• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện bất ngờ của Quân Phong khiến cho kế hoạch đã dự tính từ trước của lão già Mạc Chấn không được diễn ra như mong đợi.

Cuộc họp kết thúc, lão tức tối dẫn theo người của mình rời đi với nét mặt không mấy tốt đẹp, cũng không ngại việc để cho gã nhìn thấy sự bất mãn của mình lúc bấy giờ.

Nối tiếp sự rời đi của lão, các vị nguyên lão cổ đông khác cũng lần lượt rời đi.

Trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại đúng ba người, bao gồm gã, Quân An Trạch cùng Mạc Trình.

Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy cậu ta có ý định rời đi, anh thắc mắc hỏi: “Cậu không đi sao?”

Cậu ta lắc đầu nhìn anh cười, nụ cười hiện rõ ý đồ kinh tởm khiến anh cực kỳ chán ghét.

Biết anh không thích mình, cậu ta cũng rất tự giác thu lại nụ cười rồi đáp: “Có một số chuyện muốn cùng anh bàn bạc riêng.”

“Không rảnh!”

Quân An Trạch dứt khoát, xung quanh họ giờ đây nơi đâu cũng đều là tai mắt của lão già Mạc Chấn, càng ít có liên quan đến người này đối với anh ngược lại càng tốt.

Mạc Trình bị anh từ chối cũng không tức giận, đành hẹn lại anh vào một dịp khác.

Chờ cho cậu ta đi khuất tầm nhìn, Quân Phong mới lãnh đạm lên tiếng.

“Con cùng cậu ta trông có vẻ thân thiết nhỉ?”

Quân An Trạch chối bỏ: “Không không, con với cậu ta mà thân thiếu cái gì chứ. Con cùng cậu ta thiếu điều muốn làm kẻ thù, một tôi sống hai cậu chết đây!”

Nếu bị gã hiểu lầm, anh chỉ sợ nỗi oan này cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Gã chỉ liếc xéo anh rồi nói: “Không có thì nói không có, con giãy lên làm cái gì?”

“… Con, con sợ cha hiểu lầm.”

“Lo sợ bóng gió, cha còn có thể hiểu lầm con cùng cậu ta đang cùng nhau vụng trộm yêu đương chắc?”

Ờ ha… anh đây là bị mối quan hệ giữa Quân Yến Thanh cùng Tần Diệc Tẫn ám ảnh đến mức sinh ra chột dạ luôn rồi! Bình thường nếu không có việc gì, vẫn là không nên cùng hai đứa nó xuất hiện cùng nhau.

Ở một phía khác.

Hắc xì!

Quân Yến Thanh xoa xoa đầu mũi, chép miệng lẩm bẩm: “Ai nhắc mình vậy chà?”

Tần Diệc Tẫn vừa từ căn tin trở về, trên tay là đồ ăn sáng vẫn còn nóng vừa mới mua đem đến để trước mặt cậu.

Thời điểm bước vào đúng lúc nhìn thấy cậu hắt hơi hết mấy cái, lo lắng đưa tay lên sờ lên trán hỏi: “Cảm à?”

Cậu lắc đầu nói: “Không có.” Ngừng một lúc, cậu lại nói, giọng điệu mang ý khẳng định đầy chắc nịch: “Có lẽ là có ai đó đang nói xấu sau lưng tôi!”

“Không cảm thì tốt.” Tần Diệc Tẫn không quản rộng đến việc có ai đang nói xấu cậu, chỉ ngồi xuống giúp cậu đổ nước sốt vào cơm rồi đưa muỗng đến nói: “Cậu mau ăn sáng đi, đã sắp vào tiết rồi.”

Cậu ồ lên một tiếng, nhận lấy muổng yên tĩnh ngồi ăn.

Không nhanh không chậm, thời điểm Quân Yến Thanh vừa ăn xong thì tiếng trống cũng liền vang đến.

Mọi người ráo riết, chỗ ai nấy về. Chen chút ồn ào đến mức khiến người ham vui như cậu cũng phải khó chịu.

Tại sao cậu lại không biết mọi người trong lớp vốn rất ồn ào như vậy chứ?

Thấy sắc mặt cậu đột nhiên chuyển xấu đi, hắn gấp đến độ muốn đứng dậy: “Cậu sao vậy?”

Cậu gục đầu xuống bàn nói: “Không sao, có hơi mệt thôi.”

“Cậu chịu nổi không, có muốn tôi đưa xuống phòng y tế nằm nghỉ một lúc không?”

Hắn lo lắng hỏi tới tấp khiến cậu không biết đường nào trả lời, uể oải lắc đầu một cái nói: “Để tôi nằm ngủ một lúc, chút nữa cậu xin giáo viên giùm tôi.”

“Được.”

Giáo viên biết chuyện cũng không cấm việc Quân Yến Thanh ngủ trong lớp, có điều lâu lâu lại nói Tần Diệc Tẫn lay bạn mấy cái để hỏi thăm xem có cần về nhà nghỉ ngơi hay không?

Dù sao nếu như học sinh ở trường xảy ra chuyện gì, người chịu trách nhiệm vẫn là giáo viên như họ nên đối với việc này cô cũng không dám lơ là.

Cậu nhiều lần như một, một mực không muốn về nhà, cứ thế nằm đến tận đến giờ ra về.

Cuối buổi, Tần Diệc Tẫn đánh thức cậu dậy mang cậu hộ tống trở về nhà. Suốt đoạn đường, cậu cứ gật gù muốn ngủ, không tập trung vào đường đi thậm chí còn xém té đến tận mấy lần. Nếu không phải hắn vươn tay đỡ kịp thì cậu chỉ còn nước về với đất mẹ.

“Có chuyện gì vậy? Hôm nay tôi để ý thấy cậu rất mệt mỏi, tối qua không ngủ ư?”

Quân Yến Thanh lắc đầu, đứng trước ánh nhìn phán xét của hắn rất nhanh lại gật đầu nói: “Tối qua ngủ không ngon.”

Mấy ngày nay cậu luôn mơ thấy ác mộng rồi tỉnh dậy lúc nửa đêm, những lần như vậy, rất khó để cậu có thể tiếp tục vào giấc, cứ thế mà thức đến sáng.

Cậu không nhớ rõ bản thân đã mơ thấy những gì, mỗi lần tỉnh dậy đầu óc đều trong trạng thái trống rỗng, dù vậy thì trong lòng cậu luôn mang theo tâm trạng day dứt khó chịu.

“Cũng đã trễ rồi, cậu mau về nhà đi.”

Tần Diệc Tẫn nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể tạm biệt cậu mà trở về nhà mình.

“Có gì không ổn nhớ gọi cho tôi, dù là tạm thời hay chính thức thì cậu cũng phải nhớ rõ, tôi chính là bạn trai của cậu!”

Quân Yến Thanh không ngờ hắn sẽ thẳng thắn khẳng định ngay trước cửa nhà mình, bật cười một tiếng nói: “Biết rồi biết rồi, cậu khéo lo xa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK