Kế hoạch này được Âu Dương Phong Ngạn và Ngũ Thiên Kiều thương lượng trên đường đến đây. Toàn bộ đều do nàng chỉ đạo, hắn không xen vào ý kiến của nàng. Với hắn,mọi chuyện nàng làm đều tốt, tính toán rất cẩn thận, hoàn toàn không có kẽ hở. Trí thông minh của nàng có khi có thể sánh ngang với Mặc Nhiên, kẻ dùng thuật diệu toán để làm việc. Mặc Nhiên tuy không có thể chất tu luyện võ giả nhưng không có Mặc Nhiên, Nạp Lan các khó lòng đứng vững đến ngày hôm nay. Mặc Nhiên là con át chủ bài,là vị quân vương ẩn trong giới sát thủ vô cùng kính nể. Chỉ là họ không biết, người thần bí ấy chỉ là một nữ nhân mới vừa tròn mười lăm tuổi.
- Được rồi. Chia ra làm việc. Nửa khắc phải về.
- Nàng cẩn thận.
- Ngươi cũng vậy.
Hai người đồng loạt rời bàn. Âu Dương Phong Ngạn xuống lầu, còn Ngũ Thiên Kiều lên lầu. Bên dưới bắt đầu nhiễu loạn cũng là bên trên cũng bị phục kích. Dù đã lường trước việc, Âu Dương Phong Ngạn cố tình ở lại đây 1 ngày xem trước động tĩnh cùng hành tung của kẻ thù nhưng Ngũ Thiên Kiều có chút không vui khi mọi tính toán của mình lại rơi vào con đường khó khăn nhất. Cái khách điếm này, hoàn toàn đều là người của Vu Khởi rồi. Kẻ nào kẻ nấy đều ngang tàng bặm trợn cả, sức lực đều không vừa.
Tay phải vẫn còn bị thương, sau khi hạ sát được ba kẻ ngáng đường đầu tiên, Ngũ Thiên Kiều cầm kiếm bằng tay trái, bắt đầu vung những đường đao điêu luyện. Huyết dịch bắn đầy người nàng, một chỗ cũng không chừa. Đôi bàn tay vốn đã nhuộm đỏ một màu đỏ kinh người,nay càng nhuốm sâu như đáy vực tu la. Một kẻ đánh lén, ngay lập tức bị nàng tóm lấy đúng thời điểm, dùng hai ngón tay chọc vào hốc mắt, mạnh mẽ kéo ra. Một cảnh tượng kinh hoàng khiến đám sát thủ phút chốc lùi lại.
Ngũ Thiên Kiều như một con quỷ từ địa ngục bò lên, chầm chậm rút hai con ngươi của người kia ra,kết thúc bằng một cú giật mạnh mẽ. Nàng giẫm lên con người đô con đang giãy giụa trên đất gào thét trong bất lực ấy. Nàng bật cười. Nàng nhìn chiến lợi thẩm trong lòng bàn tay rồi bóp nát. Âm thanh như bọt bóng vỡ tan. Ai nấy không rét mà run. Trần đời, bọn họ chưa thấy trong tình cảnh này, lại có thể bình tĩnh quyết đoán mà ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nàng vứt kiếm sang một bên, rút cây chủy thủ dài vừa tầm bằng một khuỷu tay, đồng thời rứt chiếc vòng vàng đang đeo trên cổ người chết ra rồi mân mê trong giây lát. Nàng đu mình trên ban công,nhảy xuống tầng 2. Đám sát thủ ngờ nghệch bằng một cách thần kì nào đó cũng theo sát chân nàng,nhưng không một kẻ nào đủ tự tin tiếp cận nàng cả.
Ngũ Thiên Kiều chợt hét lớn sau đó đưa thứ lấp lánh kia lên qua đầu :
- Ngạn Ngạn, giết xong đám người này, có khi nào chúng ta giàu hơn không?
