Quân Yến Thanh khi ở trước mặt gia đình có thể là một kẻ ngốc nghếch nhu ngược, thế nhưng khi ở trường cậu lại là một người hoàn toàn khác, là đại ca của một đám đàn em thơ.
Mặc dù sự ngốc nghếch vẫn không mất đi… có điều giá trị vũ lực cậu mang đến lại rất cao.
Hơ, đây có thể nói là vì để phát triển thể lực nên cơ thể không còn đủ chất dinh dưỡng để nuôi đầu óc không?
Tần Diệc Tẫn ngẫm nghĩ, chuyện này hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, sợ một khi nói ra có khi lại khiến cậu thẹn quá hóa giận tuyệt giao cùng mình.
Đoạn bước xuống xe, Galvin bỗng dưng hạ cửa xuống gọi với lại: “Phải rồi Thanh này, chiều này tan học nhớ ở trường đợi chú một lúc nhé, chú ghé đón con đi ăn.”
Lâu lắm rồi mới có dịp, Quân Yến Thanh vui vẻ cười típ mắt đồng ý không chút do dự, cũng không suy nghĩ đến Quân An Trạch có cho phép mình hay không.
“Dạ con biết rồi ạ.”
Kế đến ông lại quay sang nhìn Tần Diệc Tẫn hỏi ý: “Diệc Tẫn có rảnh không, nếu có thì cũng đi ăn cùng chú với Thanh đi.”
Tần Diệc Tẫn cầu còn không kịp, gương mặt lãnh đạm lộ ra đôi chút sự bất ngờ.
Hắn đứng ngớ người nhìn ông mất một lúc, đến khi cánh tay bị cậu huýt nhẹ một cái thì câu trả lời mới được cất lên.
“Con rảnh ạ.”
Galvin cười vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá. Vậy tan học hai đứa nhớ đợi chú nhé!”
Chờ cho đến khi xe Galvin chạy đi mất hút, Quân Yến Thanh mới bắt đầu lộ ra bản chất thật sự của mình.
Cậu nghiến răng nghiến lợi hướng hắn làm ra vẻ hung ác nói: “Đến, hôm nay tôi nhất định phải sống chết với cậu.” Vừa nói cậu vừa xắn tay áo lên.
Tần Diệc Tẫn giống như không biết sống chết, miệng vẫn tiếp tục trêu chọc cậu: “Chẳng phải chỉ nói cậu là “đồ ngốc” thôi hay sao?”
Nói xong còn nhướng mày lên bổ sung: “Hửm, đồ ngốc manh.”
Quân Yến Thanh tức đến không nói nên lời, chỉ có thể chỉ tay lặp đi lặp lại mãi một từ “cậu”.
Sau cùng cậu quyết định không thèm để tâm đến hắn nữa, thở hắt ra một hơi thật mạnh vùng vằng bỏ lên lớp trước.
Trông thấy bộ dạng này của cậu, Tần Diệc Tẫn không nhịn được bật cười một tiếng đầy thích thích thú.
“Trêu chọc cậu ấy đúng là vui thật.”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn nghĩ bản thân nên mua chút kẹo ngọt đem lên chuộc lỗi với cậu đã, bằng không với tính tình này của cậu sợ là sẽ đơn phương chiến tranh lạnh với hắn mất.
…
Quân Yến Thanh mang vẻ mặt bực dọc tiến vào bên trong lớp học, đi đến bàn mình, cậu không chút thương tiếc vứt cặp xuống bàn gây ra tiếng động khá lớn.
Trịnh Hà thấy vậy liền bày ra vẻ mặt hóng hớt tiến lại gần, giả đò quan tâm hỏi: “Đại ca, có chuyện gì mà sao mới sáng sớm trông mặt mày đã không vui như vậy?”
Cậu lười quản đến nó, đem hai chân gác lên bàn lườm lườm nó mấy cái mới đem chuyện khó chịu kể ra.
“Còn ai ngoài tên học sinh chăm ngoan học giỏi chăm chỉ kỷ luật của mày nữa.”
