Giản Trị thở phì phò: "Được thôi, thế mày giải thích đi, mày với Thẩm Tinh Tuế làm gì ở đây?"
"Em... bọn em..."
Thẩm Tinh Tuế nhìn vậy, chen miệng: "Đang làm gì chẳng lẽ anh không thấy hả?"
Giản Trị quay đầu nhìn Thẩm Tinh Tuế, thấy vali trong tay cậu liền cảnh giác: "Mày vừa lấy cái gì?"
"Đồ của tôi thôi." Ánh mắt Thẩm Tinh Tuế nhìn Giản Trị cũng đầy căm ghét, lạnh giọng: "Giản Trị, tôi hỏi anh. Đồ dùng bên trong phòng bí mật của tôi có phải do anh lấy không?"
Đáy mắt Giản Trị cuống quít, rồi rất nhanh được che giấu kỹ càng: "Mày quản được chắc?"
"Đó là đồ của tôi." Thẩm Tinh Tuế gằn như trút cảm xúc từ tận đáy lòng, không kìm nổi tức giận: "Anh biết tôi rất nâng niu mấy thứ ấy, tại sao anh lại làm như vậy chứ?"
Giản Trị nhìn khóe mắt đỏ bừng của cậu cùng lời nói oán hận bên tai mà trái tim run lên một cách lạ kỳ. Nhưng đồng thời, trong lòng gã lại cảm thấy thỏa mãn dị thường khi trả thù thành công.
Không sai, gã rất căm hận Phó Kim Tiêu.
Hận anh cướp tất cả địa vị và sự nổi tiếng vốn có của gã. Nếu không có anh chắn đường, chắc hẳn gã là thiên vương mới đúng.
Không sai, gã cũng oán hận Thẩm Tinh Tuế.
Tại sao một thằng oắt vốn chẳng làm nên trò trống gì lại tài giỏi hơn gã cơ chứ?
Cậu phải cảm thấy bản thân không bằng người, phải luôn lẽo đẽo theo sau gã, phải tuyệt vọng trước sự vô dụng của mình mới đúng!
Giản Trị gằn từng câu từng chữ: "Như nào mà là của mày? Tao nghĩ mày bị nhầm lẫn gì rồi. Thẩm Tinh Tuế, tiền mày mua đồ là dùng tiền của nhà tao. Phòng này, nơi này đều thuộc quyền sở hữu của nhà Giản, mà mày từ lâu đã không còn mang họ Giản nữa rồi. Vậy nên đồ trong nhà Giản đều có thể tùy ý tao sử dụng chứ chẳng liên quan gì tới mày hết!"
Bây giờ đã tới mùa đông, ước chừng còn phải một khoảng thời gian nữa mới chuyển mùa. Cùng một ví trí, Giản Khoát ngày trước cũng nói những lời như vậy. Hơn hai mươi năm, mỗi một giây một phút Thẩm Tinh Tuế sinh hoạt ở đây như thể chẳng là cái gì ngoài một trò cười với bọn họ.
Dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn khẽ run. Bi thương và tức giận kìm nén bấy lâu dường như hòa vào nhau khiến trái tim co rút vô cùng khó chịu. Trong khoảnh khắc, nước mắt lăn dài trên má nhưng cậu không tỏ ra khổ sở mà chỉ khẽ cười một tiếng.
Giản Trị thấy cậu khóc, sửng sốt.
Thực ra gã cũng cảm thấy hối hận vì những gì mình vừa nói, nhưng lại chẳng biết phải làm gì để cứu vãn.
Thẩm Tinh Tuế cúi đầu chỉnh lại cảm xúc của mình, hỏi: "Dựa theo cách anh nói thì nếu tiền do tôi tự kiếm được thì không phải là đồ của nhà anh mà là của riêng tôi đúng chứ?"
Giản Trị không cãi lại được, nhẹ nhàng đáp: "Ờ."
Thẩm Tinh Tuế thở phào một hơi, tiến tới ngăn tủ gần giường mình. Đây là một chiếc tủ hai ngăn nhưng không ai phát hiện khi lật lại, bên trong sẽ xuất hiện đầy ắp album và CD của Giản Trị.
Giản Trị liếc mắt một cái liền nhận ra, ngạc nhiên: "Mày..."
