Người hầu mỉm cười đáp: "Là lão phu nhân ạ."
Thẩm Tinh Tuế từng nghe mẹ mình nói qua, món mỳ mà lão phu nhân làm rất ngon. Tuy mẹ không nhắc nhiều về bà nhưng cậu cũng có thể đoán được rằng lão phu nhân hẳn là người tốt.
Thẩm Tinh Thần nói: "Em mau đi gặp bà đi. Lão phu nhân tốt lắm, lì xì bà từng mừng anh siêu dày luôn!"
Trong thế giới đơn bào của Thẩm Tinh Thần: Lì xì nhiều = người tốt.
Thẩm Tinh Tuế cười cười, gật đầu nói: "Vâng, giờ em qua luôn nhé."
Theo chân người hầu, Thẩm Tinh Tuế xuyên qua đám đông náo nhiệt ở đại sảnh, bước lên cầu thang cổ điển làm bằng gỗ. Rất nhanh, bọn họ đã tới tầng trên. Nhà Phó được trang hoàng theo lối cổ xưa nồng đậm dấu ấn lịch sử. Trên tường là tranh chữ treo ngay ngắn, xen kẽ chúng là kệ thủy tinh dùng để trưng bày bình hoa vô cùng tinh tế.
Người hầu đi trước, nói: "Trước khi cậu tới, lão phu nhân vẫn luôn miệng nhắc cậu đấy."
Thẩm Tinh Tuế tò mò: "Lão phu nhân biết tôi hả?"
"Biết chứ!" Người hầu mỉm cười: "Lão phu nhân thường xem chương trình, nghe các bài hát cậu sáng tác mà."
"..."
Thẩm Tinh Tuế rơi vào trầm tư.
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới: Hình như bài hát của cậu rất được các ông các bà ưa chuộng hay sao ấy?
Chuyện này có ổn không?
Hình như cũng như chẳng có gì xấu cả.
Khi tới nơi, người hầu dẫn trước mở cửa cho Thẩm Tinh Tuế đi vào bên trong. Lúc này, cậu hít một hơi thật sâu để xua bớt khẩn trương đang xao động trong lòng rồi mới cất bước.
Bên trong phòng dường như đang châm nhang thơm vô cùng thanh nhã.
Một bà lão đang ngồi trên sô pha, tay cầm quyển sách lật dở. Nghe thấy tiếng chân bước vào phòng, bà quay đầu lại, tươi cười: "Tuế Tuế, con đến rồi."
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc nhìn bà.
Rất trẻ, chỉ tầm tuổi với bà nội của cậu. Lão phu nhân chăm sóc bản thân rất tốt, cho dù tóc đã bạc nhưng vẫn cả người vẫn đầy khí chất.
Thẩm Tinh Tuế khom lưng: "Xin phép Phó lão phu nhân ạ."
"Không phải khách khí như vậy." Lão phu nhân nói: "Con cứ gọi là bà hay bà Phó cũng được."
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy chuyện này không hợp quy củ cho lắm, nào có chuyện vừa gặp mặt đã nhận thân như vậy chứ. Cậu tính từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bà lại chẳng thốt được lời nào.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với cậu, nói: "Cháu ngoan, tới ngồi bên cạnh bà đi."
Thẩm Tinh Tuế nghe theo, ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Cháu nhìn còn đẹp trai hơn cả trên TV đấy." Lão phu nhân cười tủm tỉm, nói tiếp: "Giống y đúc ba mẹ cháu vậy."
Thẩm Tinh Tuế được khen mà ngại, thẹn thùng đáp: "Cảm ơn bà đã khen ạ."
Nụ cười bên môi của lão phu nhân nhạt dần, thấp giọng: "Thật ra hồi con chưa được sinh ra, lúc biết chuyện Lena tự ý đính hôn Kim Tiêu với đứa nhỏ chưa ra đời của nhà người ta, bà đã vô cùng phiền lòng."
Trái tim Thẩm Tinh Tuế khẽ nhói.
Cậu không nghĩ lão phu nhân gọi mình tới để nói về chuyện này. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn chưa sẵn sàng.
Bà lão nói tiếp: "Sau đó, bà lại nghe phong thanh cháu dâu tương lai của mình có thể là nam thì càng không vui. Tuy khoa học kỹ thuật đã phát triển tiên tiến, dù không tới mức tuyệt hậu nhưng bao thế hệ qua, cả gia tộc họ Phó chỉ có độc đinh nối dõi thôi. Nếu Kim Tiêu có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra thì cả gia nghiệp đồ sộ bao đời nay phải làm sao bây giờ?"