Trịnh Hà mặt mày mơ hồ suy đoán: “Ý mày là Tần Diệc Tẫn.”
Quân Yến Thanh không đáp, mắt cậu hướng ra ngoài khung cửa vừa hay bắt gặp bóng dáng của kẻ đáng ghét nào đấy, miệng không nhịn được nói lời mỉa mai.
“Đấy đấy, vừa nhắc liền xuất hiện, phải chi nhắc tiền nhắc bạc cũng được như vậy thì hay biết mấy.”
Tần Diệc Tẫn thở dài, đồ ngốc này mỗi lần giận lên cho dù là trước mặt hay ở sau lưng đều dùng thái độ này mỗi khi nhắc đến hắn.
Hắn đi lại chỗ ngồi kéo ghế ra bỏ cặp mình xuống trước, sau đó mới đặt túi kẹo bạc hà mình mới mua lên trước mặt cậu.
“Tôi xin lỗi, đừng tức giận nữa.”
Quân Yến Thanh nhìn chằm chằm vào túi kẹo, quả nhiên thứ này vẫn có mị lực rất lớn đối với cậu.
Sự tức giận trong lòng cũng được nguôi bớt đi phần nào, nhưng một giây trước khi cậu đưa tay cầm lấy túi kẹo thì lý trí đã kịp thời kéo lại tôn nghiêm.
Không được không được, mình phải cứng rắn lên, không thể để bản thân bị kẹo ngọt quyến rũ được.
Cậu còn lâu mới dễ dàng bị món đồ này mua chuộc.
Nghĩ nghĩ trong đầu, Quân Yến Thanh xoay đầu nhìn sang một hướng khác hừ lạnh, tỏ ý không muốn chấp nhận lời xin lỗi này của hắn.
“Không muốn kẹo sao?” Hắn đột nhiên hỏi, thấy cậu không có phản ứng lại mới thở dài nói: “Vậy thì tiếc quá, nếu cậu đã không muốn ăn vậy thì đành cho Trịnh Hà vậy…”
Như để chứng minh lời mình nói, Tần Diệc Tẫn lấy lại túi kẹo trên bàn đưa đến trước mặt Trịnh Hà.
Đột nhiên được thần tượng của mình ưu ái như vậy, trong lòng nó ngoài ý muốn sinh ra đôi chút sợ hãi nhưng hai tay vẫn rất thành thật duỗi ra nhận.
Rồi cả người nó bỗng nhiên cứng đờ lại, trông thấy ánh mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình của Quân Yến Thanh khiến nó rợn cả tóc gáy.
Nên nhận hay không đây?
Một khi nhận rồi sợ rằng tính mạng của nó khó giữ được lâu, mà không nhận, nó lại cảm thấy có lỗi với thần tượng.
Trong lúc Trịnh Hà còn đang đắn đo do dự thì túi kẹo đã bị Quân Yến Thanh nhanh tay giật lấy, hành động thản nhiên đem đồ bỏ vào học bàn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu vờ ho lên mấy tiếng nói: “Khụ, nếu cậu đã có thành ý đến như vậy rồi thì tôi đành nhận vậy, tránh làm tổn thương đến trái tim mong manh dễ vỡ của ai kia.”
Tần Diệc Tẫn cười trừ, còn không phải do cậu muốn ăn kẹo nên mới lấy sao?
Hắn ngồi vào chỗ, đưa tay đánh nhẹ lên chân cậu nhắc nhở: “Bỏ chân xuống.”
“Giáo viên chưa vào lớp nữa mà.”
Quân Yến Thanh vẫn còn muốn để thêm lúc nữa, cậu cảm thấy tư thế này rất ngầu, mặc dù ngồi như vậy đối với cậu mẹ nó thực sự rất là đau cột sống.
“Cậu còn không nhanh lên, sắp vào tiết rồi.”
“Biết rồi biết rồi.” Thêm một chút cũng không được, đúng là tên mặt lạnh khó ưa.
“...”
Hai người như đã chìm vào thế giới của riêng mình, không một ai chú ý đến Trịnh Hà đang sụp đổ ngay bên cạnh, nó cảm thấy bản thân càng giống như trò đùa của đôi cẩu nam nhân này!