"Hồi đi học, có một khoảng thời gian tôi dạy cho các bạn muốn học nhạc cụ. Mấy thứ này đều là tự tôi tích cóp tiền để mua." Thẩm Tinh Tuế nhìn đống đồ đã phủi bụi: "Sau này anh lại cấm không cho tôi nghe các ca khúc của anh, cũng không cho người khác biết được cả hai là anh em nên tôi đã cất chúng đi. Đây là do tôi đổi công sức của mình để sở hữu, vậy nên chúng đều thuộc về tôi đúng chứ?"
Giản Trị dường như đoán được cái gì, trong lòng có dự cảm xấu. Gã cất bước, hỏi: "Mày muốn làm gì..."
Thẩm Tinh Tuế vơ lấy đồ trong ngăn ném phăng xuống sàn. Tiếng va chạm "Choang!" thanh thúy vang lên. Tiếp tới là đĩa CD. Cậu đập một loạt tất cả cả đĩa CD trưng bày trên giá tạo nên tiếng vỡ liên tiếp như thể chúng là rác rưởi.
Hôm nay trời mưa tầm tã, bên ngoài cửa sổ lưu lại vệt dài của những giọt nước.
Giản Trị nhìn album của mình rơi rớt trên sàn, không kìm nổi tức giận: "Con mẹ nó mày điên rồi sao?"
Thẩm Tinh Tuế thấy bộ dáng gã tức muốn hộc máu mà cười lạnh, trả lại từng từ từng chữ: "Đây là đồ của tôi, tôi có quyền. Chẳng liên quan gì tới anh hết."
Khi Giản Trị nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đến vậy thôi thì Thẩm Tinh Tuế lại đem ánh mắt hướng về căn phòng bí mật của mình.
Ở nơi đó cất chứa những thứ mà cậu trân trọng nhiều năm. Ở nơi đó có những chiếc đĩa CD bị vỡ tan nát bởi bàn tay dơ bẩn. Ở nơi đó chứa đựng niềm tin rách nát của cậu nhiều năm qua.
Ánh mắt Thẩm Tinh Tuế lạnh đi, không do dự xoay người nâng ngăn tủ nhỏ bên cạnh. Tiến tới hai bước, cậu vung thật mạnh đập ngăn tủ trên tay mình xuống. Đĩa CD và album mỏng manh ngay lập tức vỡ thành nhiều mảnh lả tả rơi trên sàn. May mắn thì chỉ sứt mẻ một góc, xui xẻo thì tan tác không ra hình dạng.
Khóe mắt Giản Trị căng lớn như muốn nứt ra. Trong lòng gã lúc này nhói đau như thể thứ bị vỡ vụn chẳng thể trở lại như cũ không chỉ là đĩa CD mà còn là cái gì đó nữa. Giản Trị không biết bản thân đang cảm thấy khổ sở hay lại tức giận. Nếu là khổ sở, vậy tại sao gã lại cảm thấy như thế? Gã chỉ biết rằng khi thấy ánh mắt quyết tuyệt của Thẩm Tinh Tuế, trong lòng gã phập phồng tức giận.
Giản Trị không nhịn nổi, rống lớn: "Mày đang làm cái gì?"
Trong đầu như có một sợi dây bị chặt đứt, gã bước tới giữ chặt tay cậu, nói không lựa lời: "*** con mẹ mày thằng ngu này, ai cho mày phá hỏng chúng? Album của tao ở nhà tao thì là của tao, mấy tờ giấy rách nát của mày cũng đương nhiên thuộc quyền sở hữu của tao. Tao muốn làm gì thì tao có quyền. Nói thật cho mày biết, đống rác rưởi trong phòng mày là do tao ném đấy. Từ lâu, tao đã sớm chướng mắt cái thằng Phó Kim Tiêu hay ra vẻ đúng đắn rồi. Vậy mà mày lại đi hâm mộ thằng đó, đúng là đồ não ngắn..."
Chát!
Tiếng bàn tay thanh thúy vọng khắp nhà.
Giản Trị đang nói đột nhiên im lặng, trên mặt gã xuất hiện dấu tay đỏ ửng. Từ khi sinh ra tới giờ, đến cả cha mẹ cũng chưa từng đánh gã một lần. Đây là lần đầu tiên gã bị tát, mà còn là bị Thẩm Tinh Tuế tát nên trong nháy mắt chưa thể định hình được.
Thật lâu sau, Giản Trị sờ mặt, không tin nổi nhìn người trước mắt, lẩm bẩm: "Mày tát tao?"