Nghe lão phu nhân nói, tay Thẩm Tinh Tuế vô thức nắm chặt lại. Cậu đáp một cách lung tung, trong lòng loạn thành một bầy.
Lão phu nhân dường như hiểu cậu nghĩ gì, vỗ tay trấn tay cậu: "Nhưng mà sau này, bà lại được biết chuyện của nhà con. Lúc đấy tuy bà chưa từng gặp đứa bé này nhưng trong lòng vẫn rất hụt hẫng. Mà thằng nhóc Kim Tiêu kia tới bây giờ vẫn mãi chưa kiếm đối tượng nào cả. Bà thầm nghĩ, nói không chừng hai người các con lại rất có duyên, có phải bản thân bà nên thuận theo tự nhiên mới đúng hay không."
Sau khi nghe xong, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy vô cùng phức tạp: "Con nghĩ thầy Phó không có đối tượng là do chưa gặp được người thích hợp thôi."
Lão phu nhân lắc đầu.
Bà dường như nghĩ tới cái gì, lấy một quyển album ở bên cạnh mình ra. Nếu Thẩm Tinh Tuế không nhớ lầm thì đây là thứ mà lão phu nhân đang xem khi cậu tiến vào phòng.
Lão phu nhân mở ra, lấy một thứ đưa cho cậu: "Con xem đi."
Thẩm Tinh Tuế cầm lấy, phát hiện đây là một tấm ảnh gia đình.
Trong bức ảnh này, người đứng bên cạnh Phó tổng lại không phải là phu nhân Lena.
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc: "Người này là..."
"Cô ấy là mẹ đẻ của Kim Tiêu, Ôn Vinh." Lão phu nhân nhìn người phụ nữ trong ảnh, cảm khái: "Năm đó trong phòng mổ, Ôn Vinh bị khó sinh, chẳng đợi mọi người phản ứng kịp đã đi rồi."
Lúc trước, Thẩm Tinh Tuế từng được nghe phong thanh mối quan hệ giữa thầy Phó với bố mình không được hòa thuận, nhưng cậu chưa từng biết tới câu chuyển ẩn sâu bên trong như vậy.
Lão phu nhân cảm thán: "Không quá 2 năm sau khi Ôn Vinh mất, Lena bước chân vào nhà Phó. Cô ấy coi Kim Tiêu như con ruột của mình, đối xử với mọi người xung quanh cũng không tệ, nhưng Kim Tiêu vẫn một mực đổ lỗi cho bố nó vì cái chết của mẹ mình."
Thẩm Tinh Tuế: "Tại sao chứ?"
Vốn dĩ lão phu nhân không muốn nói chuyện xấu trong nhà, nhưng đối với Thẩm Tinh Tuế, bà thở dài: "Vì thằng bé nghi ngờ bố nó ngoại tình."
Đồng tử Thẩm Tinh Tuế mở lớn.
"Lúc Ôn Vinh trong phòng mổ, bố nó đang đi công tác ở Mỹ chưa kịp về." Lão phu nhân thở dài: "Lena cũng là người Mỹ... Chắc hẳn chuyện này có hiểu lầm gì đó thôi, nhưng tính tình thằng nhóc Kim Tiêu này rất bướng bỉnh. Sự ra đi của mẹ nó cùng mối quan hệ bất hòa với ba khiến thằng bé kháng cự hai chữ 'hôn nhân'. Từng có một khoảng thời gian dài, bà lo rằng Kim Tiêu sẽ ở vậy cả quãng đời sau này."
Thẩm Tinh Tuế cũng cảm thấy chấn động. Sau khi nghe bà nói xong, cậu đỏ mặt lắp bắp: "Bà hiểu lầm rồi ạ, cháu với thầy Phó không có gì hơn ngoài bạn bè đâu ạ."
Vẻ mặt của lão phu nhân: Chuyện này không phải sớm muộn sẽ thành sao?
Thẩm Tinh Tuế không biết phải giải thích như nào mới tốt. Đúng lúc này, lão phu nhân lại lấy một con dấu từ phía sau đưa cho cậu: "Thằng bé Kim Tiêu là cháu bà, sao bà lại không hiểu chứ? Biết chuyện của hai đứa, bà vui lắm! Đây là quà gặp mặt, mong con không ghét bỏ."
