Nữ nhân bị ném văng chân tường. Lực đạo quá mạnh, chống đỡ không kịp khiến trán nữ nhân vô tình bị va đập nghiêm trọng, máu từng giọt tí tách nhỏ xuống. Nữ nhân loạng choạng bò dậy trong sự giúp đỡ của đám hầu cận. Ngũ Thiên Kiều từng bước tiến về phía Âu Dương Phong Ngạn, kiêu ngạo kéo cằm hắn xuống, dịu dàng đặt lên môi hắn một nụ hôn phớt. Nàng nhàn nhạt buông lời chiếm hữu:
- Nam nhân này, là người của ta.
Mặc Nhiên ở phía trên tầng lầu phấn khích la hét gào rú gọi tên Ngũ Thiên Kiều. Nha đầu mượn lực nhảy bổ xuống dưới, ngay lập tức xà vào lòng nàng. Nàng cũng dễ dàng đỡ lấy cơ thể nhỏ bé ấy, trìu mến xoa đầu nha đầu:
- Nguy hiểm, có biết không?
- Nhưng Mặc Nhiên biết vương phi sẽ đỡ được ta mà.
- Lẻo mép.
- Vương phi, ta nhớ người quá. Người thật thơm mà.
Mặc Nhiên đang dụi dụi đầu vào ngực Ngũ Thiên Kiều thì bị Âu Dương Phong Ngạn mặt đen ở cạnh nhấc lên đặt xuống đất. Hắn tham lam ôm lấy bóng hình mà bản thân xa cách mấy hôm nay. Nhớ Kiều Kiều của ta quá. Thật muốn đem cả nàng ấy tới Linh Cương. Chỉ là nàng ấy không chịu. Cũng không thể cưỡng cầu.
- Không phải ngươi đang ở Linh Cương sao?
- Ta về gặp nàng. Không phải nàng đang ngủ sao?
- Ta cảm nhận được Khiểm Thúy đang gặp nguy hiểm - Ngũ Thiên Kiều cũng cẩn thận đeo vào cổ tay hắn một chiếc vòng nhỏ - Mang theo đi. Ngươi ở đâu ta cũng biết.
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
- Vương phi, của muội đâu?
Mặc Nhiên đưa hai tay về phía trước,đan vào nhau, ánh mắt lấp lánh chờ đợi. Ngũ Thiên Kiều bật cười cúi xuống thả vào lòng bàn tay nhỏ nhắn ấy một chiếc lắc màu hồng, có những chiếc chuông hình gấu rất bắt mắt.
- Vương phi, Mặc Nhiên yêu người.
- Ta cũng yêu ngươi.
- Nàng chỉ được yêu bản vương.
Âu Dương Phong Ngạn vòng tay ôm eo Ngũ Thiên Kiều, thuận tiện kéo nàng đứng lên. Mặc Nhiên bĩu môi, mắng hắn hai tiếng " ấu trĩ ". Ngũ Thiên Kiều cười khúc khích. Nụ cười cùng chiếc nhan sắc đã được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận khiến nhiều người ngơ ngác. Họ gần như quên mất chuyện nàng vừa nàng, chuyện nàng đã động vào người không thể động.
Thoáng chốc, quán trọ vốn đông đúc người ăn nay đã bỏ chạy cả. Một đám người khác,đồng loạt cầm vũ khí chạy vào, chĩa binh khí đủ những thể loại khác nhau về phía Ngũ Thiên Kiều và Âu Dương Phong Ngạn. Mặc Nhiên thị uy thay chủ, tức giận hét lớn:
- Vô lễ, vương gia vương phi ở đây còn không chịu quỳ xuống.
- Vương gia, vương phi? - Nữ nhân kia vẫn còn giữ tỉnh táo đứng dậy mồm miệng độc địa - Nói hắn là vương gia thì cha của ta chính là thiên tử. Nói nàng ta là vương phi thì ta chính vương hậu đấy, có biết không? Các ngươi biết ta là ai không mà dám đả thương ta?
- Thế ngươi là ai?
- Ta là Hạ Thiết Kiến, đại tiểu thư Hạ phủ. Hạ phủ là đại gia tộc lớn nhất của Trạch Lan quốc đấy,biết sợ chưa hả? Tiểu nam tử kia được ta nhìn trúng chính là phúc phận của ngươi. Theo ta, cả đời ngươi không lo tiền bạc, thoải mái cùng ta ngao du thiên hạ. Vậy mà thứ tiện nhân kia…dám tranh với ta?
- Ngươi lấy tư cách gì tranh với ta? - Ngũ Thiên Kiều cao ngạo lên tiếng - Hắn, vốn dĩ là người của ta.
