóm đạo sư thì ủng hộ Phó Kim Tiêu hết mình. Bọn họ cảm thấy vấn đề tai nghe hát hò không lớn không nhỏ, nhưng thái độ với người xem thì vô cùng quan trọng. Cuối cùng đánh giá ba người bậc F, thay vì được A thì An Nhiễm lại được nhận B.
Tuy tổ đạo diễn sớm quyết định hắn là A, nhưng Phó ảnh đế đã lưu loát ghi xuống B thật to, ai cũng không dám nói gì.
....
Qua thêm hai nhóm nữa, cuối cùng cũng tới lượt Giản Tinh Tuế.
Ánh đèn lung linh, MC bắt đầu giới thiệu tuyển thủ. Giản Tinh Tuế đợi tới lượt lên sân khấu. Đằng trước cũng có mấy nhóm nổi bật, rất đáng giá thưởng thức, nhưng nhóm đạo sư cũng không hứng thú cho lắm. Nhưng khi MC đọc tên của Giản Tinh Tuế, không khí bên nhóm đạo sư khác hẳn.
Phó Kim Tiêu vốn đang lười biếng ngồi trên ghế quay bút lại dừng lại động tác tay, ánh mắt hướng lên sân khấu. Đồ Nhã đang thiếu hứng thú bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, hai lão sư bên cạnh đã nghe qua thí sinh được hai lão đại nhắc đến cũng tập trung tinh thần.
Khán giả cũng chú ý tới:
"Ủa là sao là sao?"
"Đây là có thí sinh đáng gờm hẻ?"
"Ai vậy ta?"
Ánh đèn sân khấu lấp lánh, chậm rãi xuất hiện một thanh niên đầu tấc mặc áo sơmi quần jean bước từ cánh gà ra. Khác với các tiểu sinh đáng yêu, ngầu lòi vừa nãy, cũng chẳng có trang phục rực rỡ, cậu giống như là đi mua đồ ăn thuận tiện tới tham gia chương trình. Điểm duy nhất đáng nhắc tới là cậu có làn da trắng nõn, ngũ quan dễ nhìn, quay chụp máy nào cũng không có góc chết, ngược lại còn có cảm giác tươi mới.
Giản Tinh Tuế có chút khẩn trương mà khom lưng: "Xin chào mọi người, em là Giản Tinh Tuế ạ."
"..."
Hiện trường toàn bộ im lặng trong chớp mắt.
Đồ Nhã là người đầu tiên cười ra tiếng, cô hỏi: "Hết rồi?"
Giản Tinh Tuế nghi hoặc mà nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Phó Kim Tiêu nhàn nhã bên cạnh, thấy ánh mắt của thần tượng đang nhìn mình, thấp thỏm mà nói: "Hết rồi ạ."
Đồ Nhã che môi bật cười.
Các thí sinh khác đều hận không thể dùng thời gian tự giới thiệu để khen bản thân vút tận trời xanh. Còn Giản Tinh Tuế thì giỏi quá rồi, giới thiệu tên của mình là hết, như kiểu nói thêm một từ nữa thì sẽ chết vậy.
Đạo sư Lưu Sảng là người có chỗ đứng trong giới Hip-hop cũng lên tiếng: "Cậu có thể nói lý tưởng của mình này, hay là giới thiệu một chút tài lẻ cho giám khảo, hoặc là kể một chút lý do tại sao lại tham gia chương trình, có ước mơ gì muốn theo đuổi không."
Theo đuổi?
Lý tưởng?
Giản Tinh Tuế cảm thấy như muốn tắm trong mồ hôi lạnh. Cậu tới nơi này vì tiền, nhận được 20 nghìn là cao chạy xa bay khỏi đây và cửa hàng bánh gạo mà thôi. Nhưng mà nếu nói cái nguyên nhân này ra, có phải mọi người sẽ cười thối mũi luôn không?
Hay, hay là xàm xí ra một cái nguyên nhân vậy?
Nói là cậu muốn theo đuổi ước mơ? Hay là thích biểu diễn trên sân khấu?
Nhưng mà phải nói dối sao giờ, trước mặt cậu đang là bản mặt nghiêm túc của Phó ảnh đế, nhớ lại lời vừa nãy của anh "Thành thật, thẳng thắn, thành khẩn cũng là tôn trọng người xem". Giản Tinh Tuế bắt đầu luống cuống, nhỡ đâu lúc đấy tổ đạo diễn vạch trần, thế thì lần duy nhất thấy thần tượng này sẽ để lại ấn tượng lẻo mép nói dối trong lòng anh mất.
Cậu không muốn như vậy đâu.
Cậu có thể chấp nhận bản thân mất mặt trước mặt thụ chính, thậm chí không nghĩ tới việc bản thân bộc lộ tài năng, cũng không yêu cầu Phó Kim Tiêu nhớ kỹ cậu. Nhưng duy nhất việc lưu lại ấn tượng xấu trước mặt thần tượng, cậu không muốn làm.