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy con dấu này tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Cậu vội vàng từ chối: "Bà nội, con dấu này quý quá, con không nhận được đâu ạ."
"Đây là thứ con xứng đáng có được." Lão phu nhân vỗ tay cậu: "Cháu ngoan, con cứ cầm lấy đi."
Thẩm Tinh Tuế từ chối thật lâu cũng không lay chuyển được bà, cuối cùng đành phải nhận lấy.
Lúc này tiệc tối đã trôi qua quá nửa, chuẩn bị tới vũ hội mà các cô gái mong chờ. Mãi tới khi lão phu nhân bảo cậu xuống tầng chơi, Thẩm Tinh Tuế cuối cùng mới có cơ hội rời đi.
Vừa xuống phía dưới, cậu đã nghe thấy tiếng nhạc du dương vang lên ở đại sảnh, lâu lâu còn có tiếng dương cầm xen lẫn.
Thẩm Tinh Thần vẫy tay với cậu: "Vũ hội sắp tới rồi mà em mới xuống là sao hả!"
Thẩm Tinh Tuế tới đứng bên người hắn. Cậu quét mắt nhìn xung quanh, vừa lúc thấy được thân ảnh Phó Kim Tiêu đang ngồi bên dương cầm diễn tấu. Dưới ánh đèn chùm, anh mặc một bộ tây trang xanh biển được cắt may vô cùng tinh tế khiến không ít thiếu nữ đêm nay thầm thét chói tai.
Xung quanh tụ tập không ít khách khứa đang tập trung lắng nghe tiếng dương cầm vang bên tai.
Ngón tay thon dài của Phó Kim Tiêu múa lượn trên các phím đàn như có ma thuật khiến mọi người u mê say đắm không rời mắt.
Thẩm Tinh Thần cảm thán: "Thầy Phó đàn hay phết đấy chứ!"
"Ừm." Thẩm Tinh Tuế nhìn anh, nhẹ nhàng cười: "Anh ấy từng nói rằng, âm nhạc không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai cũng là phiên bản duy nhất trong thế giới của chính mình."
Lúc anh nói là hôm sau ngày Giản Trị xé tan bản thảo cậu tặng cho gã.
Hôm ấy, cậu nhốt bản thân trong phòng, cả đêm không thể đi vào giấc ngủ. Niềm đam mê với âm nhạc như một tấm gương bị người ta đập vỡ tan không chút thương tiếc.
Cũng trong đêm hôm ấy, cậu vô tình mở một đoạn video Phó Kim Tiêu tham gia chương tình tuyển chọn idol. Khi ấy, Phó Kim Tiêu vừa cãi nhau căng thẳng với cha mình, tự thân tiến vào giới giải trí. Một thanh niên trẻ tuổi không tiền không quyền tất nhiên phải chịu nhiều sự đối đãi bất công. Trong chương trình, các bài hát do anh sáng tác bị nhận xét là không ý nghĩa, không giá trị và không có "chất", thua xa những thí sinh khác.
Lúc ấy, thanh niên trẻ tuổi đứng trên sân khấu không thể hiện chút đau buồn nào khi nghe những lời như vậy.
Phó Kim Tiêu đứng ở đó. Chẳng sợ thất bại, anh vẫn lạnh nhạt như cũ, cười nói: "Âm nhạc không phân biệt giàu nghèo sang hèn, ai cũng là phiên bản duy nhất trong thế giới của chính mình."
Những lời này khiến ban giám khảo bên dưới nghẹn họng.
Sau đó một năm, Phó Kim Tiêu lại dự thi một lần nữa, giành được giải quán quân chung cuộc. Giải thưởng ấy đã trở thành bước đệm để anh lên đỉnh cao của giới giải trí. Mà trong khoảng thời gian này, Thẩm Tinh Tuế đã được tiếp thêm sức mạnh to lớn. Khi cậu chìm trong sự tự ti, Phó Kim Tiêu đã trở thành ánh sao rực rỡ thắp sáng niềm hy vọng và sức mạnh trong cậu.
Mãi cho tới tận hôm nay.
Phó Kim Tiêu vẫn là ánh sao lộng lẫy ở trên cao trong cuộc đời của cậu, cao tới mức không thể khinh nhờn dù chỉ là một chút.
Đoạn nhạc kết thúc, cả đại sảnh giòn giã tiếng vỗ tay.