Mặc Nhiên còn đang hậm hực muốn cùng nữ nhân đối diện tính toán một phen thì liền vô cùng ái mộ nhìn Ngũ Thiên Kiều. Nàng cười tựa như hoa, kéo Mặc Nhiên ra sau đứng cùng với Âu Dương Phong Ngạn. Phàm là thứ nàng thích, trước giờ nàng hoàn toàn không có ý định nhường nhịn. Giết người…hiện tại vẫn là có chút không tiện đi.
- Vương gia, tên khốn Phong Khuyết đó lại gọi chúng ta. Phải làm sao bây giờ,cũng không thể vương phi ở lại?
Rõ ràng là Mặc Nhiên đã rất nhỏ giọng, ghé sát tai Âu Dương Phong Ngạn thì thầm mà Ngũ Thiên Kiều vẫn có thể dễ dàng nghe thấy. Bất chợt nàng bế đứng nha đầu lên, giao vào tay của Âu Dương Phong Ngạn nói:
- Đi trước đi. Một chút chuyện nhỏ như này, ta lo được.
- Vương phi, người thật sự ổn sao?
- Không phải hai người đang vội sao? Bản vương phi dễ dàng bị đánh chết vậy ư?
- Kiều Kiều, cẩn thận một chút, đừng quá phấn khích, tổn hại sức khỏe.
- Ta biết rồi.
Ngũ Thiên Kiều đưa tay chặn ngang mắt Mặc Nhiên sau đó chủ động đáp lại cái hôn nhẹ nhàng của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn cũng có vài phần ngạc nhiên. Dẫu biết tính cách của nàng có chút tùy hứng nhưng mà…Có lẽ chuyện nữ nhân kia tự nhiên chạm vào hắn, quấn lấy hắn cũng không quá tệ.Có thể khiến bảo bối nhỏ xù lông. Thật đáng yêu.
- Bảo vệ Mặc Nhiên cho tốt. Phá vòng vây đi, ta yểm trợ cho ngươi.
- Được. Đều nghe nàng.
Âu Dương Phong Ngạn ánh mắt đầy phong tình lưu luyến nhìn nàng rồi dứt khoát nhảy ra khỏi vòng người. Một toán người phía sau tính lao lên đuổi theo thì bị một sợi dây từ phía sau túm lại thành một vòng. Trên thân dây hình thành những tia điểm đủ sắc màu không ngừng chồng chéo lên nhau mà giật đám người kia đầu tóc dựng ngược cả lên, miệng không ngừng nhả khỏi. Hạ Thiết Kiến lúc này mới gầm lên:
- Là Tử Điện. Tử Điện của ta, tiện nhân, ngươi dám trộm cả đồ của ta. Người đâu, giết ả.
- Nam nhân này, là người của ta.
Mặc Nhiên ở phía trên tầng lầu phấn khích la hét gào rú gọi tên Ngũ Thiên Kiều. Nha đầu mượn lực nhảy bổ xuống dưới, ngay lập tức xà vào lòng nàng. Nàng cũng dễ dàng đỡ lấy cơ thể nhỏ bé ấy, trìu mến xoa đầu nha đầu:
- Nguy hiểm, có biết không?
- Nhưng Mặc Nhiên biết vương phi sẽ đỡ được ta mà.
- Lẻo mép.
- Vương phi, ta nhớ người quá. Người thật thơm mà.
Mặc Nhiên đang dụi dụi đầu vào ngực Ngũ Thiên Kiều thì bị Âu Dương Phong Ngạn mặt đen ở cạnh nhấc lên đặt xuống đất. Hắn tham lam ôm lấy bóng hình mà bản thân xa cách mấy hôm nay. Nhớ Kiều Kiều của ta quá. Thật muốn đem cả nàng ấy tới Linh Cương. Chỉ là nàng ấy không chịu. Cũng không thể cưỡng cầu.
- Không phải ngươi đang ở Linh Cương sao?
- Ta về gặp nàng. Không phải nàng đang ngủ sao?
- Ta cảm nhận được Khiểm Thúy đang gặp nguy hiểm - Ngũ Thiên Kiều cũng cẩn thận đeo vào cổ tay hắn một chiếc vòng nhỏ - Mang theo đi. Ngươi ở đâu ta cũng biết.
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
- Vương phi, của muội đâu?
Mặc Nhiên đưa hai tay về phía trước,đan vào nhau, ánh mắt lấp lánh chờ đợi. Ngũ Thiên Kiều bật cười cúi xuống thả vào lòng bàn tay nhỏ nhắn ấy một chiếc lắc màu hồng, có những chiếc chuông hình gấu rất bắt mắt.
- Vương phi, Mặc Nhiên yêu người.
- Ta cũng yêu ngươi.
- Nàng chỉ được yêu bản vương.
