• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Kiều, ngươi cùng Tinh Quang tỷ có quen biết sao? Ta thấy ánh mắt tỷ ấy nhìn ngươi không đúng…- Có một chút quen biết. Ta đói rồi. Bỏ qua nàng ta đi.

- Được.

Ngô Ngọc Minh ngây ngô cười. Kiều Kiều nói bỏ qua thì bỏ qua đi. Dù sao Kiều Kiều thân là vương phi kiêu tử, phía sau còn có vương gia che chở, đắc tội với một vài người thân phận thấp bé hơn vương gia có lẽ cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.Vương gia yêu thương Kiều Kiều vậy mà, chắc chắn không để nàng chịu thiệt đâu. Hơn nữa, Kiều Kiều giỏi như vậy, ai dám động đến nàng cơ chứ? Tinh Quang tỷ cũng tính là nhân tài nghìn năm có một, đứng trước Kiều Kiều, nàng nói quỳ, không phải tỷ ấy nhất định không thể đứng sao? Trước mắt cứ dạo chơi một phen cho thỏa thích đi.

- Kiều Kiều, vừa chứ? Nếu không vừa ta liền tới khố phòng đổi cho ngươi một bộ khác.

- Ta ổn.

- Đây là quy định của Nguyệt Ưng, ngươi chịu khó một chút nhé.

- Ừm.

- Ngồi xuống đây, ta trang điểm giúp ngươi một chút. Là nữ nhân, sao có thể để mặc bản thân tùy tiện như vậy chứ? Chắc Khiểm Thúy cũng đau đầu với ngươi lắm.

- Phải nhỉ?

Nhắc đến Khiểm Thúy, Ngũ Thiên Kiều tâm tình chợt vui mà bất giác nơ nụ cười. Dáng vẻ cau có nãy giờ liền bị đánh bay. Thấy nàng đã thả lỏng đôi chút, Ngô Ngọc Minh cũng không kiềm được mà cười theo. Nữ nhân nhẹ giọng:

- Ta bắt đầu nhé.

- Được.

Vật lộn hơn nửa tiếng đồng hồ, Ngô Ngọc Minh cũng thỏa mãn trước thành quả của mình. Nữ nhân gật gật đầu tán thưởng,khe khẽ vỗ tay:



- Khiểm Thúy thấy ngươi như vậy, sẽ không phàn nàn gì đâu. Còn chưa kể vương gia, hắn cũng rất hài lòng cho coi.

- Âu Dương Phong Ngạn sẽ thích sao?

- Đúng đó, đàn ông ai lại không thích nữ nhân của mình đẹp cơ chứ?

- Được rồi. Ta cũng sẽ giúp ngươi. Ngồi xuống đi.

Ngô Ngọc Minh bất ngờ bị Ngũ Thiên Kiều kéo xuống đổi chỗ. Nữ nhân còn đang ngơ ngác thì nàng đã bắt đầu cầm cọ và phấn lên bắt đầu làm việc. Đừng coi thường trí tuệ của một AI của thế giới hiện đại. Cứ cẩn thận làm theo trình tự như những gì nàng từng nhìn thấy, mọi chuyện chắc sẽ ổn thôi.

Mọi động tác của Ngũ Thiên Kiều thuần thục như một thợ thủ công chân chính. Cách nàng nâng niu cẩn thận chạm vào da của Ngô Ngọc Minh khiến nữ nhân cảm thấy vô cùng thoải mái. Thật không biết sau khi hoàn thành bản thân sẽ trở nên ra sao. Kể cả có biến là trò hề đi chăng nữa, Ngô Ngọc Minh cũng nguyện ý bước ra ngoài. Dù sao, Ngũ Thiên Kiều là bằng hữu duy nhất của nàng. So với những ngày tháng gồng mình gánh vác gia tộc, nữ nhân bây giờ mới thật sự sống cho mình,giống như những tiểu thư đài các vậy, cũng được người khác chăm sóc, cũng được người khác yêu thương.

- Được rồi. Hoa trong phòng ngươi rất đẹp, đẹp như chính ngươi vậy.