Vũ hội chính thức bắt đầu. Các tiểu thư quyền quý trong đủ loại váy vóc lóa mắt sôi nổi tiến tới. Mục tiêu của bọn họ hầu như chỉ có một, có người dũng cảm cất lời:
"Anh Phó, liệu em có thể được nhảy với anh một điệu được không?"
"Cho phép em được trở thành bạn nhảy đêm nay với anh nhé!"
"Ngài Phó, không biết tôi đây có thể vinh hạnh..."
Trong các buổi vũ hội bình thường, vốn phải là các chàng trai ngỏ lời mời nàng thơ của lòng mình trước. Nhưng ở dạ hội nhà Phó đêm nay, mọi chuyện lại bị đảo lộn hoàn toàn.
Phó Kim Tiêu đứng lên, bày ra nụ cười xã giao: "Cảm ơn mọi người, được lọt vào mắt xanh của các quý tiểu thư đây là vinh hạnh của tôi. Thế nhưng ai cũng rất ưu tú khiến bản thân tôi cảm thấy vô cùng khó chọn..."
Các cô gái liếc qua liếc lại, ai cũng thấy địch ý trong mắt đối phương.
Khi mọi người còn đang do dự, Phó ảnh đế lại cất lời: "Để cho công bằng, chúng ta sẽ dùng đóa hoa này để quyết định được không? Rơi trúng vào ai thì người đó là người được chọn."
Thoạt nhìn đúng là vô cùng công bằng.
Mọi người vui vẻ đồng ý. Phó Kim Tiêu tùy tiện cầm một đóa hoa ở sau mình. Đóa hoa hồng đỏ tươi tắn trong tay anh đẹp một cách dị thường. Phó Kim Tiêu giơ tay ném, đóa hoa bay thành một đường cong parabol. Kết quả, nó rơi thẳng lên trên đầu Thẩm Tinh Tuế đang đứng xem gần đó.
"Ôi..."
Phó Kim Tiêu kéo dài giọng: "Tôi trượt tay."
"Nhưng trước đó chúng ta đã thống nhất quy tắc. Vì để công bằng..." Khóe miệng Phó Kim Tiêu cong cong, thong thả nói: "Tôi sẽ nhảy điệu đầu với cậu ấy. Mọi người còn ý kiến nào không?"
Mọi người: "..."
Rất là "công bằng"!
Phó Kim Tiêu mặc kệ bọn họ nghĩ gì. Anh chen qua đám người, tới trước mắt Thẩm Tinh Tuế, thấp giọng hỏi: "Đau lắm hả?"
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu, chần chờ: "Chuyện này là sao ạ?"
Phó Kim Tiêu hơi khom lưng, ưu nhã nâng cánh tay lên trước mặt cậu: "Chuyện là... xin hỏi cậu Thẩm, tôi có thể mời em cùng nhảy một điệu được không?"
Khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn càng thêm động lòng người, hơn hết giọng của anh trầm thấp, từ tính lại càng giống hoàng tử cao quý.
Thẩm Tinh Tuế không dám tin, chỉ chính mình: "E-em?"
Phó Kim Tiêu câu môi: "Không em thì ai đây?"
"Nhưng đã lâu em chưa nhảy rồi."
"Không sao cả."
"Nhưng em không biết nhảy điệu nữ..."
Phó Kim Tiêu ung dung: "Tôi sẽ nhảy."
!!!
Không chỉ Thẩm Tinh Tuế, Thẩm Tinh Thần bên cạnh cũng há hốc mồm rồi.
Trần đời hắn mới thấy một người may mắn được tay trong tay cùng Phó Kim Tiêu nhảy điệu đầu tiên, ly kỳ hơn nữa lại còn khiến con cáo già này chấp nhận nhảy điệu nữ!
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nói: "Không, không sao cả, em có thể thử nhảy điệu của nữ, nhưng có thể sẽ khá lạ chân. Mong anh đừng ghét bỏ ạ."
Phó Kim Tiêu cầm tay cậu, cùng nhau bước vào sàn nhảy.
Các vị tiểu thư khác sợ ngây người. Người mà các cô nhìn chằm chằm cả đêm, mơ mộng đủ kịch bản nhưng chẳng ai lại ngờ tới bản thân sẽ bị nẫng tay trên, hơn nữa người nẫng tay trên lại là một chàng trai khác!
Phó Kim Tiêu tay trong tay với Thẩm Tinh Tuế, động tác tự nhiên mà thuần thục.