Thẩm Tinh Tuế lạnh lùng nhìn: "Anh làm tôi ghê tởm."
Lời nói của cậu không khác nào một xô nước lạnh xối thẳng từ đầu đến chân Giản Trị. Lúc Thẩm Tinh Tuế chất vấn, gã không thấy khổ sở. Lúc album bị ném hỏng, gã cũng chỉ thấy phẫn nộ. Nhưng khi Thẩm Tinh Tuế quyết tuyệt như vậy, trái tim Giản Trị trở nên nặng nề không nói nên lời.
Mặt Giản Trị vặn vẹo. Một người coi trọng mặt mũi như gã sao có thể chịu được cơ chứ. Giản Trị định giơ tay tát lại Thẩm Tinh Tuế thì An Nhiễm bên cạnh không thể bàng quan được nữa. Hắn vội vàng xông tới: "Anh hai, anh hai không thể... anh không thể đánh cậu ta được. Nếu không nhà Thẩm sẽ không để yên cho nhà mình mất!"
Giản Trị tức tới váng đầu nhưng vẫn lấy lại được chút lý trí khi nghe An Nhiễm nói vậy. Gã thiếu chút nữa đã quên Thẩm Tinh Tuế bây giờ không còn là thằng nhãi tùy ý khinh rẻ được nữa, nhưng gã cũng không muốn thả cậu đi dễ dàng như vậy.
"Trong vali của mày có thứ gì?" Giản Trị chỉ vào vali bên cạnh Thẩm Tinh Tuế: "Có phải là đồ của nhà tao không? Mày không được mang đi, nếu không tao sẽ báo cảnh sát có trộm đột nhập!"
Thẩm Tinh Tuế dường như đã biết chuyện này sẽ xảy ra, nhìn An Nhiễm cười: "Lúc đứng ở cửa tôi đã được em trai của anh, An Nhiễm, mời vào nhà rồi. Nếu anh báo cảnh sát thì càng tốt, tiện thể tôi sẽ trao đổi một chút với họ về những chuyện anh đã làm. Không chừng một số cánh nhà báo trùng hợp thấy được, đưa anh lên tin tức thì sao nhỉ?"
An Nhiễm bị nhắc tới, mặt trắng bệch.
Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ cực đỉnh của Giản Trị sau lưng mình. Tính tới tính lui, nhưng An Nhiễm chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày bị Thẩm Tinh Tuế chơi lại như vậy.
Giản Trị lại chẳng quan tâm nhiều đến vậy. Gã biết nếu đống bản thảo ấy bị cho ra ánh sáng sẽ ảnh hưởng lớn tới chừng nào nên rảo bước tính đoạt lại vali của Thẩm Tinh Tuế. Ngay lúc này, nhạc chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ không khí căng chặt trong nhà.
Giản Trị dừng bước.
Thẩm Tinh Tuế lấy điện thoại từ trong túi ra, phát hiện người gọi tới là Phó Kim Tiêu. Cậu sửng sốt, chần chờ: "Alo?"
Giọng nói trầm ổn của Phó Kim Tiêu truyền tới, cho người nghe một cảm giác an tâm lạ kỳ: "Đang ở đâu vậy?"
"Em đang ở.. ở nhà Giản." Thẩm Tinh Tuế nói thật: "Để mang đồ cá nhân về."
Sự quan sát của Phó Kim Tiêu rất nhạy bén. Anh nhanh chóng nghe ra được giọng nói của cậu khác thường. Chất giọng khàn khàn, nghẹn ngào chỉ có thể là cậu vừa khóc xong, vậy nên ánh mắt anh trầm xuống: "Bọn họ làm khó em?"
Thẩm Tinh Tuế trầm mặc trong chớp mắt, không biết phải trả lời như nào.
Phó Kim Tiêu là một người thông minh, trong chớp mắt này lập tức hiểu được một phần. Giọng nói của anh mềm đi nhiều: "Mở loa ngoài đi em."
Thẩm Tinh Tuế làm theo. Giọng nói của Phó Kim Tiêu rõ ràng vang lên: "Em xuống nhà đi, tôi đang ở dưới này."
Thẩm Tinh Tuế, Giản Trị và An Nhiễm đồng thời sửng sốt.
Phó Kim Tiêu lại không bận tâm tới chuyện mọi người có kinh ngạc hay không. Giọng anh vẫn giữ sự thong thả nom rất lễ phép, nhưng vẫn ẩn chứa uy hiếp khó cãi lại: "Hoặc để tôi tự đi lên."