Trông dáng vẻ ngốc nghếch như một đứa trẻ của nàng, Âu Dương Phong Ngạn đang giữa trận chiến căng thẳng chợt phì cười. Nàng ấy còn chẳng quan tâm dáng vẻ hiện tại của bản thân thê thảm đến mức nào. Nhiều lúc hắn cũng tử hỏi, không biết có thứ gì đang ở trong cái đầu nhỏ xinh ấy. Vương phủ thiếu tiền ư? Vương phủ thiếu nàng cái gì ư? Mà khiến nàng thấy vàng trên người kẻ khác liền nổi lòng tham?
Dáng vẻ lơ đãng của Ngũ Thiên Kiều khiến nhiều kẻ ngầm phối hợp muốn hạ sát nàng nhưng bọn chúng không ngờ, một đao nàng quét qua,đầu của hơn nửa số người đứng quanh nàng đồng loạt đều lăn lóc trên nền đất. Máu từ miệng nàng trào ra nhưng nàng vẫn cười, nụ cười tựa điềm báo tử. Nàng càng trở nên điên cuồng mặc kệ những tổn thương xuất phát từ phía trong cơ thể. Nàng bước tới thế giới này với một thân phận mới, những ước mơ nhỏ bé mà nàng mong muốn ở kiếp trước, nàng đều thực hiện được cả rồi. Nàng mang theo dị năng từ mạt thế nhưng nàng một chút cũng không tôi luyện cơ thể để chịu đựng áp lực từ thứ sức mạnh khổng lồ nguyên thủy ấy. Nó giống như cách, một vật chứa không hoàn hảo nhưng phải gánh chịu một lượng áp lực không thể hình dung ra ấy. Cơ thể nàng đau như bị rẻ ra hàng trăm mảnh nhưng...cảm giác chém giết vẫn khảm sâu vào bản năng khiến nàng cảm thấy như được sống thêm lần thứ ba. Nàng có muốn từ chối thế nào, thì nàng sinh ra chính là để chém giết.
Đang mạnh mẽ càn quấy, nhưng trong một giây bất cẩn, một thanh đao đâm xuyên qua vai của Ngũ Thiên Kiều, trực tiếp khoét một lỗ sâu trên người nàng. Nàng cười khẩy nhìn nam nhân trước mặt. A, là tên nhóc đi theo tên vừa kiếm chuyện với nàng ở quán trọ. Thì ra cũng là người của Vu Khởi. Khéo thật đấy. Máu từ miệng nàng trào ra như thác nước. Khả năng chữa lành tạm thời chẳng thấm vào đâu nữa. Nàng dùng chút sức mọn, trực tiếp bẻ gãy thanh kiếm rồi thả tự do ngay trước mặt chủ nhân của nó.
Phía dưới Âu Dương Phong Ngạn vẫn bị một đám người bao vây, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng thảm hại của Ngũ Thiên Kiều. Cũng phải, hắn hoàn toàn đặt lòng tin vào nàng. Không chỉ vậy,người từ phía trên rơi xuống chết như ngả rạ. Với bản tính của nàng, không dễ gì bị thương. Hắn chỉ tập trung vào cuộc chiến của chính mình mà thôi.
Tử Đằng ngạc nhiên. Nàng ta thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn bày ra vẻ mặt bình thản đến mức vậy, dường như chuyện này đối với nàng chẳng là gì vậy. Ánh mắt nhìn y như ánh nhìn của một bậc đế vương trải qua rất nhiều cuộc chiến ác liệt. Y dưới con mắt của nàng chẳng khác nào đứa trẻ con tập tễnh bước đi cả. Cảm giác lạnh sống lưng khiến Tử Đằng bất giác lùi lại. Vẫn là cái cảm giác chết chóc ở con hẻm ngày hôm đó nàng hạ sát hai tên thuộc hạ của tứ công chúa...