Thẩm Tinh Tuế cảm nhận được những ánh mắt bất thiện sau lưng, bắt đầu nói lắp: "Thầy, thầy Phó, anh mời em nhảy như này có phải khiến một số người không vui không?"
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt hỏi lại: "Có sao?"
Thẩm Tinh Tuế cẩn thận gật đầu.
"Bọn họ không vui thì liên quan gì tới tôi?" Phó Kim Tiêu ra vẻ đúng lý hợp tình. Anh cùng Thẩm Tinh Tuế xoay một vòng lớn, nhân tiện lấy tay khoác eo người trong lòng. Phó Kim Tiêu hơi cúi đầu, khẽ nói bên tai cậu: "Tôi vui là được."
"......"
Vành tai Thẩm Tinh Tuế chậm ửng hồng.
Lúc này, cậu giống như rơi vào hũ mật, lơ lơ lửng lửng không biết phải làm sao. Thậm chí vì quá hoáng loạn, cậu còn dẫm phải chân Phó Kim Tiêu.
Thẩm Tinh Tuế: "E-em xin lỗi thầy Phó nhiều ạ!"
Phó Kim Tiêu than nhẹ một tiếng. Tay đặt bên eo cậu khẽ dùng lực, anh kéo người lại gần, nói nhỏ: "Nhẹ thôi bé cưng."
!!
Thẩm Tinh Tuế chỉ cảm thấy hơi thở bên tai như đã thổi bay lý trí của mình.
Cậu không chỉ không thể bình tĩnh lại mà còn tiếp tục phạm lỗi, dẫm thêm mấy lần nữa. Kết thúc điệu nhảy đầu tiên, mặt Thẩm Tinh Tuế đã đỏ như cà chua, ngay cả lời xin lỗi cũng sắp thành câu cửa miệng.
Phó Kim Tiêu lại không có ý định trách mắng cậu.
"Tuế Tuế, kỹ thuật nhảy này của em..." Anh cười bất đắc dĩ, ôn nhu xoa xoa đầu Thẩm Tinh Tuế: "Về sau ngoại trừ tôi, đừng nhảy cùng ai khác nữa nhé."
!!!
Thẩm Tinh Tuế vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Bước nhảy của cậu kém tới mức như vậy sao huhu (┬┬﹏┬┬)!
Khi vũ hội đã qua được một nửa thời gian, Thẩm Tinh Tuế liền rút lui. Cậu không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa! Trùng hợp Thẩm Tinh Thần cũng không ham hố nhảy nhót nên cả hai kéo nhau ra hậu viện chơi. Trên bàn ngoài này bày rất nhiều món ngon, muốn ăn gì cũng có.
Thẩm Tinh Thần nói: "Em có biết anh trai yêu quý của em suýt chết đói rồi không?! Bánh kem ở đại sảnh ăn ngon nuốt lưỡi luôn, nhưng mà ngọt quá, ăn nhiều dễ ngán. Chậc, vẫn là canh tương xương hầm ở đây thơm hơn nhiều."
Bên cạnh hắn là Thẩm Tinh Tuế đang gặm gặm gặm gà rán.
Khách mời đêm nay chủ yếu vì giữ hình tượng nên chỉ lấy một ít bánh ngọt tinh xảo, đẹp nhưng không nuốt nổi.
Thẩm Tinh Thần ăn được lưng bụng thì đề nghị: "À đúng rồi, Tuế Tuế, anh Phó phải tiếp khách rồi tham gia vũ hội liên tục, chắc hẳn anh ấy chưa ăn gì cả. Em thấy có nên lấy một hai món đem cho anh Phó ăn lấy sức không?"
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy anh mình nói cũng đúng, gật đầu: "Vâng."
Sau khi vũ hội kết thúc, hình như Phó Kim Tiêu nói rằng anh muốn lên gặp bà nội của mình. May mắn Thẩm Tinh Tuế còn nhớ rõ đường, cậu quyết định sẽ đứng ngoài hành lang chờ anh.
Thẩm Tinh Tuế bưng một đĩa đồ ăn đi lên tầng. Cậu dựa theo trí nhớ tìm phòng của lão phu nhân, cuối cùng lại đi lạc do nơi đây quá rộng.