"...."
Trong nhà lặng thinh.
Giản Trị không sợ Thẩm Tinh Tuế, những gã rất hãi vía Phó Kim Tiêu. Gã chắc chắn con chó điên Phó Kim Tiêu khi nhìn thấy đống lộn xộn lúc này thì chẳng những gã không thể báo nguy mà còn có thể nhận thêm một cái bạt tai nữa.
Thẩm Tinh Tuế liếc nhìn Giản Trị đang ngây ngốc, mặt mày dịu ngoan hơn nhiều, nhẹ nhàng đáp: "Vâng, bây giờ em xuống luôn ạ."
Phó Kim Tiêu nói: "Đừng tắt điện thoại đấy."
Thẩm Tinh Tuế đáp lại.
Cậu kéo vali đi ra cửa, một đống mảnh vỡ hỗn độn dưới sàn đều bị cậu đạp dưới chân. Năm trước khi bị đuổi ra khỏi nhà, Thẩm Tinh Tuế chưa biết tương lai sẽ thế nào, không biết đi về đâu, cũng chẳng biết người thân mới có tiếp nhận mình hay không nên cậu không dám mang bất kỳ một món đồ nào đi. Thẩm Tinh Tuế chẳng biết bản thân cậu có nơi nào để về không hay lại phải lang bạt tứ phương như kiếp trước.
Cậu không nghĩ tới mình còn có cơ hội mang những thứ này về nhà.
Đúng, về nhà.
Bây giờ Thẩm Tinh Tuế cậu đã có nhà. Khi bị đuổi khỏi nhà, cậu chỉ có hai bàn tay trắng, cũng chẳng có ai đợi chờ. Nhưng hiện tại cũng là cảnh rời khỏi nơi đây, chỉ ngay dưới tầng đã có người đang đợi Thẩm Tinh Tuế trở về. Bọn họ cho cậu sức mạnh và sự tự tin để cậu có thể bước từng bước kiên định rời khỏi căn nhà này.
Khi ngang qua Gản Trị, gã tính duỗi tay cản cậu lại. Thẩm Tinh Tuế dừng bước nhìn gã. Ánh mắt lúc này đã không còn bất kỳ xúc cảm nào khác. Cậu nhìn về phía An Nhiễm cách đó không xa rồi lại quay đầu, cười khẽ với Giản Trị: "Thật ra anh cũng là một kẻ đáng thương."
Giản Trị sửng sốt.
Thẩm Tinh Tuế không cho gã nói gì, ngay lập tức lướt qua đi tiếp.
Giản Trị vì những lời rồi của cậu mà lặng người. Từ trước tới nay, gã luôn kiêu ngạo và tự hào về bản thân mình, Thẩm Tinh Tuế cũng khó mà đuổi kịp được thành tựu của gã. Giản Trị chẳng ngờ sẽ có một ngày lại nghe thấy cậu nói như vậy.
Đáng thương?
Thân hình Giản Trị lung lay.
Gã đáng thương ấy hả?
An Nhiễm vụt tới đỡ lấy gã, vội vàng hỏi: "Anh hai, anh có sao không?"
Giản Trị lấy lại tinh thần, nhìn về phía hắn. Sắc mặt của gã không tốt, nhưng An Nhiễm lại không quan tâm chút nào, lải nhải: "Làm sao bây giờ? Thẩm Tinh Tuế liệu có trở về mách lẻo cho anh Phó với nhà Thẩm không? Bọn họ gây khó dễ cho chúng ta bây giờ thì phải làm sao đây? Tuế Tuế có phải cầm lấy thứ gì quan trọng đi không? Cậu ta lên mạng tung tin đồn cho anh thì như thế nào giờ? Em..."
Còn chưa nói xong, An Nhiễm liền bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Giản Trị.
"Nếu không phải tại mày thì thằng nhãi đó tiến vào được chắc?" Giản Trị tức điên.
An Nhiễm nghe vậy, vội vàng nói: "Anh, sao có thể trách em được chứ? Em cũng bị cậu ta đe dọa mà. Em cũng có nỗi khổ riêng của mình chứ, hơn nữa... Không phải bây giờ em đang quan tâm anh sao?"
