Tần Diệc Tẫn thở dài, hắn quên mất tên Quân An Trạch kia đối với cậu là người đặc biệt nhất.
“Đặc biệt nhất”, hắn nghiến răng nghiến lợi âm thầm đay nghiến nhắc lại ba từ này, cảm thấy nó vang lên trong đầu một cách đầy chói tai.
“Vậy có lẽ do tôi đã nghĩ nhiều rồi.”
Quân Yến Thanh nhìn sắc mặt hắn, mỉm cười trêu chọc: “ y da Diệc Tẫn à, sao hôm nay cậu lại nội tâm quá vậy hả?”
Hắn bực dọc trách cứ: “Còn không phải vì lo lắng cho cậu hay sao?”
Vừa nghe tin cậu bị thương, hắn đã nhịn không được lập tức gọi điện đến cho cậu để hỏi thăm. Thế nhưng tên không tim không phổi nào đấy lại cứ nhất quyết không chịu nghe điện thoại, báo hại hắn sốt ruột không thôi, mặc kệ sớ công việc vẫn còn chưa làm xong của mình mà chạy ngay đến đây.
Cậu lay tay hắn bắt đầu hối lỗi: “Được rồi được rồi, là lỗi tại tôi. Tôi không nên khiến cậu lo lắng như vậy, được chưa?”
Tần Diệc Tẫn không tính toán đến, chỉ nghĩ, cậu ấy một ngày không khiến cho mình lo lắng thì quả thực không còn là một Quân Yến Thanh mà hắn quen biết.
Từ khi còn nhỏ, Quân Yến Thanh luôn làm ra nhiều chuyện ngốc nghếch khiến người lớn bận tâm. Cũng chính vì vậy, ngay từ đầu hắn đã cho rằng cậu là một kẻ phiền phức, không hề có ý định muốn kết thân.
Nếu không phải do hai nhà Quân - Tần khi ấy có cùng một dự án hợp tác, cha hắn thường xuyên lui đến Quân gia thì có khi thời điểm này, hắn và cậu vẫn còn là hai người xa lạ.
Nhớ lại thì cậu khi ấy quả thực là một tên nhóc rất bám người, đó cũng là ấn tượng đầu tiên khó phai khi hắn nhìn thấy cậu.
“Đầu bị thương như vậy, thời gian này cậu tạm thời đừng đến lớp. Về bài học, tôi sẽ giúp cậu ghi chép và giảng lại.”
Quân Yến Thanh lắc đầu từ chối ý tốt của hắn: “Không cần đâu, vết thương cũng không nặng, ngày mai là có thể đi học bình thường rồi.”
Cậu sẽ không làm phiền đến hắn, cậu cũng biết, Quân Phong không thích mình quá dựa dẫm vào người khác bất kể có xảy ra chuyện gì.
Tần Diệc Tẫn nhìn cậu chầm chầm, thiếu điều nhìn thấu tâm tư của cậu lúc này.
Lát sau, hắn thở dài nói: “Được rồi, vậy tôi về trước, không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cậu nữa.”
Trước khi đi, Tần Diệc Tẫn cố ý nhét vào tay cậu một gói kẹo chanh nhỏ, mỉm cười xoa đầu nói: “Quà thăm bệnh.”
“Hẹn mai gặp lại.”
Cậu cầm chặt gói kẹo, vẫy tay cười nhẹ: “Ừm, mai gặp.”
Đợi đến khi hắn đã rời đi, Quân Yến Thanh mới chậm rãi khui gói kẹo ra, tay xé vỏ kẹo rồi cho nó vào miệng.
Vị chanh chua chua ngọt ngọt, hương vị Quân Yến Thanh đặc biệt yêu thích nên khi ăn, gương mặt cậu thoáng hiện lên vẻ vui sướng.
Quân An Trạch trùng hợp đi ngang qua phòng cậu, cho rằng cậu đã ngủ nên muốn vào kiểm tra xem cậu đã đắp chăn hay chưa.
Cửa vừa bị mở ra, anh trông thấy cậu giật thót mình, hai tay nhanh chóng đưa ra đằng sau như đang dấu một vật gì đó.
Quân Yến Thanh không nghĩ đến anh trai sẽ đột ngột vào phòng mình kiểm tra vào lúc này, trạng thái hoàn toàn không cảnh giác bị anh làm cho căng thẳng cùng cực.
Cậu gượng cười, nhìn anh hỏi: “A anh trai, anh vào phòng em có chuyện gì vậy?”
Quân An Trạch nhìn ra phía sau cậu một lúc, lát sau mới chậm rãi đưa mắt dời đi, trên mặt vẫn còn loáng thoáng một vài tia nghi ngờ nhưng lại không trực tiếp hỏi thẳng ra.
“Em còn chưa ngủ nữa à?”