Trong phòng làm việc tại tầng 2, một cuộc cãi vã đang diễn ra cùng lúc:
Phó tổng nghiêm khắc nói: "Bây giờ, tôi không có cò kè mặc cả với anh đâu, hơn nữa... anh tùy hứng thì cũng vừa vừa phải phải thôi!"
Phó Kim Tiêu chậm rãi đáp. Tuy không bộc lộ rõ sự tức giận nhưng ai cũng có thể nghe ra được tâm tình lúc này của anh không hề tốt: "Nếu ba không muốn nói chuyện thì cần gì phải giả vờ nói mấy thứ đấy chứ."
"Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi." Phó tổng nói: "Chẳng lẽ tôi trải sẵn đường cho anh là sai sao? Lấy khả năng của anh, tôi rất yên tâm khi giao gia nghiệp nhà Phó cho anh. Sau này, tới khi anh ngồi vào cái vị trí ba anh đang ngồi đây rồi thì anh mới hiểu, đây không phải là lựa chọn sai lầm như mình nghĩ."
Phó Kim Tiêu cười lạnh: "Vậy ba chưa từng hối hận về những lựa chọn của mình trong quá khứ sao?"
Những lời này dường như chọc trúng chỗ đau của Phó tổng.
"Phó Kim Tiêu!" Phó tổng nổi giận: "Tôi nhắc đi nhắc lại với anh nhiều lần rồi, chuyện của mẹ anh là sự cố ngoài ý muốn, không liên quan gì tới Lena hết. Tôi cũng chẳng..."
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Cũng chẳng liên quan gì tới ba hết đúng không?"
Phó tổng bỗng nghẹn họng.
Phó Kim Tiêu cười lạnh một tiếng: "Ba rõ ràng biết ngày sinh dự tính của mẹ. Chuyến công tác kia quan trọng tới vậy sao? Quan trọng tới mức bất chấp vợ con để đi?"
"Chuyến công tác kết thúc trước hai ngày nhưng ba không trở về mà còn rời công ty tới một nơi khác." Phó Kim Tiêu dừng lại một chút, châm chọc: "Vậy nên đúng là không liên quan gì tới ba chứ gì?"
Khó sinh, có lẽ thật sự chẳng liên quan tới người đàn ông này.
Nhưng người vợ kia trong khoảnh khắc trước khi qua đời, trong khoảnh khắc cần chồng mình kề bên nhất đã phải tuyệt vọng tới nhường nào?
Phó tổng thở dài: "Tất cả mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn mà tôi. Ba anh cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy."
Đáy mắt Phó Kim Tiêu càng nồng đậm ý cười châm chọc.
"Hơn nữa tôi cưới Lena, cô ấy cũng đối xử với cậu đâu có tệ đúng chứ?" Phó tổng nhìn đứa con trai trước mắt: "Ba anh cho rằng anh chưa từng gặp qua Ôn Vinh, hơn nữa Lena lại chăm sóc như con mình như vậy... cho rằng tuổi thơ của anh sẽ không có gì phải tiếc nuối..."
Phó Kim Tiêu không nói một lời.
Phó tổng ngắm nhìn đứa con trai đáng kiêu ngạo của mình, hiểu rõ tính tình bướng bỉnh của anh nên chủ động thoái nhượng: "Được rồi, tôi cũng không cưỡng bách gì anh nữa. Lúc trước, ba anh giới thiệu cô thiên kim nhà Vương tài phiệt anh cũng không thích. Gần đây, tôi nghe nói đứa con út nhà Thẩm đã được tìm thấy. Anh biết nhà Thẩm với nhà ta có quan hệ tốt nhiều đời rồi, thậm chí thoạt nhìn, anh cũng ưng thằng bé lắm mà..."
Thẩm Tinh Tuế tìm nửa ngày không thấy phòng của lão phu nhân. Đang tính từ bỏ, cậu lại đi ngang qua một gian phòng. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, chân Thẩm Tinh Tuế vô thức dừng bước.
Phó tổng nói tiếp: "Nếu anh thấy không tệ thì cố gắng tiếp xúc nhiều hơn với Thẩm Tinh Tuế đi."
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt. Đây không phải là giọng Phó tổng sao?
Lời này của ông là có ý gì...
Bởi vì không được nghe đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Tinh Tuế vừa khẩn trương vừa hiếu kỳ. Cậu không dám nhắc tới chuyện hôn ước với Phó Kim Tiêu, vậy nên cũng không biết Phó ảnh đế nghĩ sao.
Sau đấy...