Ngũ Thiên Kiều đưa tay lên miệng nếm chính những giọt máu từ cơ thể mình chảy ra rồi ngước lên cười :
- Nào, chúng ta cùng chơi đi.
- Nữ nhân này...ngươi...ngươi bị điên rồi..
Thân thể Ngũ Thiên Kiều đung đưa qua lại như kẻ say rượu. Nàng còn chằng màng chuyện nhìn tới vẻ mặt của đối phương. Nàng lách qua màn mưa kiếm mà tiến về phía Tử Đằng với cây chủy thủ ngắn nằm gọn trong lòng bàn tay. Cổ y bị cứa một đường rất nhẹ, chỉ đủ để máu chầm chậm rỉ ra lớp da. Nàng đè y xuống sàn. Đám tôm tép còn lại đều sợ hãi không dám manh động. Tính ra Tử Đằng có lai lịch cùng địa vị không nhỏ. Nếu Tử Đằng chết,bọn chúng gánh không hết tội.
- Ngươi hãy cảm ơn Mặc Nhiên đi. Vì con bé mà ngươi được toàn mạng. Ta mang ngươi đi trao đổi ,tiện dẹp cái Vu Khởi rách nát của các ngươi luôn nhỉ?
Máu từ vai trái theo lưỡi kiếm liên tục nhỏ xuống, nhỏ thằng vào gương mặt của Tử Đằng. Mùi tanh nồng từ thứ chất lỏng ấy khiến y không khỏi có chút kháng cự. Mà y càng kháng cự thì con dao không chút lưu tình,càng dễ dàng chạm vào da thịt của y hơn. Ngũ Thiên Kiều tiếp tục cười :
- Ara..ara....ngoan nào, hay là cứ vậy giết ngươi nhỉ? Để tên kia giết Mặc Nhiên. Ta sẽ đường đường chính chính hủy hoại Vu Khởi, thấy sao hả?
Ba chữ cuối, Ngũ Thiên Kiều chuyển dao từ trên cổ lên phía trên, cắm phập một cái vào nền nhà,ngay sát với gương mặt đối diện với mắt của đối phương. Tim Tử Đằng như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Chinh chiến bao năm, chưa bao giờ gặp một kẻ nào thần trí không ổn định mà liều mạng như nữ nhân đang ngồi trước mặt cả. Đôi mắt của nàng khao khát mùi máu tươi,như thể chiến trường là lãnh địa của nàng ta vậy, còn nàng ta là kẻ thống trị duy nhất.
- Được rồi. Chia ra làm việc. Nửa khắc phải về.
- Nàng cẩn thận.
- Ngươi cũng vậy.
Hai người đồng loạt rời bàn. Âu Dương Phong Ngạn xuống lầu, còn Ngũ Thiên Kiều lên lầu. Bên dưới bắt đầu nhiễu loạn cũng là bên trên cũng bị phục kích. Dù đã lường trước việc, Âu Dương Phong Ngạn cố tình ở lại đây 1 ngày xem trước động tĩnh cùng hành tung của kẻ thù nhưng Ngũ Thiên Kiều có chút không vui khi mọi tính toán của mình lại rơi vào con đường khó khăn nhất. Cái khách điếm này, hoàn toàn đều là người của Vu Khởi rồi. Kẻ nào kẻ nấy đều ngang tàng bặm trợn cả, sức lực đều không vừa.
Tay phải vẫn còn bị thương, sau khi hạ sát được ba kẻ ngáng đường đầu tiên, Ngũ Thiên Kiều cầm kiếm bằng tay trái, bắt đầu vung những đường đao điêu luyện. Huyết dịch bắn đầy người nàng, một chỗ cũng không chừa. Đôi bàn tay vốn đã nhuộm đỏ một màu đỏ kinh người,nay càng nhuốm sâu như đáy vực tu la. Một kẻ đánh lén, ngay lập tức bị nàng tóm lấy đúng thời điểm, dùng hai ngón tay chọc vào hốc mắt, mạnh mẽ kéo ra. Một cảnh tượng kinh hoàng khiến đám sát thủ phút chốc lùi lại.