Cậu thành thật đáp: “Chưa ạ, Diệc Tẫn chỉ vừa mới rời đi, từ nãy đến giờ em bận cùng cậu ấy ngồi nói đôi chút chuyện.”
Anh “ồ” lên một tiếng, thầm nghĩ, anh cố tình rời đi để em trai có thời gian nghỉ ngơi, nghĩ rằng hắn cũng sẽ biết điều mà rời đi ngay không ngờ lại ở đến tận bây giờ.
Hôm nay anh sơ xuất rồi, cũng vì vẻ mặt lo lắng đến sốt vó của hắn khi hỏi đến em trai làm anh nhất thời mềm lòng cho hắn vào trong.
Lần sau nếu hắn còn dám bén mảng đặt chân vào Quân gia lúc giữa trưa thế này, anh nhất định sẽ thả Bạch Tuyết ra cắn chết hắn.
Bạch Tuyết là tên của chú cún nhỏ anh nuôi, bộ lông nó đặc biệt trắng như tuyết nên dứt khoát được anh đặt ra cái tên này. Trông nhỏ nhỏ xinh xinh thế thôi, nhưng khi cắn người lại cực kỳ hung ác, đúng là biết cách dùng ngoại hình để lừa người mà.
“Ăn ít kẹo thôi, cẩn thận đau họng đấy!”
Vốn dĩ không có ý định vạch trần, nhưng Quân An Trạch bị sự việc này chọc cho khó ở, thẳng thừng nhắc nhở.
Quân Yến Thanh từ nhỏ đã rất thích ăn kẹo, đặc biệt là kẹo vị chanh. Lúc đó vì không hiểu chuyện, anh thậm chí còn mua cả đống kẹo về chất đầy tủ cho cậu.
Kết quả cậu trong một ngày ăn hết bốn năm gói kẹo nhỏ, cổ họng bị đồ ngọt làm nóng gắt ho lên không ngừng, giọng nói phát ra khàn đặc, mỗi khi nói chuyện đều rất đau đớn, khóc quấy không ngừng.
Cậu bị viêm họng, người bị trách mắng nhiều nhất trong chuyện này không ai khác ngoài Quân An Trạch.
Anh bị răn dạy rất nhiều điều, về sau không còn dám mua nhiều kẹo cho cậu, tủ kẹo trong phòng cậu cũng bị anh ôm đi hết.
Quân Yến Thanh tay cầm chặt gói kẹo, trong lòng đầy chột dạ cười: “Hơ hơ, em biết rồi mà.”
Anh nhăn mặt nhìn cậu, bổ sung, em vốn dĩ không biết điều!
“Đặc biệt nhất”, hắn nghiến răng nghiến lợi âm thầm đay nghiến nhắc lại ba từ này, cảm thấy nó vang lên trong đầu một cách đầy chói tai.
“Vậy có lẽ do tôi đã nghĩ nhiều rồi.”
Quân Yến Thanh nhìn sắc mặt hắn, mỉm cười trêu chọc: “ y da Diệc Tẫn à, sao hôm nay cậu lại nội tâm quá vậy hả?”
Hắn bực dọc trách cứ: “Còn không phải vì lo lắng cho cậu hay sao?”
Vừa nghe tin cậu bị thương, hắn đã nhịn không được lập tức gọi điện đến cho cậu để hỏi thăm. Thế nhưng tên không tim không phổi nào đấy lại cứ nhất quyết không chịu nghe điện thoại, báo hại hắn sốt ruột không thôi, mặc kệ sớ công việc vẫn còn chưa làm xong của mình mà chạy ngay đến đây.
Cậu lay tay hắn bắt đầu hối lỗi: “Được rồi được rồi, là lỗi tại tôi. Tôi không nên khiến cậu lo lắng như vậy, được chưa?”
Tần Diệc Tẫn không tính toán đến, chỉ nghĩ, cậu ấy một ngày không khiến cho mình lo lắng thì quả thực không còn là một Quân Yến Thanh mà hắn quen biết.
Từ khi còn nhỏ, Quân Yến Thanh luôn làm ra nhiều chuyện ngốc nghếch khiến người lớn bận tâm. Cũng chính vì vậy, ngay từ đầu hắn đã cho rằng cậu là một kẻ phiền phức, không hề có ý định muốn kết thân.
Nếu không phải do hai nhà Quân - Tần khi ấy có cùng một dự án hợp tác, cha hắn thường xuyên lui đến Quân gia thì có khi thời điểm này, hắn và cậu vẫn còn là hai người xa lạ.
Nhớ lại thì cậu khi ấy quả thực là một tên nhóc rất bám người, đó cũng là ấn tượng đầu tiên khó phai khi hắn nhìn thấy cậu.
“Đầu bị thương như vậy, thời gian này cậu tạm thời đừng đến lớp. Về bài học, tôi sẽ giúp cậu ghi chép và giảng lại.”