Trước kia, Giản Trị còn cảm thấy em trai mình vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện lại còn đáng yêu, tốt hơn nhiều so với Thẩm Tinh Tuế. Nhưng giờ phút này, không hiểu vì sao mà càng nhìn An Nhiễm, gã lại càng cảm thấy đứa em này dối trá hai mặt. Dù như thế nào thì chuyện hắn mang Thẩm Tinh Tuế vào nhà là sự thật, mà gã cũng chẳng phải thằng ngu. Giản Trị cười lạnh: "Thế mày có nỗi khổ gì, nói tao nghe xem nào?"
A Nhiễm nghe vậy liền cứng người. Hắn nhanh chóng giải vây cho mình, khóe mắt ửng đỏ: "Em khó có thể giãi bày chuyện này, nhưng anh phải tin em. Em chẳng ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, tuy nhiên anh cũng không phải lo gì hết. Anh đâu làm chuyện gì trái với lương tâm đâu mà phải sợ Thẩm Tinh Tuế cơ chứ. Chẳng lẽ đúng là những bản thảo đó do anh..."
Chát!
Giản Trị không kìm nổi cơn giận, vung tay.
An Nhiễm ngây ngẩn cả người, dấu tay hiện rõ ràng trên mặt. Chưa bao giờ hắn nghĩ tới người anh thứ luôn yêu thương mình lại ra tay tát như này. Tuy An Nhiễm biết Giản Trị không phải người tốt, đối xử tệ bạc với Thẩm Tinh Tuế nhưng không ngờ gã lại làm vậy với mình.
Giản Trị lại không chút hối hận hay thương tiếc nào cho hành động vừa rồi. Gã nhìn An Nhiễm, lạnh giọng: "An Nhiễm, tao cảnh cáo mày. Mặc kệ vì lý do cá nhân gì, nhưng nếu tao phải lui khỏi giới giải trí thì nhà Giản cũng sẽ gặp chuyện. Vậy nên mày đừng có mà chỉ biết bo bo giữ mình!"
An Nhiễm nghẹn lời.
Hắn nhìn Giản Trị lạnh lùng mà bỗng nhiên cảm thấy bản thân dường như đang gặp nguy hiểm. Lập tức, An Nhiễm tỏ ra sợ hãi, tiến tới định kéo tay áo gã: "Anh hai..."
Giản Trị nhanh chóng né ra, xoay người rời đi. Gã để lại cho An Nhiễm ánh mắt lạnh lùng: "Đừng bao giờ gọi tao là 'anh hai' nữa."
Rầm!!
Cửa phòng đóng sập lại, bỏ đằng sau là một mảnh hỗn độn.
Bên ngoài mưa tí tách rơi, giống như đang dự báo cho một tương lai dưới đống bùn lầy của nhà Giản.
....
Dưới nhà.
Thẩm Tinh Tuế kéo vali xuống, thấy cách đó không xa có một chiếc xe. Cậu sửng sốt. Cửa xe mở ra, người từ bên trong bước xuống. Đó là một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, tay cầm ô, chân đi giày da bước trên nền đất ướt. Anh bước từng bước tới trước mặt cậu.
Thẩm Tinh Tuế không dám tin nhìn người trước mắt, chần chờ gọi: "Thầy Phó?"
Phó Kim Tiêu cúi đầu ngắm cậu: "Không có việc gì chứ?"
Thẩm Tinh Tuế nhanh chóng lắc đầu. Cậu vừa mừng vừa sợ, nói: "Nhưng mà tại sao anh lại ở đây?"
Phó Kim Tiêu câu môi: "Không phải tôi nói với em rằng tôi đang ở đây sao?"
"Nhưng, nhưng mà em nghĩ rằng anh phải đang đi công tác hay gì đó." Thẩm Tinh Tuế nói năng lộn xộn: "Tại sao giờ lại ở đây cơ chứ?"
"Còn có nguyên nhân gì khác đây?" Phó Kim Tiêu như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Thẩm Tinh Tuế, khom lưng che ô cho cậu. Khuôn mặt điển trai phóng to trước mắt Thảm Tinh Tuế, mắt chạm mắt, cười nhạt: "Muốn gặp em, nên tới vậy thôi."
Nước mưa đánh vào ô kêu "bồm bộp". Và Thẩm Tinh Tuế cũng đang nghi ngờ tiếng đập tim của cậu có phải còn to hơn thứ thanh âm ấy không. Khuôn mặt Thẩm Tinh Tuế đỏ lựng trong nháy mắt, thậm chí tay chân còn bắt đầu luống cuống.