Ngũ Thiên Kiều như một con quỷ từ địa ngục bò lên, chầm chậm rút hai con ngươi của người kia ra,kết thúc bằng một cú giật mạnh mẽ. Nàng giẫm lên con người đô con đang giãy giụa trên đất gào thét trong bất lực ấy. Nàng bật cười. Nàng nhìn chiến lợi thẩm trong lòng bàn tay rồi bóp nát. Âm thanh như bọt bóng vỡ tan. Ai nấy không rét mà run. Trần đời, bọn họ chưa thấy trong tình cảnh này, lại có thể bình tĩnh quyết đoán mà ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nàng vứt kiếm sang một bên, rút cây chủy thủ dài vừa tầm bằng một khuỷu tay, đồng thời rứt chiếc vòng vàng đang đeo trên cổ người chết ra rồi mân mê trong giây lát. Nàng đu mình trên ban công,nhảy xuống tầng 2. Đám sát thủ ngờ nghệch bằng một cách thần kì nào đó cũng theo sát chân nàng,nhưng không một kẻ nào đủ tự tin tiếp cận nàng cả.
Ngũ Thiên Kiều chợt hét lớn sau đó đưa thứ lấp lánh kia lên qua đầu :
- Ngạn Ngạn, giết xong đám người này, có khi nào chúng ta giàu hơn không?
Trông dáng vẻ ngốc nghếch như một đứa trẻ của nàng, Âu Dương Phong Ngạn đang giữa trận chiến căng thẳng chợt phì cười. Nàng ấy còn chẳng quan tâm dáng vẻ hiện tại của bản thân thê thảm đến mức nào. Nhiều lúc hắn cũng tử hỏi, không biết có thứ gì đang ở trong cái đầu nhỏ xinh ấy. Vương phủ thiếu tiền ư? Vương phủ thiếu nàng cái gì ư? Mà khiến nàng thấy vàng trên người kẻ khác liền nổi lòng tham?
Dáng vẻ lơ đãng của Ngũ Thiên Kiều khiến nhiều kẻ ngầm phối hợp muốn hạ sát nàng nhưng bọn chúng không ngờ, một đao nàng quét qua,đầu của hơn nửa số người đứng quanh nàng đồng loạt đều lăn lóc trên nền đất. Máu từ miệng nàng trào ra nhưng nàng vẫn cười, nụ cười tựa điềm báo tử. Nàng càng trở nên điên cuồng mặc kệ những tổn thương xuất phát từ phía trong cơ thể. Nàng bước tới thế giới này với một thân phận mới, những ước mơ nhỏ bé mà nàng mong muốn ở kiếp trước, nàng đều thực hiện được cả rồi. Nàng mang theo dị năng từ mạt thế nhưng nàng một chút cũng không tôi luyện cơ thể để chịu đựng áp lực từ thứ sức mạnh khổng lồ nguyên thủy ấy. Nó giống như cách, một vật chứa không hoàn hảo nhưng phải gánh chịu một lượng áp lực không thể hình dung ra ấy. Cơ thể nàng đau như bị rẻ ra hàng trăm mảnh nhưng...cảm giác chém giết vẫn khảm sâu vào bản năng khiến nàng cảm thấy như được sống thêm lần thứ ba. Nàng có muốn từ chối thế nào, thì nàng sinh ra chính là để chém giết.
Đang mạnh mẽ càn quấy, nhưng trong một giây bất cẩn, một thanh đao đâm xuyên qua vai của Ngũ Thiên Kiều, trực tiếp khoét một lỗ sâu trên người nàng. Nàng cười khẩy nhìn nam nhân trước mặt. A, là tên nhóc đi theo tên vừa kiếm chuyện với nàng ở quán trọ. Thì ra cũng là người của Vu Khởi. Khéo thật đấy. Máu từ miệng nàng trào ra như thác nước. Khả năng chữa lành tạm thời chẳng thấm vào đâu nữa. Nàng dùng chút sức mọn, trực tiếp bẻ gãy thanh kiếm rồi thả tự do ngay trước mặt chủ nhân của nó.