Âu Dương Phong Ngạn vòng tay ôm eo Ngũ Thiên Kiều, thuận tiện kéo nàng đứng lên. Mặc Nhiên bĩu môi, mắng hắn hai tiếng " ấu trĩ ". Ngũ Thiên Kiều cười khúc khích. Nụ cười cùng chiếc nhan sắc đã được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận khiến nhiều người ngơ ngác. Họ gần như quên mất chuyện nàng vừa nàng, chuyện nàng đã động vào người không thể động.
Thoáng chốc, quán trọ vốn đông đúc người ăn nay đã bỏ chạy cả. Một đám người khác,đồng loạt cầm vũ khí chạy vào, chĩa binh khí đủ những thể loại khác nhau về phía Ngũ Thiên Kiều và Âu Dương Phong Ngạn. Mặc Nhiên thị uy thay chủ, tức giận hét lớn:
- Vô lễ, vương gia vương phi ở đây còn không chịu quỳ xuống.
- Vương gia, vương phi? - Nữ nhân kia vẫn còn giữ tỉnh táo đứng dậy mồm miệng độc địa - Nói hắn là vương gia thì cha của ta chính là thiên tử. Nói nàng ta là vương phi thì ta chính vương hậu đấy, có biết không? Các ngươi biết ta là ai không mà dám đả thương ta?
- Thế ngươi là ai?
- Ta là Hạ Thiết Kiến, đại tiểu thư Hạ phủ. Hạ phủ là đại gia tộc lớn nhất của Trạch Lan quốc đấy,biết sợ chưa hả? Tiểu nam tử kia được ta nhìn trúng chính là phúc phận của ngươi. Theo ta, cả đời ngươi không lo tiền bạc, thoải mái cùng ta ngao du thiên hạ. Vậy mà thứ tiện nhân kia…dám tranh với ta?
- Ngươi lấy tư cách gì tranh với ta? - Ngũ Thiên Kiều cao ngạo lên tiếng - Hắn, vốn dĩ là người của ta.
Mặc Nhiên còn đang hậm hực muốn cùng nữ nhân đối diện tính toán một phen thì liền vô cùng ái mộ nhìn Ngũ Thiên Kiều. Nàng cười tựa như hoa, kéo Mặc Nhiên ra sau đứng cùng với Âu Dương Phong Ngạn. Phàm là thứ nàng thích, trước giờ nàng hoàn toàn không có ý định nhường nhịn. Giết người…hiện tại vẫn là có chút không tiện đi.
- Vương gia, tên khốn Phong Khuyết đó lại gọi chúng ta. Phải làm sao bây giờ,cũng không thể vương phi ở lại?
Rõ ràng là Mặc Nhiên đã rất nhỏ giọng, ghé sát tai Âu Dương Phong Ngạn thì thầm mà Ngũ Thiên Kiều vẫn có thể dễ dàng nghe thấy. Bất chợt nàng bế đứng nha đầu lên, giao vào tay của Âu Dương Phong Ngạn nói:
- Đi trước đi. Một chút chuyện nhỏ như này, ta lo được.
- Vương phi, người thật sự ổn sao?
- Không phải hai người đang vội sao? Bản vương phi dễ dàng bị đánh chết vậy ư?
- Kiều Kiều, cẩn thận một chút, đừng quá phấn khích, tổn hại sức khỏe.
- Ta biết rồi.
Ngũ Thiên Kiều đưa tay chặn ngang mắt Mặc Nhiên sau đó chủ động đáp lại cái hôn nhẹ nhàng của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn cũng có vài phần ngạc nhiên. Dẫu biết tính cách của nàng có chút tùy hứng nhưng mà…Có lẽ chuyện nữ nhân kia tự nhiên chạm vào hắn, quấn lấy hắn cũng không quá tệ.Có thể khiến bảo bối nhỏ xù lông. Thật đáng yêu.
- Bảo vệ Mặc Nhiên cho tốt. Phá vòng vây đi, ta yểm trợ cho ngươi.
- Được. Đều nghe nàng.
Âu Dương Phong Ngạn ánh mắt đầy phong tình lưu luyến nhìn nàng rồi dứt khoát nhảy ra khỏi vòng người. Một toán người phía sau tính lao lên đuổi theo thì bị một sợi dây từ phía sau túm lại thành một vòng. Trên thân dây hình thành những tia điểm đủ sắc màu không ngừng chồng chéo lên nhau mà giật đám người kia đầu tóc dựng ngược cả lên, miệng không ngừng nhả khỏi. Hạ Thiết Kiến lúc này mới gầm lên:
- Là Tử Điện. Tử Điện của ta, tiện nhân, ngươi dám trộm cả đồ của ta. Người đâu, giết ả.