Trong phòng quả nhiên vang lên giọng nói quen thuộc của Phó Kim Tiêu. Anh lạnh lùng, châm chọc hỏi: "Đến cả chuyện này ba cũng tính toán hết rồi?"
Phó tổng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh không muốn?"
"Ba biết con ghét điểm nào nhất của ba không?" Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn Phó tổng đang nghiêm nghị ngồi trên sô pha, đáy mắt đầy căm thù: "Ba cho rằng có thể quản được mọi chuyện chắc? Cuộc sống của con không tới lượt ba nhúng tay vào đâu! Đến cả đám cưới đám hỏi cũng chẳng bao giờ xảy ra chỉ vì hôn ước trên trời dưới đất mấy người tự tiện hứa hẹn đâu, hiểu chứ?"
Phó tổng chẳng nói nổi lời nào nữa.
Bây giờ, ông đã hoàn toàn hiểu rõ, đứa con này từ trước hay mai sau cũng sẽ không bao giờ là người mà bản thân ông có thể tùy ý khống chế.
Thẩm Tinh Tuế ở ngoài cửa đứng đờ người. Lúc trước, cậu còn có mơ mộng ảo tưởng không nên có, tới giờ khắc này lý trí đã hoàn toàn thanh tỉnh. Quả nhiên, chuyện có hôn ước buồn cười thật nhỉ? Từ trước tới nay, Phó Kim Tiêu không phải là người sẽ bị kìm hãm bởi quy tắc, làm sao có chuyện cam tâm tình nguyện ở bên cậu chứ?
Thẩm Tinh Tuế, mày đã ảo tưởng cái gì vậy?!
Cậu thất tha thất thểu rời đi, tùy ý rẽ một hướng liền thấy thứ cậu vẫn luôn tìm, phòng của lão phu nhân.
Đứng trước cửa là người hầu đang giúp bà ra ngoài. Lão phu nhân thấy Thẩm Tinh Tuế liền vui vẻ: "Tuế Tuế, sao con lại tới đây? Con tới tìm bà sao?"
Thẩm Tinh Tuế chẳng biết nói gì, gật đầu một cách cứng nhắc.
Lão phu nhân nhạy bén phát hiện cậu không vui: "Con làm sao hả?"
"Không có gì ạ." Thẩm Tinh Tuế cười miễn cưỡng. Cậu như nhớ tới cái gì, nói tiếp: "Bà ơi, con có chuyện muốn nói."
Bà lão nghi hoặc nhìn cậu, cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng lắm. Nhưng bà không từ chối, ôn hòa nói: "Được, con tới cạnh bà rồi hẵng nói."
Thẩm Tinh Tuế lại không di chuyển. Cậu lấy con dấu lúc trước ra, kính cẩn đặt lại vào lòng bàn tay lão phu nhân rồi khom lưng thật sâu: "Con xin lỗi bà nhiều lắm. Con đã nghĩ kỹ rồi, con dấu này quý trọng quá, con không thể nhận được ạ!"
Lão phu nhân vội đỡ lấy cậu: "Tuế Tuế, không phải bà nội đã nói rồi sao, con xứng đáng có được nó."
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu, trả lời bà: "Không phải, thứ này con không xứng đâu ạ. Con nghĩ sau này hẳn sẽ có người thích hợp sở hữu con dấu này hơn. Con hiểu ý tốt của bà, nhưng hiện tại con chẳng có lý do gì để xứng đáng có được nó. Cảm ơn ý tốt của bà nhiều, con xin phép đi trước."
Lão phu nhân ngây ngốc nhìn cậu khom lưng cúi chào tồi nhanh chóng rời đi. Rõ ràng mới vừa rồi còn tốt lắm mà, sao bây giờ lại thay đổi chóng mặt như vậy?
...
Vừa từ tốn bước đi vừa nghi hoặc, lão phu nhân rẽ hướng, đúng lúc đụng phải Phó Kim Tiêu bước ra khỏi phòng Phó tổng. Sắc mặt Phó ảnh đế lúc này cũng không hề tốt, nhưng khi thấy bà nội mình, anh vẫn ngoan ngoãn chào.
Lão phu nhân vẫy tay: "Con tới đây, bà muốn hỏi con chuyện này."
Phó Kim Tiêu dò hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Con... con với Tuế Tuế, có phải cả hai cãi nhau đúng không?" Lão phu nhân chần chờ: "Hay là... thằng bé 'đá' con rồi?"