Mặc dù sự ngốc nghếch vẫn không mất đi… có điều giá trị vũ lực cậu mang đến lại rất cao.
Hơ, đây có thể nói là vì để phát triển thể lực nên cơ thể không còn đủ chất dinh dưỡng để nuôi đầu óc không?
Tần Diệc Tẫn ngẫm nghĩ, chuyện này hắn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, sợ một khi nói ra có khi lại khiến cậu thẹn quá hóa giận tuyệt giao cùng mình.
Đoạn bước xuống xe, Galvin bỗng dưng hạ cửa xuống gọi với lại: “Phải rồi Thanh này, chiều này tan học nhớ ở trường đợi chú một lúc nhé, chú ghé đón con đi ăn.”
Lâu lắm rồi mới có dịp, Quân Yến Thanh vui vẻ cười típ mắt đồng ý không chút do dự, cũng không suy nghĩ đến Quân An Trạch có cho phép mình hay không.
“Dạ con biết rồi ạ.”
Kế đến ông lại quay sang nhìn Tần Diệc Tẫn hỏi ý: “Diệc Tẫn có rảnh không, nếu có thì cũng đi ăn cùng chú với Thanh đi.”
Tần Diệc Tẫn cầu còn không kịp, gương mặt lãnh đạm lộ ra đôi chút sự bất ngờ.
Hắn đứng ngớ người nhìn ông mất một lúc, đến khi cánh tay bị cậu huýt nhẹ một cái thì câu trả lời mới được cất lên.
“Con rảnh ạ.”
Galvin cười vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá. Vậy tan học hai đứa nhớ đợi chú nhé!”
Chờ cho đến khi xe Galvin chạy đi mất hút, Quân Yến Thanh mới bắt đầu lộ ra bản chất thật sự của mình.
Cậu nghiến răng nghiến lợi hướng hắn làm ra vẻ hung ác nói: “Đến, hôm nay tôi nhất định phải sống chết với cậu.” Vừa nói cậu vừa xắn tay áo lên.
Tần Diệc Tẫn giống như không biết sống chết, miệng vẫn tiếp tục trêu chọc cậu: “Chẳng phải chỉ nói cậu là “đồ ngốc” thôi hay sao?”
Nói xong còn nhướng mày lên bổ sung: “Hửm, đồ ngốc manh.”
Quân Yến Thanh tức đến không nói nên lời, chỉ có thể chỉ tay lặp đi lặp lại mãi một từ “cậu”.
Sau cùng cậu quyết định không thèm để tâm đến hắn nữa, thở hắt ra một hơi thật mạnh vùng vằng bỏ lên lớp trước.
Trông thấy bộ dạng này của cậu, Tần Diệc Tẫn không nhịn được bật cười một tiếng đầy thích thích thú.
“Trêu chọc cậu ấy đúng là vui thật.”
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hắn nghĩ bản thân nên mua chút kẹo ngọt đem lên chuộc lỗi với cậu đã, bằng không với tính tình này của cậu sợ là sẽ đơn phương chiến tranh lạnh với hắn mất.
…
Quân Yến Thanh mang vẻ mặt bực dọc tiến vào bên trong lớp học, đi đến bàn mình, cậu không chút thương tiếc vứt cặp xuống bàn gây ra tiếng động khá lớn.
Trịnh Hà thấy vậy liền bày ra vẻ mặt hóng hớt tiến lại gần, giả đò quan tâm hỏi: “Đại ca, có chuyện gì mà sao mới sáng sớm trông mặt mày đã không vui như vậy?”
Cậu lười quản đến nó, đem hai chân gác lên bàn lườm lườm nó mấy cái mới đem chuyện khó chịu kể ra.
“Còn ai ngoài tên học sinh chăm ngoan học giỏi chăm chỉ kỷ luật của mày nữa.”
Trịnh Hà mặt mày mơ hồ suy đoán: “Ý mày là Tần Diệc Tẫn.”