Phó Kim Tiêu lại rất thích thú ngắm nghía cậu thẹn thùng như vậy. Anh chủ động xách vali, nói: "Lên xe đã, ngoài trời đang mưa to."
Lúc này Thẩm Tinh Tuế mới có phản ứng, đáp lại.
Lên xe rồi, cậu mới phát hiện Thẩm Tinh Thần biến mất, vậy nên tò mò: "Anh hai em đâu rồi ạ?"
"Cậu ta có lịch trình đột xuất cần làm gấp nên phải đi ngay, nhưng lại không yên tâm em ở đây một mình. Tình cơ là tôi cũng ở gần khu vực này." Phó Kim Tiêu đóng cửa xe, nói tiếp: "Để tôi đưa em về."
Thẩm Tinh Tuế biết được nguyên do, nhẹ nhàng nói: "Vâng ạ, cảm ơn thầy Phó nhiều."
Phó Kim Tiêu vào xe từ một phía khác.
Thẩm Tinh Tuế ngồi trên xe, đang xem xét tay mình thì bị Phó Kim Tiêu cầm lấy, hỏi: "Bị thương à?"
Trên tay cậu có một vệt cắt từ lúc nhặt lấy đĩa CD cùng một vài vết xước từ đống vỡ trên sàn: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ."
Phó Kim Tiêu nhìn cậu, ánh mắt không vui: "Đôi tay của em dùng để đánh đàn, kể cả là vết thương nhỏ cũng không thể coi nhẹ được."
Lập tức, Thẩm Tinh Tuế nghiêm người như cậu học sinh bị thầy giáo dạy dỗ: "Em biết lỗi rồi ạ!"
Phó Kim Tiêu cười một cách bất đắc dĩ.
Hôm nay trời mưa nên tắc đường liên tục, qua nửa tiếng cũng không xê nhích được chút gì.
Tài xế nói: "Thưa anh, đoạn đường phía trước bị kẹt xe rất lâu, hơn nữa tối nay vẫn mưa nên không biết tới lúc nào mới đi được."
Phó Kim Tiêu nhìn đoạn đường chật ních xe phía trước, nói với Thẩm Tinh Tuế: "Miệng vết thương của em cần xử lý nhanh chóng, trùng hợp tôi có một căn nhà ở gần đây. Nếu không thì tới đó tạm nghỉ một chút nhé?"
Thẩm Tinh Tuế đứng hình!
Phó Kim Tiêu thấy phản ứng của cậu còn cho rằng cậu không muốn, mở miệng nói: "Em không thích cũng không sao, cũng do tôi đường đột..."
Thẩm Tinh Tuế hoảng loạn: "Không phải không phải, em thích lắm!"
"..."
Trong xe yên lặng trong chớp mắt.
Tài xế nhấp môi cười cười, không dám quay đầu lại.
Thẩm Tinh Tuế sợ bị hiểu lầm nên nói chưa kịp nghĩ, sau khi trả lời rồi mới đỏ mặt. Tại sao mà cậu lại nói như thể dày mặt không chút xấu hổ muốn đột nhập vào nhà anh vậy cơ chứ!?
Phó Kim Tiêu cong miệng, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
!!!
Anh đừng nói như vậy chứ!!!!
Thẩm Tinh Tuế cảm giác nếu bây giờ có cái lỗ thì cậu sẽ trốn trong đấy không bao giờ ra ngoài nữa.
Thế nhưng cậu lại có cơ hội vào nhà của thần tượng đấy. Chuyện này có phải nằm mơ hay không nhỉ? Theo dõi anh lâu như vậy nhưng chưa có lần nào Thẩm Tinh Tuế dám mơ tưởng đến chuyện này. Chưa kể tới làm khách tới nhà của Phó Kim Tiêu, chỉ việc nhìn thấy anh cũng là một chuyện xa xỉ. Vậy mà bây giờ lại... Xong rồi, cậu cảm thấy mình lâng lâng như trong bong bóng hạnh phúc.
Không được không được! Thẩm Tinh Tuế, mày phải giữ giá! Mày phải rụt rè!
Dọc đường đi, tâm tình phức tạp của cậu có thể xuất bản thành sách. Cho tới khi tài xế tiến vào khu nhà ở, Thẩm Tinh Tuế mới phát hiện nơi đây là khu vực đắt đỏ nhất của thành phố A. Ngay cả người không ở thủ đô cũng biết nơi tấc đất tấc vàng hội tụ đủ quan chức, siêu sao tai to mặt lớn này. Nghe nói để mua được một căn một phòng ngủ cần ít nhất 1 tỷ.