Một đóa loa Tử Đinh Lan được nhẹ nhàng cài lên tóc của Ngô Ngọc Minh. Ngũ Thiên Kiều dạt sang một bên, để khoảng trống cho chiếc gương đồng to lớn đang soi chiếu hình ảnh của một mĩ nhân tuyệt sắc của độ tuổi xuân thì phơi phới. Ngũ Thiên Kiều trang điểm cho Ngô Ngọc Minh bằng tông nền nhẹ nhàng thanh thoát. Vốn dĩ Ngô Ngọc Minh đã có vẻ đẹp tiềm ẩn rồi. Công việc của nàng chỉ là rõ nhưng nét đẹp đó lên mà thôi. Nốt rồi son nơi đuôi mắt như một điểm sáng ngời trên gương mặt thiếu nữ.

Ngũ Thiên Kiều khẽ giọng:

- Cười lên. So với dáng vẻ quật cường của hán tử, thì ngươi hợp với dáng vẻ này hơn. Đừng quên, ngươi cũng là nữ nhân.

- Ta…cũng có thể…trở nên…như thế này sao?

- Ngươi còn không tin những gì ngươi nhìn thấy ư?



- Kiều Kiều, ta thật sự có thể trông như thế này ư?

Ngô Ngọc Minh xúc động quay sang hỏi Ngũ Thiên Kiều với ánh mắt long lanh ngấn nước. Nhận lấy dấu hiệu quen thuộc chẳng lành, hai tay Ngũ Thiên Kiều vội ôm lấy hai bên dưới cằm của Ngô Ngọc Minh ép nữ nhân ngẩng đầu lên, trấn an:

- Không được khóc, ngươi rất xinh đẹp. Hôm nay như thế là đủ rồi. Ngươi chỉ cần cười lên thôi, hiểu chưa?

Ngô Ngọc Minh ngây ngô cười haha, khóe mắt không kiềm được mà vẫn rớt xuống hai hàng lệ sài chảy dọc sang hai bên. Ngũ Thiên Kiều một bên vừa trấn tĩnh nàng vừa lấy cọ dặm lại phấn, ép nàng ngừng khóc. Ôi trời, hết Y Y tới lượt A Anh giờ lại đến Ngô Ngọc Minh. Mấy người này có thuyết âm mưu gì trước với nhau không nhỉ? Ngũ Xã chợt hoài nghi nhân sinh một cách mãnh liệt.

- Ngọc Nhi, ta nghe nói muội chưa ăn tối nên mang chút đồ tới cho muội.

Cánh cửa phòng vang lên riêng gõ lộc cộc. Hai người ở bên trong đang ríu rít trêu đùa qua lại liền im lặng hẳn. Giọng nói này khiến Ngô Ngọc Minh ngao ngán mà đứng dậy ra mở cửa.

Long Mã Soái ngơ ngác đứng ngó vào bên trong. Ngô Ngọc Minh nắm lấy cổ áo y gằn xuống, ngữ khí như một con mèo đang xù lông:

- Long Mã Soái, sao ngươi cứ bám theo ta hoài vậy hả? Đám nữ nhân của ngươi gây cho ta chưa đủ phiền phức hả?

- Ngọc Nhi của ta ở đâu? Sao ngươi lại mang giọng nói của muội ấy?

Ngô Ngọc Minh mặt hiện ba vạch đen, tức tối giáng một quyền mạnh mẽ về phía trước. Theo thói quen, Long Mã Soái tóm được cổ tay của nữ nhân một cách chuẩn xác. Hai vết ruồi son ở cổ tay của nàng quen thuộc đến mức dọa y ngu người tại chỗ. Biết là đánh không được, Ngô Ngọc Minh hất tay y ra, đóng sầm của lại đầy tức tối.

Ngũ Thiên Kiều đứng ngay phía sau Ngô Ngọc Minh chỉ tủm tỉm cười. Nàng chủ động mở cửa, cúi xuống lấy hộp đồ ăn từ Long Mã Soái, rồi dùng ngón trỏ ấn vào mi tâm của y, mắng một câu thích thú:

- Nam nhân ngốc. Muội ấy ( chỉ tay về phía nữ nhân ở đằng sau) chính là Ngọc Nhi của ngươi.

Nói xong, liền đóng sầm cửa lại, bỏ một mình Long Mã Soái vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ,đầu vẫn ong ong bởi hàng vạn câu hỏi nghi hoặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK