Mặc Thừa Ân ở trên tầng cao nhìn bóng lưng cô độc của Ngũ Thiên Kiều liền có chút trầm mặc. Nàng cứ như thể không thuộc về nơi này vậy. Lại nhìn qua Hạ Thiết Kiến đang phát điên dưới sảnh, hết quay trái quay phải rồi ngước trên ngước dưới. Y liền tò mò, không biết vương phi nhỏ của vương gia đã làm gì. Nàng ấy còn dấu thêm biết bao nhiêu điều khiến người ta thú vị nữa đây. Ha,cũng may trận náo loạn ban nãy không đánh thức Khiểm Thúy đang say ngủ vậy. Uy áp của vương gia cũng thật kinh khủng đi. Có thể khiến một người bình thường chìm vào giấc mộng lâu tới vậy.
Ngũ Thiên Kiều lang thang trên con phố tấp nập. Rồi cũng chẳng hiểu sao nàng lại lạc về địa điểm đến đầu tiên. Nguyệt Ưng học viện hiện ra ngay ở trước mặt. Phía dưới ánh đèn leo lắt trước gió, Ngô Ngọc Minh đang ngồi chống cằm đầy vẻ bất lực. Bên cạnh lại thêm một Long Mã Soái liên miệng không ngừng.
- Ngươi im lặng một chút có được không hả?. Ngôn Tình Sắc
- Nàng ta tự ý đi, không nói trước cho ngươi một tiếng. Ngươi nghĩ rằng nàng ta sẽ quay trở lại ư? Nàng ta căn bản không coi ngươi là gì.
- Kiều Kiều không phải người vô lí. Ngươi dám sau lưng nàng ấy, nói xấu nàng ấy trước mặt ta, ta với ngươi cùng lên võ đài sinh tử chiến.
- Ngô Ngọc Minh, ngươi vì một nữ nhân lạ mặt mà đòi đấu đài sinh tử chiến với ta sao? Đừng quên ở Nguyệt Ưng này, nếu không có ta nâng đỡ, ngươi căn bản sống không nổi.
- Sống không nổi thì thế nào? - Ngô Ngọc Minh gầm lên tức giận - Ngươi chiếu cố ta thì thế nào? Nếu không có Kiều Kiều thì cha ta cũng không thể khôi phục tu vi, lại càng không còn Ngô gia. Ngô gia biến mất thì Ngô Ngọc Minh ta còn sao? Nam nhân như ngươi, thật ấu trĩ. Ngươi nói ngươi nâng đỡ ta? Vậy phiền phức không tự có kia, đám nữ nhân của ngươi ngàn vạn lần luôn gây phiền phức với ta thì thế nào? Bọn họ không có gì làm liền tìm ta gây sự. Có lần nào ngươi thấy ta toàn vẹn không? Ta…ta cũng chỉ là một nư. nhân mà thôi - Nói đến đây, giọng Ngọc Minh như nghẹn lại - Long Mã Soái, rốt cuộc ngươi muốn gì từ một đại tiểu thư từ một gia tộc thấp kém như Ngô gia? Trên vai ta còn phải gánh vác hàng ngàn miệng ăn, không phải một thiên chi kiêu tử từ đại thế gia như ngươi. Ta không dám kết giao với ngươi, lí do, ngươi còn chưa tự hiểu sao?
- Ngọc Nhi, ta…ta thật sự chỉ muốn làm bạn với ngươi. Nếu ta biết những vết thương kia là bọn họ làm, ta chắc chăn giết hết đám người đó. Ngọc Nhi, ngươi đừng khóc…ta…ta xin lỗi…
- Vô dụng.
Bàn tay Ngũ Thiên Kiều che chăn tầm nhìn của Ngô Ngọc Minh, nhẹ giọng an ủi nàng ấy:
- Nếu đầu gối nam nhân có dát vàng thì nước mắt nữ nhân như trân bảo quốc gia. Ngô Ngọc Minh, có khóc cũng phải khóc trước mặt của kẻ xứng đáng đợi. nhìn ngươi khóc, ấy cũng là gia đình của ngươi, là bằng hữu vào sinh ra tử của ngươi, là nam nhân đặc biệt ngươi nhận định sẽ che chở ngươi cả đời, chứ không phải kẻ hữu danh vô thực nào cả.
- Ừm.
Long Mã Soái muốn nói gì đó nhưng gương mặt lúc ẩn lúc hiện của Ngũ Thiên Kiều trong thoáng chốc dọa hắn sợ đứng người. Nữ nhân này đi đâu, cả người đầy một mùi máu. Còn chưa kể mắt phải của nàng ta như vực sâu không đáy, khi chuyển đỏ khi đổi đen trông vô cùng quỷ dị.
- Được rồi. Ngô Ngọc Minh, chúng ta vào trong thôi.