Tiến vào gara, xuống dưới rồi Thẩm Tinh Tuế phát hiện đỗ ở đây toàn là siêu xe.
Phó Kim Tiêu mang cậu lên tầng: "Tôi nhớ tầng dưới nhà tôi là nhà cô Đồ Nhã, nếu may mắn thì hai người có thể chào nhau một tiếng."
Thẩm Tinh Tuế ngượng ngùng: "Nhỡ đâu cô Đồ Nhã hỏi em tại sao lại tới đây thì như nào?"
"Hửm?" Phó Kim Tiêu dựa vào thang máy, cười như có như không: "Sao em lại tới đây hả..."
Tự nhiên, vành tai Thẩm Tinh Tuế đỏ lên, không dám nhìn anh nữa.
Phạm quy, phạm quy quá rồi. Sao lại có người lớn lên vừa điển trai lại còn quyến rũ như vậy chứ. Đừng cười nữa, ai mà chịu nổi được!
Bình tĩnh... bình tĩnh...
Mình tới đây để làm khách thôi mà. Thẩm Tinh Tuế, mày đừng ảo tưởng linh tinh nữa!
Trái lại, Phó Kim Tiêu lại rất thảnh thơi như một con sói xám dẫn bé con của mình tới thăm thú lãnh địa. Sau khi mở khóa cửa nhà, Thẩm Tinh Tuế cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng bên trong. Trong nhà được trang trí theo tông lạnh tương đối đơn giản nhưng vẫn thể hiện được khí chất cao cấp. Ngay cả mấy món đồ nhỏ con đặt trên bàn trà cũng rất tinh xảo, bên cạnh là một số album bản giới hạn của Phó Kim Tiêu.
Mấy thứ này cậu cũng từng có, cũng từng trưng bày chúng.
Khi nhìn thấy kệ sách của mình ở nhà Giản, Thẩm Tinh Tuế không khỏi tuyệt vọng cho rằng sẽ chẳng được thấy chúng một lần nào nữa, không ngờ bây giờ lại gặp được.
Giọng nói trêu chọc của Phó Kim Tiêu vang lên từ đằng sau: "Nếu em muốn tham quan thì sau này vẫn còn nhiều thời gian để xem mà. Trước tiên đổi giày vào nhà đã."
!!
Thẩm Tinh Tuế lại cứng người. Cậu vừa thẹn vừa bực, không hiểu bản thân lại ngẩn người làm gì. Hoảng loạn đổi giày, cậu cầm vali không biết nên đi đâu.
Phó Kim Tiêu nói: "Vali cứ để đấy đã, em ra sô pha ngồi trước, đợi tôi lấy quần áo cho em."
"À dạ, vâng." Thẩm Tinh Tuế vô thức đáp lại, rồi bỗng nhảy những lên: "Q,quần áo? Quần áo để làm gì ạ?"
Phó Kim Tiêu bị bộ dáng mất hết hồn vía của cậu chọc cười, nhướn mày: "Để tắm chứ sao."
Trời thì mưa, cậu nhóc này chẳng biết làm gì ở nhà Giản mà để quần áo lem nhem hết cả. Chắc hẳn cậu cũng không thoải mái với lớp mồ hôi nhớp nháp trên người nên đi tắm rửa rồi bôi thuốc trên tay sẽ rất hợp lý. Nhưng Thẩm Tinh Tuế chẳng những không hiểu được ý của anh, lại còn hiểu một cách sai lệch.
Lúc trước, Thẩm Tinh Tuế từng nghe qua trong giới giải trí có cái gì gọi là "quy tắc ngầm". Cậu được nghe nói nhiều, cũng biết không ít người nổi tiếng hàng đầu chẳng trong sạch như vẻ ngoài, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Kim Tiêu sẽ như vậy...
Nghĩ đến một số chuyện, Thẩm Tinh Tuế đỏ bừng cả mặt. Cậu ngồi trên sô pha, khẩn trương tới mức tay chân cuộn tròn, lắp bắp: "Bây giờ phải tắm luôn ạ? E, em... em thấy có phải không, không ổn lắm không?"
- ----------
Ai thấy hứng thú và dịch tác phẩm này thì ới tui tiếng nha, đọc QT rõ hay mà không hiểu lắm (T_T)