Quân Yến Thanh không đáp, mắt cậu hướng ra ngoài khung cửa vừa hay bắt gặp bóng dáng của kẻ đáng ghét nào đấy, miệng không nhịn được nói lời mỉa mai.
“Đấy đấy, vừa nhắc liền xuất hiện, phải chi nhắc tiền nhắc bạc cũng được như vậy thì hay biết mấy.”
Tần Diệc Tẫn thở dài, đồ ngốc này mỗi lần giận lên cho dù là trước mặt hay ở sau lưng đều dùng thái độ này mỗi khi nhắc đến hắn.
Hắn đi lại chỗ ngồi kéo ghế ra bỏ cặp mình xuống trước, sau đó mới đặt túi kẹo bạc hà mình mới mua lên trước mặt cậu.
“Tôi xin lỗi, đừng tức giận nữa.”
Quân Yến Thanh nhìn chằm chằm vào túi kẹo, quả nhiên thứ này vẫn có mị lực rất lớn đối với cậu.
Sự tức giận trong lòng cũng được nguôi bớt đi phần nào, nhưng một giây trước khi cậu đưa tay cầm lấy túi kẹo thì lý trí đã kịp thời kéo lại tôn nghiêm.
Không được không được, mình phải cứng rắn lên, không thể để bản thân bị kẹo ngọt quyến rũ được.
Cậu còn lâu mới dễ dàng bị món đồ này mua chuộc.
Nghĩ nghĩ trong đầu, Quân Yến Thanh xoay đầu nhìn sang một hướng khác hừ lạnh, tỏ ý không muốn chấp nhận lời xin lỗi này của hắn.
“Không muốn kẹo sao?” Hắn đột nhiên hỏi, thấy cậu không có phản ứng lại mới thở dài nói: “Vậy thì tiếc quá, nếu cậu đã không muốn ăn vậy thì đành cho Trịnh Hà vậy…”
Như để chứng minh lời mình nói, Tần Diệc Tẫn lấy lại túi kẹo trên bàn đưa đến trước mặt Trịnh Hà.
Đột nhiên được thần tượng của mình ưu ái như vậy, trong lòng nó ngoài ý muốn sinh ra đôi chút sợ hãi nhưng hai tay vẫn rất thành thật duỗi ra nhận.
Rồi cả người nó bỗng nhiên cứng đờ lại, trông thấy ánh mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình của Quân Yến Thanh khiến nó rợn cả tóc gáy.
Nên nhận hay không đây?
Một khi nhận rồi sợ rằng tính mạng của nó khó giữ được lâu, mà không nhận, nó lại cảm thấy có lỗi với thần tượng.
Trong lúc Trịnh Hà còn đang đắn đo do dự thì túi kẹo đã bị Quân Yến Thanh nhanh tay giật lấy, hành động thản nhiên đem đồ bỏ vào học bàn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu vờ ho lên mấy tiếng nói: “Khụ, nếu cậu đã có thành ý đến như vậy rồi thì tôi đành nhận vậy, tránh làm tổn thương đến trái tim mong manh dễ vỡ của ai kia.”
Tần Diệc Tẫn cười trừ, còn không phải do cậu muốn ăn kẹo nên mới lấy sao?
Hắn ngồi vào chỗ, đưa tay đánh nhẹ lên chân cậu nhắc nhở: “Bỏ chân xuống.”
“Giáo viên chưa vào lớp nữa mà.”
Quân Yến Thanh vẫn còn muốn để thêm lúc nữa, cậu cảm thấy tư thế này rất ngầu, mặc dù ngồi như vậy đối với cậu mẹ nó thực sự rất là đau cột sống.
“Cậu còn không nhanh lên, sắp vào tiết rồi.”
“Biết rồi biết rồi.” Thêm một chút cũng không được, đúng là tên mặt lạnh khó ưa.
“...”
Hai người như đã chìm vào thế giới của riêng mình, không một ai chú ý đến Trịnh Hà đang sụp đổ ngay bên cạnh, nó cảm thấy bản thân càng giống như trò đùa của đôi cẩu nam nhân này!