Ngũ Thiên Kiều buông tay. Ngô Ngọc Minh còn vừa mới nãy đang cười vui vẻ,trông thấy vệt máu chảy tràn trên gương mặt xinh đẹp của nàng liền hỏi han:
- Ngươi chạy đi đâu mà thành ra thế này? Nhanh vào phòng, ta trị thương cho ngươi. Có đau lắm không?
- Không sao. Ngoại thương không đáng kể. Vào trong rồi nói sau. Hôm nay hứa rằng sẽ cùng ngươi ăn cơm rồi.
- Được được. Đi vào trong thôi.
Ngũ Thiên Kiều lang thang trên con phố tấp nập. Rồi cũng chẳng hiểu sao nàng lại lạc về địa điểm đến đầu tiên. Nguyệt Ưng học viện hiện ra ngay ở trước mặt. Phía dưới ánh đèn leo lắt trước gió, Ngô Ngọc Minh đang ngồi chống cằm đầy vẻ bất lực. Bên cạnh lại thêm một Long Mã Soái liên miệng không ngừng.
- Ngươi im lặng một chút có được không hả?. Ngôn Tình Sắc
- Nàng ta tự ý đi, không nói trước cho ngươi một tiếng. Ngươi nghĩ rằng nàng ta sẽ quay trở lại ư? Nàng ta căn bản không coi ngươi là gì.
- Kiều Kiều không phải người vô lí. Ngươi dám sau lưng nàng ấy, nói xấu nàng ấy trước mặt ta, ta với ngươi cùng lên võ đài sinh tử chiến.
- Ngô Ngọc Minh, ngươi vì một nữ nhân lạ mặt mà đòi đấu đài sinh tử chiến với ta sao? Đừng quên ở Nguyệt Ưng này, nếu không có ta nâng đỡ, ngươi căn bản sống không nổi.
- Sống không nổi thì thế nào? - Ngô Ngọc Minh gầm lên tức giận - Ngươi chiếu cố ta thì thế nào? Nếu không có Kiều Kiều thì cha ta cũng không thể khôi phục tu vi, lại càng không còn Ngô gia. Ngô gia biến mất thì Ngô Ngọc Minh ta còn sao? Nam nhân như ngươi, thật ấu trĩ. Ngươi nói ngươi nâng đỡ ta? Vậy phiền phức không tự có kia, đám nữ nhân của ngươi ngàn vạn lần luôn gây phiền phức với ta thì thế nào? Bọn họ không có gì làm liền tìm ta gây sự. Có lần nào ngươi thấy ta toàn vẹn không? Ta…ta cũng chỉ là một nư. nhân mà thôi - Nói đến đây, giọng Ngọc Minh như nghẹn lại - Long Mã Soái, rốt cuộc ngươi muốn gì từ một đại tiểu thư từ một gia tộc thấp kém như Ngô gia? Trên vai ta còn phải gánh vác hàng ngàn miệng ăn, không phải một thiên chi kiêu tử từ đại thế gia như ngươi. Ta không dám kết giao với ngươi, lí do, ngươi còn chưa tự hiểu sao?
- Ngọc Nhi, ta…ta thật sự chỉ muốn làm bạn với ngươi. Nếu ta biết những vết thương kia là bọn họ làm, ta chắc chăn giết hết đám người đó. Ngọc Nhi, ngươi đừng khóc…ta…ta xin lỗi…
- Vô dụng.
Bàn tay Ngũ Thiên Kiều che chăn tầm nhìn của Ngô Ngọc Minh, nhẹ giọng an ủi nàng ấy:
- Nếu đầu gối nam nhân có dát vàng thì nước mắt nữ nhân như trân bảo quốc gia. Ngô Ngọc Minh, có khóc cũng phải khóc trước mặt của kẻ xứng đáng đợi. nhìn ngươi khóc, ấy cũng là gia đình của ngươi, là bằng hữu vào sinh ra tử của ngươi, là nam nhân đặc biệt ngươi nhận định sẽ che chở ngươi cả đời, chứ không phải kẻ hữu danh vô thực nào cả.
- Ừm.
Long Mã Soái muốn nói gì đó nhưng gương mặt lúc ẩn lúc hiện của Ngũ Thiên Kiều trong thoáng chốc dọa hắn sợ đứng người. Nữ nhân này đi đâu, cả người đầy một mùi máu. Còn chưa kể mắt phải của nàng ta như vực sâu không đáy, khi chuyển đỏ khi đổi đen trông vô cùng quỷ dị.
- Được rồi. Ngô Ngọc Minh, chúng ta vào trong thôi.
Ngũ Thiên Kiều buông tay. Ngô Ngọc Minh còn vừa mới nãy đang cười vui vẻ,trông thấy vệt máu chảy tràn trên gương mặt xinh đẹp của nàng liền hỏi han:
- Ngươi chạy đi đâu mà thành ra thế này? Nhanh vào phòng, ta trị thương cho ngươi. Có đau lắm không?
- Không sao. Ngoại thương không đáng kể. Vào trong rồi nói sau. Hôm nay hứa rằng sẽ cùng ngươi ăn cơm rồi.
- Được được. Đi vào trong thôi.