Quân Yến Thanh lắc đầu từ chối ý tốt của hắn: “Không cần đâu, vết thương cũng không nặng, ngày mai là có thể đi học bình thường rồi.”
Cậu sẽ không làm phiền đến hắn, cậu cũng biết, Quân Phong không thích mình quá dựa dẫm vào người khác bất kể có xảy ra chuyện gì.
Tần Diệc Tẫn nhìn cậu chầm chầm, thiếu điều nhìn thấu tâm tư của cậu lúc này.
Lát sau, hắn thở dài nói: “Được rồi, vậy tôi về trước, không quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cậu nữa.”
Trước khi đi, Tần Diệc Tẫn cố ý nhét vào tay cậu một gói kẹo chanh nhỏ, mỉm cười xoa đầu nói: “Quà thăm bệnh.”
“Hẹn mai gặp lại.”
Cậu cầm chặt gói kẹo, vẫy tay cười nhẹ: “Ừm, mai gặp.”
Đợi đến khi hắn đã rời đi, Quân Yến Thanh mới chậm rãi khui gói kẹo ra, tay xé vỏ kẹo rồi cho nó vào miệng.
Vị chanh chua chua ngọt ngọt, hương vị Quân Yến Thanh đặc biệt yêu thích nên khi ăn, gương mặt cậu thoáng hiện lên vẻ vui sướng.
Quân An Trạch trùng hợp đi ngang qua phòng cậu, cho rằng cậu đã ngủ nên muốn vào kiểm tra xem cậu đã đắp chăn hay chưa.
Cửa vừa bị mở ra, anh trông thấy cậu giật thót mình, hai tay nhanh chóng đưa ra đằng sau như đang dấu một vật gì đó.
Quân Yến Thanh không nghĩ đến anh trai sẽ đột ngột vào phòng mình kiểm tra vào lúc này, trạng thái hoàn toàn không cảnh giác bị anh làm cho căng thẳng cùng cực.
Cậu gượng cười, nhìn anh hỏi: “A anh trai, anh vào phòng em có chuyện gì vậy?”
Quân An Trạch nhìn ra phía sau cậu một lúc, lát sau mới chậm rãi đưa mắt dời đi, trên mặt vẫn còn loáng thoáng một vài tia nghi ngờ nhưng lại không trực tiếp hỏi thẳng ra.
“Em còn chưa ngủ nữa à?”
Cậu thành thật đáp: “Chưa ạ, Diệc Tẫn chỉ vừa mới rời đi, từ nãy đến giờ em bận cùng cậu ấy ngồi nói đôi chút chuyện.”
Anh “ồ” lên một tiếng, thầm nghĩ, anh cố tình rời đi để em trai có thời gian nghỉ ngơi, nghĩ rằng hắn cũng sẽ biết điều mà rời đi ngay không ngờ lại ở đến tận bây giờ.
Hôm nay anh sơ xuất rồi, cũng vì vẻ mặt lo lắng đến sốt vó của hắn khi hỏi đến em trai làm anh nhất thời mềm lòng cho hắn vào trong.
Lần sau nếu hắn còn dám bén mảng đặt chân vào Quân gia lúc giữa trưa thế này, anh nhất định sẽ thả Bạch Tuyết ra cắn chết hắn.
Bạch Tuyết là tên của chú cún nhỏ anh nuôi, bộ lông nó đặc biệt trắng như tuyết nên dứt khoát được anh đặt ra cái tên này. Trông nhỏ nhỏ xinh xinh thế thôi, nhưng khi cắn người lại cực kỳ hung ác, đúng là biết cách dùng ngoại hình để lừa người mà.
“Ăn ít kẹo thôi, cẩn thận đau họng đấy!”
Vốn dĩ không có ý định vạch trần, nhưng Quân An Trạch bị sự việc này chọc cho khó ở, thẳng thừng nhắc nhở.
Quân Yến Thanh từ nhỏ đã rất thích ăn kẹo, đặc biệt là kẹo vị chanh. Lúc đó vì không hiểu chuyện, anh thậm chí còn mua cả đống kẹo về chất đầy tủ cho cậu.
Kết quả cậu trong một ngày ăn hết bốn năm gói kẹo nhỏ, cổ họng bị đồ ngọt làm nóng gắt ho lên không ngừng, giọng nói phát ra khàn đặc, mỗi khi nói chuyện đều rất đau đớn, khóc quấy không ngừng.
Cậu bị viêm họng, người bị trách mắng nhiều nhất trong chuyện này không ai khác ngoài Quân An Trạch.
Anh bị răn dạy rất nhiều điều, về sau không còn dám mua nhiều kẹo cho cậu, tủ kẹo trong phòng cậu cũng bị anh ôm đi hết.
Quân Yến Thanh tay cầm chặt gói kẹo, trong lòng đầy chột dạ cười: “Hơ hơ, em biết rồi mà.”
Anh nhăn mặt nhìn cậu, bổ sung, em vốn dĩ không biết điều!