Phía dưới Âu Dương Phong Ngạn vẫn bị một đám người bao vây, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng thảm hại của Ngũ Thiên Kiều. Cũng phải, hắn hoàn toàn đặt lòng tin vào nàng. Không chỉ vậy,người từ phía trên rơi xuống chết như ngả rạ. Với bản tính của nàng, không dễ gì bị thương. Hắn chỉ tập trung vào cuộc chiến của chính mình mà thôi.
Tử Đằng ngạc nhiên. Nàng ta thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn bày ra vẻ mặt bình thản đến mức vậy, dường như chuyện này đối với nàng chẳng là gì vậy. Ánh mắt nhìn y như ánh nhìn của một bậc đế vương trải qua rất nhiều cuộc chiến ác liệt. Y dưới con mắt của nàng chẳng khác nào đứa trẻ con tập tễnh bước đi cả. Cảm giác lạnh sống lưng khiến Tử Đằng bất giác lùi lại. Vẫn là cái cảm giác chết chóc ở con hẻm ngày hôm đó nàng hạ sát hai tên thuộc hạ của tứ công chúa...
Ngũ Thiên Kiều đưa tay lên miệng nếm chính những giọt máu từ cơ thể mình chảy ra rồi ngước lên cười :
- Nào, chúng ta cùng chơi đi.
- Nữ nhân này...ngươi...ngươi bị điên rồi..
Thân thể Ngũ Thiên Kiều đung đưa qua lại như kẻ say rượu. Nàng còn chằng màng chuyện nhìn tới vẻ mặt của đối phương. Nàng lách qua màn mưa kiếm mà tiến về phía Tử Đằng với cây chủy thủ ngắn nằm gọn trong lòng bàn tay. Cổ y bị cứa một đường rất nhẹ, chỉ đủ để máu chầm chậm rỉ ra lớp da. Nàng đè y xuống sàn. Đám tôm tép còn lại đều sợ hãi không dám manh động. Tính ra Tử Đằng có lai lịch cùng địa vị không nhỏ. Nếu Tử Đằng chết,bọn chúng gánh không hết tội.
- Ngươi hãy cảm ơn Mặc Nhiên đi. Vì con bé mà ngươi được toàn mạng. Ta mang ngươi đi trao đổi ,tiện dẹp cái Vu Khởi rách nát của các ngươi luôn nhỉ?
Máu từ vai trái theo lưỡi kiếm liên tục nhỏ xuống, nhỏ thằng vào gương mặt của Tử Đằng. Mùi tanh nồng từ thứ chất lỏng ấy khiến y không khỏi có chút kháng cự. Mà y càng kháng cự thì con dao không chút lưu tình,càng dễ dàng chạm vào da thịt của y hơn. Ngũ Thiên Kiều tiếp tục cười :
- Ara..ara....ngoan nào, hay là cứ vậy giết ngươi nhỉ? Để tên kia giết Mặc Nhiên. Ta sẽ đường đường chính chính hủy hoại Vu Khởi, thấy sao hả?
Ba chữ cuối, Ngũ Thiên Kiều chuyển dao từ trên cổ lên phía trên, cắm phập một cái vào nền nhà,ngay sát với gương mặt đối diện với mắt của đối phương. Tim Tử Đằng như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Chinh chiến bao năm, chưa bao giờ gặp một kẻ nào thần trí không ổn định mà liều mạng như nữ nhân đang ngồi trước mặt cả. Đôi mắt của nàng khao khát mùi máu tươi,như thể chiến trường là lãnh địa của nàng ta vậy, còn nàng ta là kẻ thống trị duy nhất.